Chương 3: Bằng hữu (1)

CHƯƠNG 3: BẰNG HỮU (1)

Editor: ThienTue835

"Đây không phải là do muội ỷ vào tẩu cùng ca ca sủng muội sao? Tẩu yêu thương muội như vậy, mới không đối xử tệ với muội nha". Cảm nhận được tình yêu nồng đậm của hai người, đáy lòng Lâm Vân Hi mềm mại, động tác làm nũng của nàng càng thêm thuần thục, dùng ngón tay của Trương thị cọ cọ trên mặt mình.

Nhìn tức phụ cùng muội muội tung hứng nhau, tảng đá lớn trong lòng Lâm Thanh Văn cuối cùng cũng buông xuống, tuy rằng bị bệnh một hồi, nhưng muội muội giống như biến đổi hoạt bát hơn, đôi mắt cũng linh động, tản ra ánh sáng rạng rỡ.

"Ai u, tiểu tổ tông của ta ơi, đừng cọ nữa, lại làm thương mặt muội đó, quá năm ngày nữa muội muốn trở thành nương tử của người rồi, nửa điểm cũng không được qua loa nha". Trương thị nhanh chóng rút tay mình ra, nàng cũng thích Vân Hi cùng nàng thân cận, nhưng tay mình thô ráp, nếu bị thương khuôn mặt phấn nộn kia thì thật không tốt.

"Sao mà nhanh vậy?" Lâm Thanh Văn nhíu mày hỏi, hắn hy vọng Lâm Vân Hi xuất giá sớm một chút, nhưng chính là mới trao đổi canh thϊếp cách đây không bao lâu, như vậy cũng là quá vội vàng đi.

"Ta cũng cảm thấy có chút nhanh, thời điểm Liễu nhị tẩu qua đây cấp riêng tặng lễ có nói là đã tìm người xem ngày, trừ ngày hai mươi tháng năm là ngày lành ra, ngày lành tháng tốt thích hợp cũng phải qua sang năm".

Lâm Thanh Văn im lặng.

Lâm Vân Hi đã mười chín tuổi, nếu chờ qua sang năm thì quá lớn tuổi, ngày tuy rằng cho chút vội, nhưng vì sớm có sự chuẩn bị, nên cũng không đến mức luống cuống tay chân.

Lâm Vân Hi lập tức rối loạn, cái này cũng tới quá đột nhiên, làm nàng có điểm tiếp thu không kịp.

"Muội mặt ủ mày ê làm gì? Trong nhà có tẩu và ca ca muội, muội chỉ cần thành thành thật thật ở nhà dưỡng bệnh cùng làm tân nương tử là được rồi". Thấy nàng nhăn nhăn mặt nhỏ, Trương thị trấn an nói.

Ta đây là muốn đào hôn à nha..

Đương nhiên lời này không thể nói ra.

"Lâm tẩu tử, Lâm tẩu tử!"

Ngoài cổng truyền tới tiếng gọi thanh thúy, Trương thị nhanh chạy ra ngoài cửa tiếp đón khách nhân, Lâm Thanh Văn vỗ vỗ đầu nàng "Đừng nghĩ nhiều nữa, hãy dưỡng bệnh cho tốt".

Chuyện đã như vậy, Lâm Vân Hi chỉ còn cách ngoan ngoãn gật đầu.

"Vân Hi, chúng ta tới thăm ngươi!" Nàng còn chưa kịp phiền muộn, đã bị Trương thị mang lại đây hai tiểu nha đầu vây quanh.

Hai tiểu nha đầu một cao một thấp, tuy rằng chỉ mặc áo vải thô, nhưng đúng là đang tuổi thanh xuân tiếu lệ, cả người tỏa ra tinh thần phấn chấn.

Hai người này là bằng hữu của nguyên chủ, cũng xem như là bạn khuê mật, người cao tên Ngũ Điệp, người thấp tên Lô Doanh Doanh, xem ra là đến thăm người bệnh.

"Khó có khi được hai người tới thăm, ngồi nói chuyện với Vân Hi đi, về sau muốn gặp lại cũng khó khăn". Bạn cùng tuổi ở bên nhau khẳng định có nhiều chuyện để nói, Trương thị cùng Lâm Thanh Văn hiểu ý nhường không gian cho bọn họ.

Lô Doanh Doanh ít tuổi hơn, tính cách cũng hoạt bát, giọng nói giống như chim hoàng anh, giòn giã, thấy phu thê Lâm gia đi ra ngoài, kiềm chế không được liền hỏi: "Ý Lâm tẩu tử là sao vậy? Về sau không cho phép chúng ta gặp nhau là như thế nào?"

Thấy nàng nói trắng ra, Ngũ Điệp nhíu mày, giật nhẹ tay áo nàng "Nói bậy gì đó? Lâm tẩu tử là hạng người như vậy sao?"

Ý Lô Doanh Doanh chỉ chính là câu nói về sau khó gặp lại của Trương thị, lời này đúng là không sai, Lâm Vân Hi lập tức phải gả đến thôn Phương gia, mà hai nàng cũng tới tuổi bàn hôn sự, đến lúc đó đều xuất giá, việc gặp lại nhau còn không phải thật khó sao?

"Tẩu ta nói không sai, về sau các ngươi muốn gặp ta đều phải đi Phương gia thôn". Đối với hai nàng, Lâm Vân Hi không hề che dấu cảm xúc, uể oải mở miệng nói: "Năm ngày nữa, mấy ngày nay hai người đến nói chuyện với ta nhiều chút nha".

"Ôi trời, như thế nào mà nhanh vậy!" Lô Doanh Doanh sợ ngây người, thành thân theo nàng là việc cực kỳ rườm rà, thế nào mà Lâm Vân Hi lặng yên không tiếng động đã định thân rồi đến ngày thành thân rồi?

Ngũ Điệp so với nàng thì ổn trọng hơn, cũng suy xét rõ ràng liền minh bạch Lâm Vân Hi làm gái lỡ thì thì khổ "Là người nhà ai?"

"Tam lang Phương gia". Tên này nàng thật không muốn nhắc đến, đây chính là hung thủ hại mình mất đi tự do a!

"Tam lang Phương gia nào? Thôn Phương gia người họ Phương khá nhiều đó". Thôn Phương gia là thôn lớn nhất từ làng trên xóm dưới, người bình thường tuy chưa thấy qua, nhưng cũng có nghe qua đó.

"Chính là cái người phá tướng kia". Đặc điểm quá rõ ràng, muốn xem nhẹ cũng không được.

"Trời ạ! Sao lại là phá tướng, Vân Hi, ngươi là người đẹp nhất mà ta thấy, người nọ như thế nào lại xứng đôi với ngươi?" Lô Doanh Doanh không chút nào che dấu vẻ mặt tiếc hận, nàng đi qua huyện thành rất nhiều lần, nữ nhân nơi đó cũng không đẹp bằng Vân Hi, theo như nàng, Vân Hi chính là người đẹp nhất trên đời này, chính là vận khí hơi kém.