Chương 30: Dị tâm

CHƯƠNG 30: DỊ TÂM

Editor: ThienTue835

Trở lại trong phòng, Lưu thị nhanh chóng đóng cửa lại, bất an hỏi Phương Nguyên Võ: "Giờ phải làm sao đây đương gia, nhà lão đại rõ ràng có ý muốn, nhiều năm như vậy nàng ta giả trang thành người hiền lành, không nói nhiều một lời, kỳ thật trong lòng giống như gương sáng, bàn tính này đánh cũng vang rõ lớn, ngươi phải cương quyết không đồng ý phân gia nha, nếu nhà chúng ta mà đồng ý cái này, trong nhà tất nhiên đa phần sẽ do lão đại sẽ nuôi nương, nương đi theo đại phòng, số bạc kia trong tay nương sẽ bị đào đến sạch trơn, đến lúc đó tiền đọc sách của Tử Hạo nhà chúng ta một chút tin tức cũng sẽ không có."

"Việc này khẳng định sống chết ta cũng sẽ không đáp ứng." Phương Nguyên Võ nói như chém đinh chặt sắt.

Điểm này Phương Nguyên Võ tự nhiên rõ ràng, đại ca hắn mặc dù nhìn trầm mặc không lên tiếng, kỳ thật là người rất có chủ ý, nếu không cũng sẽ không nghĩ đến việc cướp đoạt tiền riêng của lão nương, nhà lão tam cũng chỉ là một thiếu nữ yếu đuối chắc chắn cũng không muốn phân gia, ý tưởng phân gia này của nhà lão đại chính là tính toán muốn một mũi tên trúng hai con chim, hắn vừa liền có thể danh chính ngôn thuận độc chiếm tiền riêng chả lão nương, còn có thể vớt ra được chỗ tốt từ hai phòng còn lại, bởi vì ở trong tộc trước kia cũng vì ngày phân gia kia mà phát sinh vấn đề tranh cãi việc cung cấp nuôi dưỡng, cho nên quy định trong tộc sau khi phân gia con cái không phụng dưỡng lão nhân thì mọi tháng phải đưa cho trưởng bối lượng tiền và gạo nhất định, tuy rằng những thứ này nguỵ trang giao cho công trung, nhưng trưởng tử nuôi dưỡng lão nhân được không ít chỗ tốt, rốt cuộc có người lão nhân nào nhìn cháu trai cháu gái của mình ăn cỏ ăn trấu mà thờ ơ cho được, hoặc ít hoặc nhiều khẳng định cũng sẽ có trợ cấp, người bình thường này đó cũng đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua đi, nhưng không phải người cùng một nhà thì không tiến vào cùng một cửa, Phương Nguyên Võ cùng Lưu thị đều giống nhau chính là vắt cổ chày ra nước, phân gia chính là so với việc cắt thịt của hắn còn đau hơn, kiên quyết không thể phân!

Hai người bọn họ thương lượng tốt đẹp về sau vẫn không yên tâm, liền chạy qua chỗ Lữ thị hóng gió, được đến khi Lữ thị cam đoan về sau mới cảm thấy mỹ mãn trở về.

Bên kia, đại phòng cũng đang thương lượng việc này, lúc này Ngô thị không còn bộ dáng co rúm rũ đầu ở bên ngoài như vậy, trong mắt loé lên tia tính kế, càm ràm nhắc mãi, "Cha hài tử à, nhà này không phân cũng phải phân, nhà lão tam chính là kẻ không ra được lực, ở nhà cũng không giúp được gì, hai người nhà lão nhị đều là đồ lười biếng ham ăn biếng làm, mỗi ngày lắc lư lay động xuống đất thì nhà người ta đã làm việc được nửa ngày rồi, bọn họ như vậy, tính ra mọi việc nặng trong nhà đều dừng trên người chúng ta, trong khi ăn uống vẫn giống nhau, như vậy cũng thật quá nghẹn khuất."

Đem giày cởi phóng ra ngoài, Phương Khánh Lâm nhìn nhìn Ngô thị, liếc mắt một cái, nhắc nhở nói: "Lời này nói ở trong phòng thì được, nếu mà nguòi ngoài nghe được người ta còn nghĩ rằng người đại ca như ta không dung được mấy người bọn họ đâu."

Thấy hắn đối với mấy lời nói vừa rồi của mình không có trách cứ gì nhiều, lá gan Ngô thị cũng liền lớn lên, nói với hắn các loại chỗ tốt sau khi phân gia, Phương Khánh Lâm híp mắt không rên lên một tiếng, nửa ngày mới nói mấy câu cùng chuyện này giống như không liên quan gì, "Nhà lão tam chính là người không dễ chọc, ngươi không có việc gì cũng không cần trêu chọc nàng ta, ngươi phải biết rằng chó cắn người là chó không sủa, nhà lão nhị tuy có hung danh bên ngoài, nhưng so với nàng ta thì thua xa đấy."

Hôm nay vốn dĩ muốn mượn Lâm Vân Hi để đưa ra ý định phân gia để nhìn xem phản ứng của những người khác, kết quả đυ.ng phải cái đinh không mềm không cứng, cũng không dám giáp mặt cùng nàng ta so chiêu, "Đúng là người không dễ chọc, nếu không có lão tam chống lưng, để xem nàng ta nhảy nhót được bao lâu."

"Nhà này cần thiết phải phân, nhưng trước mắt không phải là thời điểm tốt."

"Vì sao?" Ngô thị khó hiểu hỏi.

"Đúng là không biết động não." Phương Khánh Lâm mắng một câu, thay đổi tư thế thoải mái liền nằm xuống, "Việc nuôi dưỡng con thỏ này của tức phụ lão tam hẳn là đã cùng lão tam thương lượng qua, nhà ta nuôi dưỡng hai người đọc sách, tự nhiên sẽ không có nhiều tiền, lấy tính cách lão tam nhất định sẽ không làm cho lão nương ra số bạc này, cho nên nếu nhà lão tam nói ra việc dưỡng con thỏ kia, nhất định là trong tay có tiền, mà nhà mẹ đẻ của nàng ta cũng không quá dư dả, hơn phân nửa là do lão tam lưu lại, vốn dĩ hôm này có thể đại khái biết trong tay nàng ta có bao nhiêu, kết quả bị ngươi dẫn đến việc phân gia, liền không hỏi ra được."

"Ý ngươi nói chính là muốn trước khi phân gia lấy số bạc trong tay của nhà lão tam.." Hai mắt Ngô thị tỏa sáng, giống như thật sự thấy được trước mắt vậy.

Thời điểm Lâm Vân Hi đang suy xét việc nuôi thỏ cùng phần gia, thì bạc trong tay nàng đang bị người nhớ thương.

Lâm Vân Hi đang muốn tắt đèn dầu đi ngủ, liền truyền đến âm thanh gõ cửa, bên ngoài đã khuya, nàng cảnh giác phải hỏi một câu: "Ai đó?"

"Tẩu tử, là muội, Phương Diệu đây."

Nhanh chóng đứng dậy, Lâm Vân Hi khoác quần áo ra mở cửa, kéo Phương Diệu đang đứng ngoài cửa bước vào, "Diệu nhi, sao muộn như vậy?" Tuy rằng chưa từng nói chuyện lần nào, nhưng nàng vẫn rất thích cô em chồng này.

Phương Diệu cười hì hì tiến vào, bám vào bả vai Lâm Vân Hi làm nũng nói: "Tẩu tử, buổi tối này muội ngủ cùng tẩu nha."

"Được, đã nói với nương chưa?" Biết nàng chắc hẳn có việc muốn nói, cho nên Lâm Vân Hi cũng liền biết mà thuận theo.

"Hắc hắc." Một chút cũng không khách khí mà cởi giày ra leo lên giường, Phương Diệu gọi tẩu tử nàng lại đây, rồi mới nói: "Muội nói với nương là tẩu sợ tối, cho nên qua đây làm bạn với tẩu, nương liền đáp ứng rồi, ha ha, nương hay quản thúc muội, hôm nay mượn nhờ ánh sáng của tẩu tử muội mới có thể qua đây một chuyến đó."

"Muội nha, vẫn là một tiểu hài tử mà." Thổi tắt đèn, Lâm Vân Hi cùng Phương Diệu sóng vai nằm trên giường, chuẩn bị tốt việc lắng nghe.

Quả nhiên, Phương Diệu nhấc thân chuyển đến phương hướng của nàng, sâu kín mở miệng: "Tẩu tử, muội cũng không cùng tẩu quang co lòng vòng, hôm nay muội tìm tẩu là có việc."

"Muội cứ nói đi." Lâm Vân Hi phỏng đoán lời của nàng nói chính là liên quan đến việc phân gia, quả nhiến không ngoài sở liệu của nàng.

Người ngoài xem ra, ba người nhi tử của Phương gia cung phụng chi tiêu của lão nương, kỳ thật cũng không đúng, Phương gia này cũng chỉ có vài mẫu đất bạc màu, chăm sóc hầu hạ một năm sau khi giao thuế má các thứ cũng chỉ có thể xem như đủ ấm no, tiền dư thừa một văn cũng không có, Lữ thị cùng biết việc này, cho nên cũng không có duỗi tay hướng nhà lão đại cùng lão nhin, chi phí ăn mặc trong nhà cơ bản đều là do Phương Niên Hàn mang bạc về đặt mua.

Sau khi Phương lão cha chết, Phương gia cũng chỉ có bốn bức tường, dưới sự trợ giúp trong tộc mới miễn cưỡng sống sót, loại khốn cùng ngày cũng với ngày tháng thất vọng kia thẳng đến thời điểm Phương Niên Hàn cùng cữu cữu bắt đầu theo sông lớn từ nam ra bắc chạy mua chạy bán kiếm tiền mới có sự chuyển biến tốt đẹp.

Cữu cữu Phương Niên Hàn là Lữ Thanh Sóng, là người có đầu óc lại có thể chịu giày vò, dẫn Phương Niên Hàn tuổi còn nhỏ lấy lá trà cùng vải dệt thấp kém ở phương nam vận chuyển đến phía bắc biên quan cùng man nhân trao đổi lấy da lông, dược liệu, sau đó lại đem mấy thứ này quay lại Trung Nguyên bán đi, lợi nhận chênh lệch giá trong đó lại vô cùng cao, nhưng phần lớn tiền đều giao trong tay thương đội, tất nhiên việc này cũng không có biện pháp, nếu không có thương đội che chở, một đường này khẳng định không phải bị sơn tặc cướp thì chính là bị thổ phỉ đoạt, mệnh tất nhiên quan trong hơn tiền bạc rồi. Dù vậy, chạy qua chạy lại một chuyến cũng đủ trong nhà dùng được mấy năm.

Khi đó Lữ Thanh Sóng cũng không kém là người có tiền, dựa theo xuất lực mà phân bạc đưa Phương Niên Hàn, cái này cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn khích lệ hắn tính tích cực làm ăn buôn bân, Phương Niên Hàn một phần dùng tiền mua rượu cho cữu cữu uống, một phần khác liền tìm người mang về Phương gia, rốt cuộc cũng là nhớ ơn nuôi dưỡng cao ngất, từ lúc hiểu chuyện về sau cũng không giống như lúc trước nghĩ chính mình bị đưa ra mà rối rắm.

Lữ thị một bên rơi lệ một bên đem bạc thu hồi vô, Phương Niên Hàn bởi vì cả năm chạy nơi nơi, cho nên phải hơn nửa năm mới trở về cầm bạc một lần, nông gia ăn uống đều từ trong đất mà ra, ngày lễ ngày tết cắt khối thịt xả ít vải là được rồi, cho nên số tiền này đều do Lữ thị tồn xuống dưới.