Chương 26: Ly biệt

CHƯƠNG 26: LY BIỆT

Editor: ThienTue835

Nghe được âm thanh ngâm khẽ này thân hình giống như tháp sắt đột nhiên run lên, Lâm Vân Hi liền cảm giác thân thể bị một sức lực bá đạo đẩy ngã ở trên giường, thân thể cường tráng hữu lực dừng lại một chút liền đè ép xuống duối, hương vị nam tính trên người nam nhân xông vào mũi, làm cho nàng vốn dĩ không thanh tỉnh thì bây giờ đầu óc lại càng thêm loạn thành một đoàn.

Dưới thân là thân thể mềm mại như có ma lực gì đó hấp dẫn hắn, khuôn mặt lạnh lùng của Phương Niên Hàn đỏ lên, suy nghĩ trong đầu kêu gào muốn chiếm lĩnh thân thể vừa phát ra tiếng lòng câu dẫn nhân tâm kia, tay không tự chủ được liền dán lên trên mặt giống như bạch ngọc kia, con ngươi sâu thẳm kia phản chiếu khuôn mặt như họa kia, giống như bị mê hoặc chậm rãi cúi đầu, mυ"ŧ nhè nhẹ lên phấn môi kia.

Trọng lượng trên người cũng xúc cảm ấm áp trên môi làm cho Lâm Vân Hi mở to đôi mắt nhìn, lý trí kêu gào muốn đẩy người này ra, nhưng thân thể lại không động đậy, chính mình vừa rồi mở lời mời hắn hay sao? A a a, đầu óc mình có phải hay không bị hư mất rồi?

Cái hôn này cũng không tính là hôn môi, ở thời điểm hai người sắp thở không nổi liền kết thúc, sắc mặt Lâm Vân Hi ửng đỏ, mất tự nhiên dời đầu đi không hệ nhìn vào đôi mắt khiến người khác không tự chủ trầm luân, tức giận quát khẽ: "Chàng mau đi xuống, ta sắp bị chàng đè chết rồi!"

Nghe vậy, thân thể Phương Niên Hàn nghiêng về một bên, tay lại cầm cặp nhu đề kia, hắn luyến tiếc rời khỏi địa phương ấm áp kia, nhưng lại không muốn đè hỏng tức phụ, chỉ có thể uỷ khuất một chút nắm nắm lấy tay tức phụ.

Bị âm thanh lớn mật vừa rồi của mình làm sợ hãi, Lâm Vân Hi che giấu sẵng giọng nói: "Ngủ đi, thời gian cũng không còn sớm, ngày mai còn phải đi sớm nữa." Tuy nói lời như vậy, nhưng lại không có một chút ý tứ muốn rút tay về.

"Tức phụ." Giọng trầm thấp của Phương Niên Hàn rõ ràng truyền tới, "Chờ ta trở lại!" Thật sự rất muốn, trong cơ thể giống như có ngọn lửa bốc lên, nhưng không phải là hiện tại, chờ thời điểm chính mình lần nữa trở lại Phương gia thôn, nhất định sẽ sủng tức phụ cả đời.

"Phương Niên Hàn, chàng nghe ta nói." Lâm Vân Hi dùng sức sờ soạng khuôn mặt một phen, giọng nói thanh thanh leng keng: "Ta không mong chàng có thể gia quan tiến tước, chỉ hy vọng chàng có thể bình an trở về, nếu chàng dám không trở lại, ta nhất định sẽ hòa ly, đến lúc đó An Đồng bị khi dễ thành bộ dáng gì ta đều sẽ không quản."

Nghe tức phụ uy hϊếp, Phương Niên Hàn ngược lại cười cười, "Được, nghe nàng, về sau ta đều nghe nàng."

Bóng đêm lành lạnh, tấm giấy cửa sổ mờ nhạt chiếu ra hai cái bóng đang ôm nhau.

Thời gian ly biệt lại trôi qua đặc biệt mau, giờ Mẹo vừa qua khỏi, Võ Dương Thiên liền tới Phương gia tìm Phương Niên Hàn cùng đi huyện thành, hôm nay bọn họ phải tập hợp chạy tới Lương Thành, nếu ai đến chậm canh giờ liền bị phạt quân côn.

Tất cả người Phương gia đều tụ tập ở cửa đưa tiễn, Phương Diệu khóc không nói thành lời, đôi mắt nàng hung hằng trừng đại ca cùng nhị ca nàng, trong mắt trừ bỏ bi thương thì lại càng có nhiều oán hận.

"An Đồng nhất định phải nghe lời." Dùng tay áo lau sạch khoé mắt đầy nước mắt của Phương An Đồng, Phương Niên Hàn sờ sờ đầu của hắn, "Đệ đã không còn nhỏ, đã là đại hài tử cũng coi như là một nam tử hán, gặp phải chuyện cũng phải dũng cảm một chút."

Phương An Đồng khụt khịt mũi gật đầu, nhưng tay lại gắt gáo nắm chặt góc áo của hắn, sống chết không chịu buông ra. Thấy thế, Lâm Vân Hi nhẫn tâm đem hắn kéo đến bên người mình, người này phải đi, muốn giữ lại cũng không giữ lại được.

Đại ca Phương Khánh Lâm vỗ vỗ bả vai tam đệ, có chút câu nệ nói: "Nếu thật có đánh nhau, không cần cậy mạnh lao về phía trước, bảo vệ tốt chính mình mới là đúng đắn!" Hắn cùng cái đệ đệ này tiếp xúc thời gian ngắn, nhưng thân là đại ca, lúc này hắn cũng phải nói đến một chút.

Nghe xong lời này, lão nhị Phương Nguyên Võ cười nhạo một tiếng, đại ca hắn đây là muốn nói cho lão tam khác gì đào binh đâu, nếu như bị phía trên biết còn không phải bị chém đầu sao, bất quá lúc này không thể không nói khác, cũng dặn dò nói: "Sự tình trong nhà ngươi yên tâm, chờ ngươi ba năm sau trở về, có lẽ trong nhà sẽ có thêm mấy tú tài nha, ha ha." Phương Niên Hàn rời đi, trong lòng hắn nhẹ nhàng, bởi vì lão tam người này cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt, ở trước mặt hắn chính mình luôn cảm giác tay chân co cóng, cho nên đi rồi cũng tốt, đến nỗi có thể hay không chết ở trên chiến trường, hắn cũng không lo lắng, không phải đoán mệnh đều nói mệnh hắn ngạnh sao, nếu mệnh ngạnh vậy nhất định có thể trở về.

Lúc này trong nhà này cũng chỉ có hắn là có thể cười được, nhưng cũng không ai nói lời trách cứ, Lữ thị sờ sờ mặt tiểu nhi tử nàng, mặt đầy áy náy cùng không tha, "Tam lang, nương cũng chỉ có ba nhi tử các ngươi.." Nói một hồi, nước mắt Lữ thị liền chảy xuống dưới, một bên Ngô thị cùng Lưu thị cũng bắt đầu chạy nhanh ra khuyên.

Mắt thấy canh giờ liền phải sắp tới, Lâm Vân Hi ý bảo hắn đi đi, hiện tại trong lòng nàng đối với bà bà sinh vài phần bất mãn, đều là nhi tử như nhau, vẫn luôn gọi Phương Niên Hàn là con trai của mình, nhưng lại làm ra những cái sự tình làm cho con người tim gan lạnh giá, nhưng rốt cuộc nhớ tới lời nói của Phương Niên Hàn, liền cưỡng bách áp xuống dưới.

"Nương, mọi người nên trở về thôi, ta phải đi rồi." Phương Niền Hàn bước ra cửa vài bước, phất phất tay về phía sau, hướng bên tức phụ đang sưng sưng mắt cười cười, "Tức phụ giúp ta chăm sóc tốt cho nương cùng An Đồng, chờ ta." Nói xong, xoay người sang hướng khác, nhanh bước rời đi.

Thân ảnh cao lớn càng ngày càng xa, thẳng đến khi biến mất khỏi tầm mắt, mọi người Phương gia mới phản ứng lại, chậm rãi đi trở về trong viện.

Khả năng Lữ thị hao tổn tinh thần quá mức, đầu có điểm choáng, được Lưu thị đỡ vào nhà nghỉ ngơi, người cả gia đình đột nhiên tản ra, Lâm Vân Hi đứng trong viện trống trải đột nhiên mê mang, hiện tại chính mình nên làm gì?

Đờ đẫn trở lại trong nhà ở, phát hiện ngây người mấy ngày làm cho nhân tâm thấy khó chịu, yên lặng ngồi ở trên giường, tầm mắt không ngăn được hướng đến ngăn tủ cũ nát kia, đó là đồ vật duy nhất của nam nhân kia, hiện tại ngẫm lại thấy kỳ thật chính mình đối với hắn cái cũng không biết rõ, ví dụ như hắn thích ăn gì, muốn làm việc gì nhất.

Nguyên lai nữ nhân sau khi thành thân thật sự sẽ biến đổi nha, Lâm Vân Hi cười khổ, sau khi nằm thật lâu, rốt chộc cũng khôi phục được một chút tinh thần, chính mình nhất định phải tìm chút gì làm mới được, như vâyn vừa sẽ không suy nghĩ miền man, vừa có thể làm phong phú chính mình.

Từ giờ trở đi liền thực thi kế hoạch dưỡng thỏ thôi, dùng sức xoa xoa mặt, nỗ lực làm cho chính mình nhìn qua không đến nỗi quá suy sụp, Lâm Vân Hi ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, trên mặt nổi lên hy vọng cùng ánh sáng của sự tự tin, chính mình phải hảo hảo kiếm tiền, không làm cho nam nhân mình lo lắng, thời điểm hắn trở về sẽ phải chấn động, càng quan trọng chính là nếu mình đã nhặt được cái mạng này thì không thể uất ức tồn tại như vậy, muốn kiếm tiền chứng minh năng lực của chính mình!

Tâm tư càng ngày càng bay xa, suy nghĩ rất nhiều biện pháp kiếm tiền của kiếp trước, nhưng những cái đó đều yêu cầu phải có nhiều tiền vốn, trước mắt chính là nhanh chóng bắt đầu kế hoạch nuôi con thỏ, đây chính là nghề cũ của nàng, bởi vì chuyên ngành của nàng chính là gieo trồng, mặc kệ là ven đường tuỳ ý đều có thể thấy các cây nhỏ, hay là các loại cây cỏ thuộc hàng quý hiếm quốc nội, nàng đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay, nông trường chỗ nàng cũng có phong phú giống loài, cũng từng nuôi dưỡng không ít con thỏ, tuy rằng đều là thỏ dùng để nghiên cứu, nhưng là thỏ nghiên cứu so với thỏ bình thường càng thêm kiều nộn khó nuôi sống, nàng có thể hầu hạ được những cái đó, nuôi dưỡng còn thỏ thì càng không nói chơi.

Nuôi con thỏ tiêu tiền nhiều nhất chính là mua thỏ giống cùng làm l*иg sắt, thỏ giống cũng cần có chú ý, tỷ lệ thỏ đực và thỏ cái là một và sáu hoặc là một và bảy, thỏ đực nhiều lãng phí đồ ăn cùng không gian, ảnh hưởng đến việc sinh sôi nảy nở, hai tỷ lệ này chính là tỷ lệ hoàng kim (vàng). Con thỏ nhất định sẽ đào hang, nếu nuôi trong ổ gà hoặc chuồng heo như vậy, chẳng mấy ngày nữa khẳng định tụi nó sẽ đào hang mà chạy, l*иg sắt là lựa chọn tốt nhất, thông khí tốt, không dễ dàng sinh ra vi khuẩn gây bệnh, hơn nữa lại thuận tiện cho việc quét tước, mọi việc này đó đều được sớm suy nghĩ tốt, đây chính là bước kiếm tiền đầu tiên kể từ khi nàng xuyên đến thế giới này.