Chương 23: Quá khứ

CHƯƠNG 23: QUÁ KHỨ

Editor: ThienTue835

Phương Niên Hàn nhấp nhấp môi, "Như vậy cũng là cái biện pháp tốt, nhưng cũng có một chút không tốt lắm, con thỏ nếu là nuôi đúng thì phi thường mập mạp, chỉ cần không cẩn thận một chút, khả năng đều sẽ chết."

"Cái này ngươi yên tâm, ta biết nuôi dưỡng như thế nào nên mới suy xét đến việc này, vốn đang lo lắng không có tiền vốn để mua con thỏ, hiện tại ngươi đưa bạc này đó, vấn đề này thật sự giải quyết dễ dàng, còn có, mặt khác chính là vấn đề nguồn tiêu thụ, trong thôn khả năng không thể tiêu thụ quá nhiều con thỏ, cho nên phải suy nghĩ thêm biên pháp." Nàng vốn dĩ chỉ nghĩ đến việc nói với hắn muốn dùng bạc này để mua thỏ về nuôi, nhưng đối với cặp mắt kia lại không biết như thế nào liền nói vấn đề khó xử mà mình gặp phải.

Nếu đổi thành một nữ nhân khác nói rằng nàng sẽ nuôi con thỏ, Phương Niên Hàn có lẽ sẽ không tin, nhưng lời này từ trong miệng tức phụ hắn nói ra, hắn lại tin tưởng vững chắc, đặc biệt là sau khi tức phụ hắn giải quyết được vấn đề sâu bệnh trên lúa nhà Phương nhị thẩm. Trong lòng hắn mơ hồ cảm giác được tức phụ của hắn cùng người bình thường khác bất đồng, cho nên lựa chọn tin tưởng.

"Nguồn tiêu thụ lại không cần phải lo lắng như vậy, ta có nhận thức tiên sinh ghi chỗ tửu lầu ở huyện thành, nuôi được con thỏ thì thử bán cho chỗ bọn họ xem như thế nào, nơi đó nhu cầu về số lượng sẽ lớn hơn một chút." Phương Niên Hàn thay nàng ra chủ ý, "Nếu nàng hạ quyết tâm như vậy, để hôm sau ta dẫn nàng gặp hắn cùng nhau nói chuyện tỉ mỉ kỹ càng."

Đúng vậy, địa phương tửu lâu kia yêu cầu thịt các loại so với ở trong thôn muốn nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa thịt con thỏ này không giống với hịt heo thịt cá, được coi như là món bộ ăn hoang dã, là đồ ăn hiếm lạ, doanh số hẳn sẽ không quá thấp, cái này thật là biện pháp tốt, đầu óc người nam nhân này so với mình tưởng tượng linh hoạt hơn rất nhiều, Lâm Vân Hi thầm suy nghĩ.

Gặp được vấn đề nan giải như vậy đều phong khinh vân đạm được giải quyết, Lâm Vân Hi không biết nên nói cái gì, trải qua lần đàm luận này, không khí giữa hai cũng trở nên thật tự nhiên, Lâm Vân Hi lười biếng dựa vào thành giường, chọc chọc mu bàn tay của hắn, "Thương thế của ngươi là như thế nào bị?" Vấn đề này nàng đã tò mò từ rất lây, bởi vì nơi vết thương đó thật sự quá nguy hiểm, nếu vận khí có chút hơi không tốt, đôi mắt sẽ bị hủy, gặp được nguy hiểm gì mới có thể làm ra được vết thương nghiêm trọng như vậy.

Nghe được vấn đề của tức phụ, sống lưng Phương Niên Hàn không khỏi căng thẳng, nhìn đến trong mắt nàng kia chỉ là nghi vấn thuần tuý thì ánh mắt mới chậm rãi thả lỏng, đúng vậy, ánh mắt này cùng với những ánh mắt nhìn mình đầy sợ hãi kia không giống nhau, nàng chỉ đơn thuần muốn biết rõ ngọn nguồn sự tình.

"Năm ta sinh ra, cha ta ngã xuống vách núi mà chết", Phương Niên Hàn không trực tiếp trả lời vấn đề của tức phụ, mà là nói ngọn nguồn từ đầu, "Người đoán mệnh ta nói mệnh ta cứng rắn sẽ khắc đến những người ruột thịt, cho nên khi ta mới sinh ra đã bị đưa đến chỗ cữu cữu mà nuôi dưỡng, cữu cữu thành thân đã nhiều năm mà chưa có hài tử, đem ta đối đãi giống như nhi tử thân sinh, từ lúc ta tám tuổi liền theo ông làm chân chạy từ nam ra bắc, mua thấp bán cao để kiếm tiền nuôi gia đình, năm mười lăm tuổi mợ ta có An Đồng, mặc dù vậy, cữu cữu vẫn đối xử với ta như lúc trước, hai năm trước ta cừng cữu cữu từ Thanh Châu gấp gáp trở về, trên đường đυ.ng phải hải tặc, vì muốn bảo hộ ta mà cữu cữu chặn một đao rồi bị hải tặc đá xuống lòng sông, vết sẹo này của ta là do khi đó lưu lại, nếu không có cữu cữu cứu ta thì ta khẳng định sẽ chết tại nơi đó, nhưng ta ngay cả thi cốt của ông cũng không có tìm được." Nói đến đây, biểu tình của nam nhân có chút kích động, đôi tay hai bên đã nắm chặt lại, một hồi lâu bình ổn lại mới tiếp tục nói: "Ta nhặt được cái mạng này trở về nghĩ muốn lập một cái mộ chôn di vật của cữu cữu, không nghĩ tới người mợ kia, người mợ kia thế nhưng khi biết được tin cữu cữu mất cuốn mọi tài sản trong nhà chạy mất, cho nên ta liền mang An Đồng trở lại nơi này."

Ngữ khí nam nhân thực bằng phẳng, nhưng cặp mắt kia đã tiết lộ bi thống trong lòng hắn, tâm tình vô cớ bị khó chịu, trái tim Lâm Vân Hi giống như bị ai đó bóp nghẹn, có chút bị tức giận làm sinh khí, ai cũng không thể quyết định nơi mình sinh ra, nhưng người nam nhân này thật sự gặp phải quá nhiều tao ngộ nhấp nhô, hơn hai mươi năm nhân sinh ngắn ngủi, đầu tiên bị mẫu thân thân sinh ghét bỏ mà bị vứt bỏ, sau đó người cữu cữu thân thiết như phụ thân vì cứu mình mà bị gϊếŧ, gia sản bị mợ cuỗm sạch, kết quả trở lại Phương gia lại gặp phải vận mệnh thú biên, nếu chính mình gặp phải sớm đã hỏng mất rồi, vết sẹo trên mặt nam nhân thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn tràng bi kịch kia, chính mình lại vô tình gợi lên những ký ức đau lòng của hắn, trong lòng Lâm Vân Hi âm thầm phỉ nhổ lòng hiếu kỳ của mình, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, ta, ta thật sự không phải cố ý.."

"Không có gì." Phương Niên Hàn khôi phục lại bình thường, cười khổ một chút, "Kỳ thật phục lao dịch này là ta tự mình muốn đi."

Thấy hai mắt tức phụ bỗng nhiên mở to, Phương Niên Hàn giải thích nói: "Ta muốn báo thù cho cữu cữu ta, nhưng ta lại không có cái đầu đọc sách, không thể theo còn đường khoa khảo, phục lao dịch nếu có cơ hội có thể tranh được quân công, nếu vận khí tốt có lẽ có thể lưu lại trong quân."

Trong lòng Lâm Vân Hi lộp hộp một chút, tâm đã lạnh hơn phân nửa, nguyên lai người nam nhân này chủ động muốn đi chiên trường, hắn muốn báo thù đến chết, lâu nay không muốn trở lại nơi này, chính mình thế nhưng còn ngây ngô cảm giác tiếc hận cho người nọ, thật là quá buồn chời, cảm giác được nội khϊếp sợ, Lâm Vân Hi ngây người một chút, chính mình đây là làm sao, không phải là không muốn cùng một nam nhân xa lạ cùng nhau sinh hoạt hay sao?

"Là ta liên luỵ nàng.."

Giọng nói trầm thấp của Phương Niên Hàn giống như đè đi cọng rơm cuối cùng trong lòng Lâm Vân Hi, một nam nhân nhận hết cực khổ một lòng chỉ muốn báo thù, một người mơ hồ xuyên quả phải gả tới cho người nam nhân xa lạ phải sống thủ tiết qua ngày, rốt cuộc cái nào đáng thương hơn cái nào?

Cho rằng tức phụ bị chính mình nói dọa đến, Phương Niên Hàn liền ngậm miệng thành thật ngồi, kỳ thật hắn còn nghĩ nếu mình sớm biết một chút rằng hắn sẽ cưới nàng, có lẽ chính mình lúc đó sẽ từ bỏ, trong lòng hắn nghĩ rằng, nếu mình còn sống sót trở về nhất định sẽ mang nàng đi theo, nhưng nghĩ đến chuyến này đi chính mình còn không rõ sinh tử, không nên huỷ hoại hạnh phúc về sau của nàng.

Ý tưởng trong lòng hai người liền như trời xui đất khiến như vậy mà tách ra, nhất thời không biết nói gì, ngồi đối diện nhau mà tâm lại loạn như ma.

Lúc này, liền nghe ngoài cửa có tiếng người kêu, "Tam lang, Tam lang có ở nhà không?"

Là thanh âm của Phương nhị thẩm.

Thu liễm lại tâm tư, Lâm Vân Hi xuống giường mở cửa ra ngoài đi đón, "Ở nhà, nhị thẩm có việc gì không?"

Thấy tức phụ Tam lang kia xinh đẹp giống như tiên nữ, ý cười trên gương mặt Phương nhị thẩm càng sâu, đem bồn gỗ trong tay đẩy về phía trước, "Tức phụ Tam lang, thật không biết phải cảm ơn con như thế nào, biện pháp kia của con dạy quả nhiên hữu dụng, rải một lần dược, sâu kia đã chết đầy đất, thẩm thấy không bao lâu nữa lúa nhà thẩm sẽ có thể xanh tươi trở lại! Nhà thẩm cũng không có thứ gì tốt, đây là bánh hoa quế vừa làm, con nếm thử xem."

Khối điểm tâm hình vuông tản ra mùi hương hoa quế, màu vàng óng nhìn qua cảm thấy ăn sẽ cực kỳ ngon, Lâm Vân Hi biết thứ này ở nông thôn xem như là đồ vật quý giá, chính mình cũng ngượng ngùng lấy, chống trên thành bồn gỗ chối từ nói: "Nhị thẩm, thẩm quá khách khí rồi, con giúp cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."

Phương nhị thẩm lại là người thực sự bướng bỉnh, gắt gao không buông tay, đanh giọng lại mà nói, "Hôm nay con không nhận thứ này mới là khách khí, con là người hiểu biết chữ nghĩa, hiểu biết được nhiều thứ nên mới cảm giác không có gì, nhưng những cây lúa đó chính là sinh mệnh của cả nhà thẩm, nếu không phải con chỉ điểm giúp nhà chúng ta, thì cả nhà chúng ta đều uống gió Tây Bắc mà sống rồi, ít đồ vật này không tính là cái gì, nếu con không lấy chính là đang xem thường nhị thẩm con."