Chương 17: Lễ lại mặt

CHƯƠNG 17: LỄ LẠI MẶT

Editor: ThienTue835

Rời khỏi Võ gia, Phương Niên Hàn liền đi nhà Trịnh thợ săn ở bắc thôn, tới nơi rồi Lâm Vân Hi mới biết được đây là hắn muốn chuẩn bị lễ lại mặt. Trịnh thợ săn là hán tử mặt đỏ hơn ba mươi tuổi, là người thập phần hào sảng, nghe xong yêu cầu của Phương Niên Hàn liền mang ra hai con thỏ mà hôm qua thu hoạch được, thời tiết này các động vật đều không quá mập, nhưng là hai con thỏ này cũng không quá nhẹ.

Không biết Phương Niên Hàn nới với hắn cái gì, Trịnh thợ san liền quay lại đông sương phòng, Lâm Vân Hi nhịn không được hỏi: "Con thỏ này định bán thế nào?" Trong trí nhớ của nguyên chủ chỉ ăn qua thịt heo, gà, cá, còn chưa có ăn qua thịt thỏ, thấy Phương Niên Hàn vừa mới đứa qua một vụn bạc, Lâm Vân Hi có điểm tò mò.

Khó có được tức phụ hắn đối với thứ này cảm thấy hứng thú, Phương Niên Hàn nhanh chóng giải thích: "Toàn bộ mua là tám văn một cân, hai con thỏ này cộng lại là chín mươi sáu văn tiền. Thịt thỏ này nếu xử lý tốt còn quý hơn một chút, mười văn một cân, trong nhà cũng có thịt heo nhưng lấy nhiều không tốt lắm, cho nên liền tới nhà Trịnh đại ca mua cái có sẵn." Kỳ thật, từ trong nhà lấy thịt heo thì việc đỡ phức tạp, nhưng đôi mắt nhị tẩu hắn cứ nhìn chằm chằm vào thịt kia, nếu chính mình cầm đi phỏng chừng nàng lại bắt đầu đi phòng lão nương lải nhải mãi, thôi thì bỏ chút tiền mua thịt nhưng lại được cái thanh tịnh.

Sau khi tiếp thu được ký ức của nguyên chủ, Lâm Vân Hi đại khái biết được giá hàng ở thời đại này, một lượng bạc là một quán tiền, tương đương với một ngàn văn tiền, một cân thịt heo mười ba văn tiền, một cân bạch diện chín văn tiền, hai con thỏ này có thể bán được gần một trăm văn tiền nhưng cũng không chút tiện nghi nào.

Nhìn hai con thỏ hoang màu xám, trong lòng Lâm Vân Hi đột nhiên có ý tưởng, chính mình trồng trọt không được nhưng nuôi con thỏ vẫn là có thể, con thỏ là giống sinh sôi nảy nở mau, một tháng rưỡi không sai biệt lắm liền có thể trưởng thành, một thỏ trưởng thành sinh sản khoảng bảy tám con cũng không thành vấn đề, thỏ con sinh trưởng cũng mau, có thể bán thịt cũng có thể bán da, ăn lá cây chính mình có thể đi cắt, chỉ cần không sinh bệnh nếu chiếu cố tốt một năm khẳng định có thể kiếm được không ít tiền, kỹ thuật nuôi dưỡng cũng không vấn đề gì, nàng đi làm ở nông trường nào thỏ, nào trâu, nào gà nào vịt, cái gì mà không dưỡng qua, ở phương diện này có thể tính là nàng chính là chuyên gia.

Ý niệm này nổi lên liền không áp xuống được, thẳng đến khi ra khỏi nhà Trịnh thợ săn Lâm Vân Hi vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, kỹ thuật này có nàng trấn cửa ải vấn đề không lớn, chỉ là phí tổn cùng nguồn tiêu thụ tương đối phiền toái, nếu muốn nuôi dưỡng cũng không thể tiểu đánh tiểu náo, chính là thỏ đực thỏ cái năm mươi con cũng cần đến ba lượng bạc, đây là còn chưa tính đến vấn đề khác, mặt khác nguồn tiêu thụ cũng là vấn đề, trong thôn chỉ khi ăn tết hoặc trong nhà có hỉ sự mới mua chút thịt, ngày thường luyến tiếc ăn, nếu chính mình dưỡng được mà bán không ra cũng không được, cho nên ý tưởng vừa xuất hiện, các chuyện phiền toái khác một đống lớn liền kéo theo mà đến.

Nàng nghĩ đến xuất thần nên không chú ý dưới chân, kết quả đá trúng một cái gì thân cứng liền nhào đến phía trước, nhịn không được mở miệng kinh hô: "A.."

Không có đau đớn như trong dự đoán, thân thể giống như đυ.ng phải một bức tường ấm áp, mềm cứng vừa phải, co giãn mười phần, ách, tường?

Lâm Vân Hi bỗng nhiên mở to hai mắt liền thấy áo vải thô màu xanh ngọc, lại hướng lên trên cái cầm kiên nghị, cái mũi cao thẳng, vết sẹo quen thuộc, là tướng công của nàng nha, cũng may là tiếp được, Lâm Vân Hi thở phào một hơi.

Chẳng qua khẩu khí này còn không thở ra liền ngây dại rồi, nàng, nàng, tướng công nàng? Lúc này nàng mới ý thức được động tác của hai người có bao nhiêu ái muội, thân thể nửa trên của Phương Niên Hàn, cánh tay vừa lúc đang đυ.ng vào thân thể nàng, mat cánh tay của Lâm Vân Hi đang mở ra chống ở cạnh sườn thân thể nam nhân, cả người đều nhào vào trong l*иg ngực của Phương Niên Hàn, tai nàng dán ngay người nọ, thậm chí còn nghe tiếng tim đậm cuồng loạn của hắn!

Thân thể giống như điện giật liền đứng thẳng lên, trực tiếp thoát ra khỏi cái ôm của nam nhân, nửa người trên bị đυ.ng giống như bị lửa đốt, hỏa nhiệt hỏa nhiệt, trên mặt bạch ngọc của Lâm Vân Hi nhiễm lên vài tia đỏ ửng, mười ngón tay mảnh khảnh dùng sức đan lấy nhau, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.

Phương Niên Hàn cũng ngây dại, nghe được tiếng kêu sợ hãi của tức phụ, hắn liền nhanh quay đầu lại, nhanh tay mau mắt tiếp được thân thể kia lại đây, mùi hương nhàn nhạt kia cùng thân thể mềm ấm làm hắn xúc động, thần kinh căng chặt, thẳng đến khi thân thể mềm mại kia dời khỏi trong l*иg ngực mình, nhuyễn ngọc ôn hương kia còn vương đầy trong cõi lòng thật lâu không thể tan đi, Phương Niên Hàn cảm giác trên người mình có chút nóng lên, muốn che giấu cảm xúc chính mình liền ho nhẹ hai tiếng.

Không khí trầm mặc giữa hai người lan tỏa khắp nơi.

"Ông trời ơi ông trời, đây là muốn bức tử cả nhà chúng ta hay sao.."

Không khí quỷ dị bị một tiếng khóc tê tâm liệt phế đánh gãy, theo tiếng khóc Lâm Thanh Hi nhìn đến một đám người đang đứng bên cạnh bờ sông Thanh Hà, đều là những người đang xuống ruộng làm việc, ống quần kéo lên tay đang khiêng cuốc, đó chính là ruộng nước trong thôn, thời điểm sự tình xảy ra động tĩnh rất lớn, không biết đã xảy ra chuyện gì mà khóc thê thảm như vậy.

Phương Niên Hàn nghe ra người nọ đang khóc chính là nương của Phương Nghi Xuân, Phương nhị thẩm, Phương nhị thẩm cùng với nhị tẩu của hắn là người cực kỳ khó đối phó, hai người đã từng ở bên đường mắng chửi nhau, nháo đến mức qua hệ cả hai nhà đều không thoải mái, nhưng hắn cùng Phương Nghi Xuân lại quan hệ không tồi, nên lúc này không thể đứng ở đây xem náo nhiệt được.

"Tức, tức phụ, chúng ta đi xem, đằng kia giống như là nhà Phương nhị thẩm." Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng gọi tức phụ, thật khẩn trương, giọng nói muốn bốc khói, đôi mắt cũng không dám nhìn về hướng Lâm Vân Hi.

Xấu hổ vừa rồi đi qua, Lâm Vân Hi liền ở trong phòng phỉ nhổ chính mình, từ nhỏ đã cùng nhóm hải tử vui đùa ầm ĩ, sơ trung cùng đám nam sinh bẻ cổ tay, đại học cùng nam đồng học kề vai sát cánh đi đường, như thế bào mà mới bị ôm một chút liền phản ứng lớn như vậy, thật là càng sống càng thụt lùi.

Nghe Phương Niên Hàn trưng cầu ý kiến của mình, Lâm Vân Hi liền nhoẻn miệng cười nói: "Đi thôi, đi xem như thế nào."

Nhắm mắt đi theo Phương Niên Hàn về phía trước, Lâm Vân Hi thình lình nhìn thấy lỗ tai của nam nhân phía trước đỏ bừng lên, không khỏi cảm thán người này nhìn rất hung dữ nhưng kỳ thật là người rất cẩn thận lại rất ngây thơ.

Thể trạng Phương Niên Hàn khoẻ mạnh, không cần tốn nhiều sức liền có thể đẩy ra đám người ba tầng ngoài ba tầng trong mà đi vào phí bên trong, mà ruộng nước lầy lồi bất kham, thời điểm đi đến bên trong đế giày dưới chân đã dính đầy bùn, còn có không ít bùn bắn dính lên xiêm y, Lâm Vân Hi không có cảm giác chật vật, ngược lại cảm giác có chút thân thiết, từ lúc học đại học đến lúc bắt đầu xuyên qua đến nơi này nàng đã có thời gian gần mười năm đều giống như thế nàh, vì khảo sát thổ nhưỡng đối với thực nghiệm ảnh hưởng đến cây cối, nàng thường xuyên đi theo người hướng dẫn xuống đất, một ngày xuống dưới toàn thân đều là bùn cùng mồ hôi, bởi vì phong phú cũng không cảm giác dơ bẩn, hiện tại nhìn thấy những phiến lúa nước này tức khắc cảm giác thật thân thiết, bất quá nhìn phiến lúa nước trước mắt này không quá thích hợp.

"Ông trời ơi, thật là không lưu lại đường sống cho chúng tôi, mười mấy mẫu lúa như thế này lại bị cả bầy sâu huỷ hoại, ông trời ơi, cả gia đình chúng ta phải ăn cái gì đây, ta không muốn sống nữa!" Nhìn một mảnh lua nước khô vàng, Phương nhị thẩm cảm giác như cả bầu trời đều sập xuống, hiện tại đúng là thời điểm lúa nước sinh trưởng mạnh, kết quả bị tai họa sâu bọ làm khô hơn phân nửa, những cái còn dư lại tuy rằng chưa có chết, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, rượng này được tưới nước đã tiêu toàn bộ tài sản trong nhà, nếu không thu hoạch được thì đúng là cả nhà phải uống gió Tây Bắc mà sống thôi.