Phần sau có chút khó hiểu, Mãn Bảo dừng lại một lúc, may mà Khoa Khoa nhắc nhở, bé mới tiếp tục, "Có thể đứng vững ở chỗ không bao giờ thất bại, tâm không thua, người không thua."
Mãn Bảo tuy không hoàn toàn hiểu được những lời này, nhưng bé cảm thấy tiên sinh Trang lúc đó thật cao lớn, thật cao lớn, khiến bé nghe mà mặt đỏ bừng, hận không thể chạy ba vòng quanh con sông ở đầu làng, hét lớn một trận, vì vậy bé đã nhớ kỹ lời dạy này.
Bé nói xong, ánh mắt sáng lên, rồi nhìn mẹ, “Mẹ ơi, con muốn đọc sách, con muốn hiểu lý lẽ.”
Tiền thị nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bé, suýt chút nữa đồng ý, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh gia đình, bà quyết định đợi ý kiến của Chu lão đầu.
Chiều muộn Chu Đại lang mới quay về, lúc này mặt trời đang xuống núi nhưng mọi người đều đói gần chết, dù sao sáng cũng chỉ ăn mỗi cháo.
Mọi người rửa tay rồi ngồi vào bàn cơm. Chu lão đầu cũng không vội nói chuyện, chờ tất cả mọi người ăn xong mới ngồi vào trong viện, gọi ba đứa con trai lớn đến nói chuyện.
Tiểu Tiền thị lo lắng nhìn ra sân, cau mày, nhưng không nói gì, chỉ cầm chặt chiếc khăn. Phùng thị cũng lo lắng nhìn ra ngoài, nói nhỏ, “Chẳng lẽ cha thật sự muốn cho tiểu cô đi học sao?”
Hà thị nhíu mày, “Không thể nào, học hành tốn kém lắm. Đại tẩu, chẳng lẽ mẹ cũng đồng ý?”
Tiểu Tiền thị lặng lẽ nắm chặt chiếc khăn tay, trong lòng nàng cũng không muốn cho tiểu cô đi học cho lắm nhưng giữa trưa là nàng đưa tiểu cô về
Buổi trưa, khi nghe được tin tức này, nàng từng thấy hân hoan vì tiểu cô được tiên sinh nhận làm đệ tử, nhưng sau đó về tới học đường lại lo lắng về chi phí học tập.
Dù Trang tiên sinh tự thu đồ, không nhận tiền trả công cho thầy giáo, nhưng lễ bái sư thì không thể thiếu, đến dịp lễ tết cũng phải có quà biếu. Những thứ này tuy nhỏ, nhưng nếu đã đi học thì phải mua sách, bút, mực, giấy, nghiên, không món nào là không tốn tiền.
Thật ra, học phí ở trường học của tiên sinh Trang không quá cao, vì phần lớn đã do Bạch địa chủ chi trả. Nhưng trước khi Chu Tứ Lang thua sạch tiền vì đánh bạc, nhà họ Chu cũng chưa từng cho bất cứ đứa cháu nào đi học. Một trong những lý do là nhà họ còn quá nghèo, không thể chu cấp nổi một người đi học.
Trước đây không thể lo nổi, bây giờ lại càng không thể.
Hơn nữa, trong nhà còn có mẹ chồng ốm yếu, mỗi tháng đều phải uống thuốc, khiến gánh nặng càng thêm nặng nề.
Những suy nghĩ này dần dập tắt niềm vui ban đầu của Tiểu Tiền thị, bây giờ chỉ còn lại sự lo lắng.
Dĩ nhiên, những điều mà Tiểu Tiền thị nghĩ đến, các người đàn ông khác trong nhà họ Chu cũng đều đã cân nhắc kỹ lưỡng, đặc biệt là chủ gia đình, Chu lão đầu. Ban đầu, ông không muốn để Mãn Bảo đi học, nhưng buổi chiều nghe vợ và Mãn Bảo trò chuyện trong phòng khiến ông do dự mãi.