Trước kia xem qua tiểu thuyết các nữ chính không phải đều dựa vào núi để làm giàu sao? Nàng cũng muốn đi xem, xuyên qua giống nhau như vậy nàng có lẽ là sẽ không quá xẻo cái gì cũng không tìm được đâu ha? Kì thật, khi nàng tiếp nhận được tình huống trong nhà nàng đã nghĩ đến việc lên núi xem, chỉ là có hai nguyên nhân làm nàng muốn mà không thể đi được. Nguyên nhân một: Nàng bệnh nặng nên người trong nhà đều không cho nàng đi lung tung; nguyên nhân thứ 2: Cái đuôi nhỏ suốt ngày đi theo nàng, trong chốc lát nương liền nói nơi này nguy hiểm không thể đi loạn, nơi kia không tốt cũng không thể đi. Cho nên suốt ngày đều phải ở nhà, hiện tại cơ hội nhất định phải đi nhìn xem mới được.
“ Gia gia, ta cũng đi, ta đi giúp các ngươi thu thập củi khô.” Diệp Hiểu Mạn khẩn cầu mà nhìn Diệp Trung Căn.
“ Không được, ngươi đi thì đệ đệ phải làm sao bây giờ? Hơn nữa ở trên núi rất dễ dàng đi lạc.” Trương Giai Gai là người đầu tiên không đồng ý.
“ Mang theo đệ đệ được không? Ta sẽ nhìn đệ đệ, hơn nữa ta sẽ luôm đi theo bên người các ngươi, có gia gia cha cùng các người thì ta còn có thể gặp nguy hiểm gì a.”
“ Không được.” Đối với chuyện này Trương Giai Gai cực kì kiên định.
“ Nương, các người để cho ta đi cùng đi.” Diệp Hiểu Mạn lôi kéo tay Trương Giai Gai lúc ẩn lúc hiện làm nũng.
Diệp Vĩnh Hâm mềm lòng: “ Nương hài tử, để cho nàng đi chung đi, đi cùng với chúng ta thì tốt rồi, nếu ngươi không cho nàng đi chỉ sợ lát nữa nàng trộm đi lên núi lúc đó liền nguy hiểm.” Diệp Hiểu Mạn nghe được lời này liền liên tục gật đầu. Cha nói lời này đúng là quá tốt, dù sao núi là nàng thật sự muốn đi, vấn đề là sớm hay muộn thôi.
Trương Giai Gai thật sự là không muốn Diệp Hiểu Mạn đi, nhưng lại sợ giống như cha hài tử nói, hài tử sẽ vì tò mò mà trộm đi, như vậy liền càng nguy hiểm, nghĩ như vậy nàng liền không thể không gật đầu.
“ Nương, người thật tốt quá.” Diệp Hiểu Mạn vui vẻ mà bổ nhào vào ôm Trương Giai Giai, chọc cho Trương Giai Giai muốn sinh khí cũng không nổi, lý cười cũng hiện lên trước mặt: “ Ngươi cái đứa nhỏ này, đều là đại cô nương rồi còn không hiểu chuyện, y như tiểu hài tử vậy.”
“ Ta vốn là tiểu hài tử mà, mặc kệ ta 20 tuổi, 30 tuổi hay 99 tuổi đều chính là tiểu hài tử của cha mẹ.” Diệp Hiểu Mạn nghiêm túc mà nói mặc kệ mọi người đang cười. Không phải đều nói dưỡng nhi tử một năm trường ưu 99 sao?
“ Đến không được lâu, cái miệng Mạn Mạn nhà chúng ta đều càng ngày càng nói ra một đống lại tiếp một đống đạo lý lớn.” Lý Minh Hà lắc đầu cười cười.
Mọi người đều haha cười lên, tiểu bánh bao thấy cả nhà cười cũng liền cười theo. Toàn bộ căn phòng đều tràn ngập căn phòng, chọc cho người khác hâm mộ.
Thực mau bữa sáng liền ăn xong, mọi người liền đi tìm đồ đốn củi như dao chẻ củi cùng đòn gánh, mà Diệp Vĩnh Hâm là lấy tới một cái sọt tre. Chuẩn bị ổn thoả xong, người một nhà liền mênh mông cuồn cuộn mà hướng trên núi đi lên.
Dọc đường đi Diệp Hiểu Mạn tam tình đặc biệt tốt liền cùng tiểu bánh bao vừa hát vừa nhảy.
Nghe hài tử vui vẻ tiếng cười, tâm tình mọi người đều rất tốt, phảng phất như đây không phải đi làm việc mà là đang dạo chơi ngoại thành.
Mùa thu trên đất nơi nơi đều là lá vàng, một mảnh vàng kim. Thái dương cũng không giống mùa hè chiếu ánh nắng nóng rát như lửa, thường thường thổi tơi một trận gió lạnh. Ân, cuối thu mát mẻ đúng là thời kì đi chơi tốt nhất, có thể ra ngoài vừa đi vừa chơi thật tốt.
“ Mạn Mạn, ngươi cũng lên núi sao?” Thanh âm quen thuộc truyền đến, quay đầu nhìn lại nguyên lai là Diệp Mỹ Mỹ tính cách tuỳ tiện, xem bộ giáng của nàng có lẽ là cũng cùng người nhà lên núi.
“ Đúng vậy, ta đi giúp người trong nhà nhặt củi lửa.” Diệp Hiểu Mạn gật gật đầu, chọc cho Diệp Mỹ Mỹ lau mắt mà nhìn, trước giờ là chưa thấy qua Diệp Hiểu Mạn giúp người trong nhà làm việc a.
“ Chúng ta phải đi bên này, quay đầu lại liền thấy đâu.” Diệp Mỹ Mỹ cáo biệt Diệp Hiểu Mạn, đuổi kịp bước chân của người nhà