Diệp Hiểu Mạn cười cười: “ Chờ lát nữa liền nói cho ngươi.” Hiện tại nàng rất đói, nàng thích nhất là ăn cua lớn, trước để nàng ăn no rồi nói sau. Nói xong mọi chuyện cũng không nhanh không chậm mà gắp lên một khối thịt cua lớn mĩ vị vui vẻ mà ăn, ăn ngon thật, không bị ô nhiễm sâm hại đồ ăn lại càng thêm mĩ vị. Người một nhà vui vẻ an tâm mà ăn.
“ Đồ ăn buổi tối hôm nay đều ăn ngon.” Tiểu bánh bao sờ sờ chiếc bụng căng tròn nói. Không thể không nói mọi người đều ăn rất no, cua lớn mĩ vị, dưa chua xào thịt ba chỉ đưa cơm, canh rau giải ngấy. Diệp Hiểu Mạn thấy mọi người đều ăn no, không biết làm thế nào mới tốt: “ Còn có một món ăn ngon còn chưa lấy ra đâu.”
“ Tỷ tỷ, mau lấy ra đi.” Tiểu bánh bao vui vẻ nói. Diệp Hiểu mạn hoài nghi mà nhìn cái bụng tròn vo của hắn: “ Ngươi còn ăn không sợ sẽ đem bụng nổ tung sao?”
“Mọi người trước tiên đi đi lại lại trong viện để tiêu cơm sau đó ta lại mang sang cho các ngươi.” Tuy rằng hai con cua ăn vào cũng không nhiều, nhưng là người nhà trường kì ăn no nửa bụng, đột nhiên ăn no quá sẽ không tốt a. Người một nhà bắt đầu ở trong sân vòng đi vòng lại, Diệp Hiểu Mạn nhìn rồi cười cười, hiện tại nàng thật sự cảm ơn ông trời, nàng thực thích không khí ấm áp của gia đình này, mà điều làm nàng càng vui vẻ ở phía sau.
“ Mạn Mạn, ngươi qua đây xem, ngày hôm qua ngươi cùng cha nói.” Diệp Trung Căn nhìn đồ vật cầm trong tay rồi hỏi. Diệp Hiểu Mạn vừa nghe liền linh ngạc. Nón đi mưa ngày hâm cua cùng cha nói đã làm tốt? nhanh như vậy? Diệp Hiểu Mạn hưng phấn mà chạy qua, tiếp nhận nón đi mưa cẩn thận mà xem. Cha tay nghề thực tốt, nàng chỉ là mới miêu tả một chút, không nghĩ nhanh như vậy liền có thể làm ra, hơn nữa giống y như đúc nàng từng nói qua, cũng không bết sử dụng có giống nhau hay không, hiểu quả không thấm nước không biết có tốt hay không.
“ Cha, ngươi thật tốt.”
Không khó có thể nhìn ra cha nhất định cả cả buổi chiều không ngừng nghỉ mới có thể làm ra. Cũng không biết thử bao nhiêu lần mới thành công, cho dù như vậy cha cũng không nỡ đánh thức nàng để nàng chỉ đạo.
“ Không đối tốt với khuê nữ nhà ta thì đối tốt với ai a.” Diệp Vĩnh Hâm ha ha cười.
“ Đôi nương hảo a!” Diệp Hiểu Mạn che miệng cười chạy về phòng bếp, lưu lại hai người đỏ mặt. Người cổ đại đúng là đơn thuần như vậy a.
“ Tới tới tới, đồ ăn ngon tới.” Diệp Hiểu Mạn đem cua lớn đặt lên bàn, mọi người đều rất nhanh tập hợp.
“ Mạn Mạn, không thể ăn như vậy, khổ.” Gia gia đầu tiền liền làm khó dễ, cái này giống cái trước kia hắn từng ă qua, khẳng định là không thể ăn a.
“ Gia gia, cái này ta nói nhất định ăn ngon, ngươi khổ là vì ăn đồ vật không nên a.” Diệp Hiểu Mạn cầm lê một con cua lớn: “ Ăn cua lớn trước tiên nên đem chân bẻ xuống đặt một bên, sau đó đem xác mở ra, gach cua có thể ăn, ở thân cua thứ này là mang phổi không thể ăn. Trắng trắng vàng vàng gạch cua này là thơm ngon nhất. Còn cái chân cua này muốn ăn trước tiên đem nó bẻ gãy, dùng thứ nhìn nhìn hướng nơi này đẩy vào, thịt cua bên trong sẽ được đẩy ra, sẽ không cần cắn đến hàm răng đau.” Mọi người đều học phương pháp ăn của Diệp Hiểu Mạn, càng ăn lại càng thơm, ngay cả Diệp Trung căn cùng mọi người đều giông nhau ăn không dựng lại miệng được. Thực mau một mâm cua lớn đã ăn xong, mọi người đều sờ sờ bụng chưa đã thèm.
“ Ăn ngon thật, so với cá lại không quý, đáng giá.” Diệp Trung Căn như vậy nói.
“ Tỷ tỷ, khi nào chúng ta lại có thể ăn.” Tiểu bánh bao nói xong còn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn người.
“ Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, thực mau liền có thể ăn.” Diệp Hiểu Mạn vui vẻ vuốt ve đầu của hắn rối nói. Một bữa tiệc lớn cứ vui vui vẻ vẻ như vậy mà kết thúc.