Chương 22: Bán Cá 6

Chỉ chốc lát sau, hai bên liền đem hợp đầu viết tốt. Triệu Tử Thần sảng khoái làm cho Diệp Hiểu Mạn cảm thấy việc cùng hắn hợp tác là hoàn toàn không có sai.

“ Triệu thúc thúc, ngươi xuyên y phục xinh đẹp như vậy, sinh ý nhà các ngươi nhất định là rất tốt lớn đi.” Diệp Hiểu Mạn một bộ manh dạng tò mò bộ dạng. (Diệp Hiểu Mạn lệ chảy ròng ròng, hiện tại vì làm buôn bán nàng đều đem bộ dạng bán manh mà kiếp trước không làm đều làm rồi.)

Triệu Tử Thần vừa nghe trước mắt liền sáng ngời, con cá thượng câu, chưa nói đến sinh ý mặt sau còn có lợi ích lớn hơn nữa, thật cao hứng lúc này đây hắn đã mua đối mã; “ Mạn Mạn làm sao mà thấy được?”

Tổng không thể nói với nàng, từ lúc hắn thấy nàng đã đánh chủ ý lên đầu nàng đi. Có lẽ sẽ không ai tin một cái tiểu cô nương nhỏ bé như vậy sẽ đem lại cho bọn hắn cái lợi ích lớn gì, nhưng hắn tin tưởng, bởi hắn chính là một phần như vậy nên vừa nhìn thấy Diệp Hiểu Mạn làm buôn bán hắn liền thấy được đường kiếm tiền của chính mình.

“ Thúc thúc quần áo đẹp như vậy trong nhà nhất định rất có tiền đâu.” Nếu như hắn chỉ có mỗi mình Phiêu Hương Lâu thì không có khả năng vừa nãy bán cá nhiều người như vậy, mọi người đều có thể nhận ra Mã chưởng quầy lại không nhận ra hắn, như vậy chỉ có một giải thích là hắn rất ít hiện ở chỗ này. Có thể đem một cái Phiêu Hương Lâu làm lớn như vậy lại đặt ở nơi này lại để cho người khác xử lý, chính mình rất ít xuất hiện, như vậy cho thấy Phiêu Hương Lâu chỉ là một cái tiểu sinh ý nhỏ bé.

Mà Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm vân luôn không có nói gì, thứ nhất bọn họ đã sớm nói tốt để Diệp Hiểu Mạn phát huy, việc làm buôn bán đúng là không phải thử bọn họ giỏi, thứ hai bọn họ đúng là tựa hồ không thể chen miệng vào được.

“ Mạn Mạn thật thông minh”

Triệu Tử Thần lời này là ngầm thừa nhận lời nói của Diệp Hiểu Mạn.

Đôi mắt của Diệp Hiểu Mạn xoay chuyển: “ Triệu thúc thúc thật là lợi hại a.”

Triệu Tử Thần cười cười không nói gì, ở trong lòng vẫn kêu không ngừng: “ Mau đi, mau nói cho ta biết ngươi còn có cái đồ tốt gì.”



Nhưng mà làm Triệu Tử Thần không ngờ tới chính là, Diệp Hiểu Mạn kế tiếp là không có nói thêm cái gì, giống một tiểu hài tử mà ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên, hai con mắt nhìn chằm chằm ngón tay của chính mình. Trong lúc nhất thời cả căn phòng yên tĩnh không ai nói cái gì. Cuối cùng Diệp Trung Căn không thể không đánh vỡ yên tĩnh: “ Triệu công tử, nếu không có chuyện gì chúng ta liền không quấy rầy, chúng ta vớt cá xong liền sẽ đem lại đây.”

Triệu Tử Thần thấy Diệp Hiểu Mạn không nói nữa, tính toán liền gật gật đầu: “ Tốt, cá đưa tới cứ trực tiếp tìm Mã chưởng quầy, nếu hắn có thể quyết định thì hắn sẽ quyết định, nếu không thể sẽ để hắn tới tìm ta.”

Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, Triệu Tử Thần chỉ có thể ý bảo bọn họ có việc liền tìm hắn. Hắn tim tưởng chính mình sẽ không nhìn lầm.

Diệp Hiểu Mạn trong lòng thở ra một hơi, còn tốt có những lời này của hắn sinh ý lần sau sẽ không sợ. Hỏi nàng vì cái gì hiện tại không nói? ( Diệp Hiểu Mạn chớp mắt hỏi lại: “ Ngươi nói ta nói ra như thế nào a, đồ vật còn chưa làm ra, thành phẩm còn chưa làm ra ai dám nói sẽ thành công, không thành công thì nói làm sao bây giờ? Ta mới không muốn ném cái mặt này, nói cho ngươi để ngươi làm chuyện chuyện không nắm chắc sự tình.)

“ Cảm ơn Triệu công tử chúng ta đây đi về trước.” Cứ như vậy ba người xuống lầu đằng sau là ánh mắt dõi theo của Triệu Tử Thần.

Mà làm Diệp Hiểu Mạn kinh hỉ đó chính là Mã chưởng quầy nghe bọn họ nói muốn trở về liền buông mọi việc trong tay mà tới đây , trong tay còn cầm một hộp đồ ăn: “ Mạn Mạn, điểm tâm này nhớ mang về.”

“ Cảm ơn ngươi, Mã thúc thúc.” Diệp Hiểu Mạn vui vẻ mà tiếp nhận hộp đồ ăn. Trong tay trọng lượng thực lớn, nhất định không phải chỉ mỗi điểm tâm của các nàng lúc nãy: “ Mã thúc thúc ngươi thật tốt, người tốt nhất định có vận may.”

Bởi vì nàng khẳng định sẽ mang đến cho hắn vận may, liền tính này kia đồ vật nếu không thể thành công nàng cũng có biện pháp mang đến vận may cho hắn.

Mã chưởng quầy không nghĩ đến một cái hành động như vậy lúc sau sẽ mang đến cho chính mình đại công trạng.