Chương 12: Phát hiện rừng trúc 1

"Mạn Mạn, hôm nay chúng ta ra ngoài cũng khá lâu rồi, ta cần về trước đây, người trong nhà một chút nữa phải đi làm việc rồi. Lần khác đến tìm ngươi chơi được không?" Xuân Hoa nhìn ánh mặt trời trau mày nói.

Diệp Hiểu Mạn cũng biết việc đồng áng của người trong thôn không thể chậm trễ, đặc biệt trong thời đại sản lượng thấp này "Ừ, không sao, người mau về đi".

"Vậy Mỹ Mỹ ngươi đưa Mạn Mạn về nhé" Lo lắng Diệp Hiểu Mạn lần đầu ra ngoài không nhớ đường về, Xuân Hoa tỉ mỉ nhắc nhở sắp xếp.

"Không sao, Xuân Hoa, ta biết đường rồi". Nói thế nào đi nữa đời trước cũng sống trong thành phố lớn gấp mấy lần chỗ này cũng không bao giờ đi lạc, một cái thôn nhỏ này lẽ nào lại làm khó nàng, sao lại có thể để người khác đưa về chứ.

"Mạn Mạn, ngươi quên rồi, nhà ta vốn cách nhà ngươi không xa, ta đưa ngươi về cũng là thuận đường" Mỹ Mỹ cười nói "Đi thôi" Nói xong liền kéo Hiểu Mạn vẫy tay chào Xuân Hóa hướng về phía đường nhỏ vào trong thôn.

Thực ra cũng không phải Diệp Hiểu Mạn quên rồi, chỉ người vừa mới nhớ đường là nàng không ngờ đường lại thông thoáng như vậy, con đường họ đi bây giờ là con đường nhà Xuân Hoa bình thường hay về nhà. Con đường nhỏ này dựa gần thôn làng, phía sau không xa là dãy núi.

"Mỹ Mỹ, rừng trúc đó là nhà ai vậy?" Nhìn thấy một mảng trúc rậm rạp xanh tươi phía trước, mắt của Diệp Hiểu Mạn liền phát sáng, không thể không dò lạ.

"Rừng trúc đó là trong thôn, bình thường nhà nào cần đều có thể đến chặt, sao thế?" Diệp Mỹ Mỹ không hiểu tại sao Diệp Hiểu Mạn lại kích động như vậy.



"Không, không có gì, chỉ là thấy đẹp thôi" Mỹ Mỹ, xin lỗi, đợi nàng thành công rồi sẽ đưa các nàng cùng làm.

Toàn thân cây trúc đều là báu vật, lúc còn non sẽ là măng, có thể xào ăn, còn có thể phơi thành măng khô, có thể làm măng chua. Nhớ đời trước mỗi lần ăn bún Quế Lâm đều có vài miếng măng chua cay, thích ăn nhất còn có vịt nấu măng chua và măng chua xào thịt bò, vị đó tuyệt nhất rồi. Chỉ tiếc bây giờ không phải là thời gian măng mọc, nhưng tác dụng của trúc rất lớn, chỉ là... thôi bỏ đi cứ về rồi nghĩ tiếp.

Về đến nhà, trong nhà còn đang chuẩn bị các vật dụng để chiều ra đồng làm việc. Nhìn thấy Diệp Hiểu Mạn trở về, Diệp Trung Căn liền bỏ vật dụng xuống "Mạn Mạn và Mỹ nha đầu chơi có vui không? Vừa mới khỏi bệnh, buổi chiều ngươi liền ở nhà nghỉ ngơi tiện trông đệ đệ luôn. Buổi chiều gia gia sẽ cùng mọi người đi làm việc, ngày mai sẽ mang cháu lên buổi họp chợ, đem cá đi bán rồi, gia gia sẽ mua kẹo cho cháu".

Nghĩ đến tiếng kêu của ngân lượng vào túi, Diệp Trung Căn liền cười híp mắt. Tuy rằng buổi sáng lúc câu cá còn tiếc không muốn về, nhưng Diệp Trung Căn vẫn còn có suy nghĩ, chỗ cá này lần đầu đem đi bán cũng không biết có bán được không, nếu không bán được để lại ăn cũng rất đau lòng, còn không bằng để nó sống trong hồ, xem tình hình bán thế nào rồi lại tính tiếp. Trồng hết chỗ đất này, trong nhà cũng không có việc gì nữa rồi, đến lúc đó bán tốt, mỗi ngày đều đi câu.

"Dạ vâng, gia gia người yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ". Diệp Hiểu Mạn cười đáp. Không cần đi cũng tốt, nàng cũng dễ dàng ở nhà nghiên cứu thứ vừa nghĩ ra, nói không chừng trong mùa thu nhàn rỗi còn có thể kiếm thêm thu nhập cho gia đình, nếu có thể còn có thể mang cả thôn cùng làm nữa.

Sau khi thấy người nhà rời đi, Diệp Hiểu Mạn liền nhìn một chút cá khô đang phơi, liền phát hiện trời thu phơi đồ cũng không tồi, tiện đóng cửa rồi ra ngoài tìm bánh bao nhỏ. Đứa trẻ này đi chơi liền quên thời gian về nhà, nàng phải đi tìm nó để còn thực hiện kế hoạch của nàng nữa chú.

Đi dạo một vòng, Diệp Hiểu Mạn liền nhìn thấy bánh bao nhỏ ở thượng du hái rau cải xanh vào hôm qua, chỉ thấy đệ đệ đang ngồi trên bờ nhìn mấy đứa trẻ 6,7 tuổi đang bắt cá, từ xa đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hăn.