"Đây là phương thuốc, ngươi lên hiệu thuốc trên thị trấn bốc thuốc đi, ta đi không mang theo thuốc bên người."
Tiễn Vân từ lúc nào không biết , đã viết xong phương thuốc, đặt ở trong tay Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn nhìn thoáng qua phương thuốc, trên đó đều viết dược liệu có chút quý giá, này là tiêu nàng bao nhiêu bạc a!
Xem ra,cho hắn ở nhà mình dưỡng thương, thật đúng là một vụ mua bán lỗ vốn, nhưng mà nàng nhất định sẽ từ trên người hắn đòi lại.
Tiễn Vân không biết nàng biết chữ, nói: "mấy dược liệu này có chút đắt, ngươi nếu có bạc , liền mua cho hắn một ít, cho hắn điều trị nội thương."
Kỳ thật Lưu Cẩn sở dĩ biết chữ, cũng là đời trước sau khi gặp được Tuân Tử Ngọc nên nàng đã cố ý mời phu tử đến dạy chữ cho chính mình .
Tuân Tử Ngọc rất thích vết thơ, nhưng mà, mỗi lần hắn viết thơ xong, sẽ rất hưng phấn mà đọc chậm cho nàng nghe, mà nàng căn bản nghe không hiểu, nàng nhớ rõ có một lần hắn đọc thơ xong , nhìn thấy nàng không hiểu liền lộ ra thần sắc khinh bỉ , tuy chỉ trong chốc lát , nhưng nàng vẫn nhìn thấy , thế nên nàng mới dốc hết sức học chữ .
Nhớ tới lúc đó, nàng thật đúng là ngốc.
Vì hắn, cho dùlà việc gì đều nguyện ý làm !
Bâu giờ nhớ lại , cái loại người độc ác như hắn , căn bản là không đáng để nàng trả giá như vậy .
Nhưng như vậy cũng tốt, sau khi biết chữ nàng liền thông tuệ hơn , về sau nàng còn định mở tửu lâu kiếm tiền , nếu không biết chữ, chỉ sợ ngay cả nhưng mục ghi trong sổ sách cũng không xem hiểu.
Lưu Cẩn từ trong kí ức kéo suy nghĩ trở lại hiện tại , nàng thấy Tiễn Vân đang thu thập hòm thuốc chuẩn bị rời đi, xấu hổ nói: "Tiễn đại phu , tiền châm kim lần này có thể cho nợ mấy ngày xong đưa cho người , ta hiện tại. . . . . . Không có bạc."
"Không có việc gì , quá mấy ngày liền quá mấy ngày đi , ai! Ngươi cùng nương ngươi cũng không dễ dàng." Tiễn Vân thở dài, mang theo hòm thuốc rời đi .
Lưu Cẩn vội vàng tiễn hắn ra cửa.
Trở lại trong phòng, Lưu Cẩn nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của Mộ Phong , liền lén lút đi đến phòng bếp đổ măng từ trong sọt ra.
Ngoài vỏ măng đều là bùn đất, sau khi rửa sạch sẽ xong, nàng còn muốn bán một ít để kiếm chút bạc.
Hiện tại nhà nàng không chỉ có đói, mà còn hai khoản nợ bên ngoài, nàng phải nhanh nhanh kiếm chút bạc trở về mới được , nhưng mà bây giờ phương pháp kiếm bạc nhanh nhất, đó là bán đi đống măng này.
La thị nhìn thấy, vẻ mặt kì quái : "Cẩn Nhi, ngươi lấy măng này trở về làm cái gì?"
"Ăn nha!" Lưu Cẩn cười trả lời.
La thị ngồi xổm xuống bên người Lưu Cẩn, cầm lấy một củ măng, nhìn nhìn, nói: "Thứ này có thể ăn sao ?"
"Có thể, măng này không những ăn được , hơn nữa còn ăn rất ngon." Lưu Cẩn giải thích .
La thị vẫn không thể nào tin được, dù sao măng này chưa nghe qua có người nói ăn được.
Lưu Cẩn thấy La thị không tin, liền nói: "Nương, ngươi giúp ta cùng nhau rửa sạch , đợi lát nữa làm cơm trưa ta liền làm măng này cho ngươi ăn, ngươi ăn xong sẽ biết ăn được hay không ."
La thị cười đồng ý, liền giúp nàng rửa sạch măng.
Rất nhanh liền tới thời gian làm cơm trưa , Lưu Cẩn cầm lấy hai củ măng tươi ngon, đi đến phòng bếp.
Nhà nàng phòng bếp có hai cái nồi , một cái nồi là chuyên môn dùng để nấu cơm, mà cái còn lại là dùng để xào rau .
Lưu Cẩn biết gạo trong nhà không còn nhiều lắm , nàng cũng không nấu nhiều gạo , chỉ có một bát , là cơm của nàng cùng nương nàng.
Về phần Mộ Phong, nàng đợi lát nữa sẽ nấu cháo cho hắn .
Nàng đem gạo vo xong , liền bỏ vào trong nồi , bỏ thêm một gáo nước , sau đó chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Nhưng tay nàng còn chưa động đến đống củi , La thị đã đi đến , nói: "Cẩn Nhi , nương nhóm lửa cho , ngươi chỉ cần nấu là được rồi."
Lưu Cẩn gật gật đầu, nói với La thị nhóm cả hai nồi.
Nàng bỏ hai gáo nước vào cái nồi còn lại , xong bỏ hai củ măng vào luộc qua bỏ đi vị đắng.
Chờ măng luộc xong , nàng vớt nó ra bỏ vào nước lạnh , chờ một lúc , liền vớt ra , dùng dao thái nhanh thành những lát mỏng.
La thị nghe thấy âm thanh nàng thái măng, không khỏi kinh ngạc đứng lên, nhìn thoáng qua , nói: "Cẩn Nhi , ngươi lúc nào thì thái rau tốt như vậy ?"
Lưu Cẩn cười cười nói: "Nương, ta cũng không thái tốt lắm đâu , có lẽ do măng này dễ thái , cho nên ta mới thái tốtnhư vậy."
La thị cảm thấy lời Lưu Cẩn nói có chút đúng, không hỏi thêm nữa , mà tiếp tục nhóm lửa.
Măng thái tốt xong , Lưu Cẩn nhìn thấy trong rổ rau, phát hiện có một ít tiêu xanh cùng một cây củ cải, liền rửa sạch chúng xong, thái ra.
Măng rất non, nếu nấu cùng thịt hay ôm cùng thịt gà thì sẽ ngon hơn nhiều , nhưng với tình hình nhà nàng bây giờ , đừng nói là thịt cùng gà , liền ngay cả một miếng da heo hay một cái mào gà cũng không có , cho nên, nàng chỉ có thể làm măng xào tiêu xanh .
"Nương, nhanh nhanh nhóm lửa cái bếp còn lại ." Lưu Cẩn buông dao ra, phân phó nói.
La thị nghe vậy, rất nhanh liền nhóm xong lửa cái bếp còn lại .
Nồi nóng lên , Lưu Cẩn cầm lấy hũ mỡ heo ít đến đáng thương kia lên , cắn răng dùng cái xẻng đảo ở bên trong một vòng xong bỏ vào trong nồi.
Mỡ heo vào trong nồi nóng , nháy mắt phát ra tiếng xèo xèo.
La thị nghe thấy , trong lòng có chút đau lòng, nhưng mà nàng cũng không nói gì, nàng cảm thấy vài năm nay rất bạc đãi Lưu Cẩn, không làm ra đến một món ăn ngon cho nàng ăn.
Chờ mỡ heo nóng lên, Lưu Cẩn đem măng bỏ vào trong nồi, đảo vài cái.
Măng xào trong chốc lát, liền trở nên mềm mại , Lưu Cẩn liền đem tiêu xanh thả vào, cùng nhau xào.
Chờ nấu được một lúc , nàng thả một chút muối ăn vào trong nồi.
"Nương, cho nhỏ lửa lại một chút." Lưu Cẩn nói.
La thị cầm lấy kìm sắt, đem củi bỏ ra ngoài khiến lửa nhỏ lại.
Đun lửa nhỏ trong chốc lát, Lưu Cẩn mới đem vung nồi mở ra.
Một mùi thơm nháy mắt từ trong nồi nhẹ nhàng tỏa ra, cả phòng bếp liền đầy hương thơm.
Ngửi thấy mùi thơm, Lưu Cẩn nhịn không được nuốt nước miếng.
Trong nồi măng nhìn cũng tốt lắm , nhưng nàng biết, hương vị mà nàng muốn còn kém rất xa, nhưng mà cũng không có thể trách nàng.
Người không thể nấu cơm mà không có gạo, trong nhà gia vị gì cũng không có, như thế nào nàng có thể làm ra món ăn có đầy đủ cả hương sắc và mùi vị cho được ?
"Nương, ngươi nếm thử một chút." Lưu Cẩn cầm lấy đôi đũa , gắp một miếng măng đưa tới bên miệng La thị.
La thị nhìn thấy miếng măng kia , con sâu thèm ăn nổi lên , nhịn không được nuốt nước miếng.
Lưu Cẩn thấy thế, trên mặt ý cười càng nhiều , nói: "Nương, ngươi thật ra rất muốn ăn nha!"
La thị ngay lập tức cũng không quản nhiều như vậy , hé miệng đem miếng măng kia ăn vào trong bụng.
"Hương vị như thế nào?" Lưu Cẩn lòng tràn đầy mong chờ hỏi.
La thị vẻ mặt vui sướиɠ: "Cẩn Nhi, măng này mùi vị thật thơm thật ngon, ăn vừa giòn vừa trơn lại mềm."
Nghe thấy La thị nói xong, Lưu Cẩn nói: "Nương, người hiện tại tin tưởng măng này có thể ăn đi."
"Tin tưởng, tin tưởng, Cẩn Nhi nhà ta nói cái gì , ta vẫn đều tin tưởng." La thị vừa nói, vừa vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Cẩn .
Lưu Cẩn bẹp bẹp miệng, trong lòng thầm nói: vừa rồi người chính là không có tin lời nói của ta đâu!
Nàng cũng không vạch trần lời nói của La thị, bởi vì nàng biết La thị đối với nàng có bao nhiêu sự yêu thương.
Nàng đi đến chỗ bàn bếp , bắt đầu làm món củ cải trộn.
món củ cải trộn làm rất nhanh , liền làm một lúc liền xong .
Nàng đem hai món ăn đặt trên bàn ăn ở nhà chính , xong liền ngồi chờ cơm chín .