Quả nhiên, Mộ Phong tiện tay nhặt lên một cây mộc côn,nhanh chóng đánh úp về chỗ con chó sói đang đứng .
Chó sói thấy con mời tự nhiên xuất hiện trước mặt , vội nhảy lên, hunng ác cắn xế mà hướng tới hắn .
Chó sói mở ra chiếc mồm to như bồn máu , cắn trúng Mộ Phong một cái cánh tay, hắn ăn đau, vội vàng ngưng tụ nội lực vào trong mộc côn, nhánh chóng nhắm đến đầu chó sói đánh xuống.
Chỉ nghe"Bốp!" Một tiếng, mộc côn gãy đôi , mà chó sói nằm rạp trên mặt đất.
Chó sói nằm trên mặt đất hung ác tru lên, nó nhe răng trợn mắt nhìn Mộ Phong ,lập tức vùng vậy , nhảy đến chỗ cách hắn mấy thước có vài bụi cỏ trốn đi.
Mộ Phong không nghĩ tới con chó sói như thế hung mãnh, nó bị hắn dùng nội lực gây thương tích, thế nhưng còn có thể chạy trốn.
Hắn mới vừa rồi tuy rằng chỉ sử dụng hai tầng công lực, nhưng lại động đến miệng vết thương trên người hắn , làm cho thương thế vốn đã nặng càng thêm nghiêm trọng .
Nếu không thể đem con chó sói này đánh một kích mất mạng, thì chỉ sợ hắn không còn khí lực để cùng nó tiếp tục chiến đấu.
Hắn biết con chó sói này chính là đang núp vào chỗ bụi cỏ , mà không phải là chạy trốn, hắn tập trung tinh thần chờ đợi chó sói đến đánh lén, lần này , hắn nhất định phải đem đánh một kích mất mạng.
Nhưng đợi nửa ngày, cũng không thấy được chó sói có động tĩnh gì.
Chó sói trốn ở trong bụi cỏ , hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Phong,Nó chính là vốn mhawms vào Mộ Phong nhưng lại có chút sợ hãi , ánh mắt của nó di chuyển từ ngườ Mộ Phong sang Lưu Cẩn , rất nhanh chạy đến phía Lưu Cẩn .
Lưu Cẩn thấy thế, trong lòng run lên, vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Nhưng với cái tốc độ của nàng , làm sao có thể chạy trốn được.
Rất nhanh, nàng đã bị chó sói vồ đến , đè trên mặt đất .
"A!" Lưu Cẩn nằm trên mặt đất không thể động đậy, dùng hai tay gắt gao chống cự lại cái miệng đang tiến đến gần mình .
Nàng cắn răng, dùng hết toàn lực muốn đẩy con chó sói ra.
Nàng không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được!
Nàng còn chưa có báo thù đâu!
Nàng còn chưa cùng nương sống những ngày tháng giàu có đâu !
Mộ Phong nhìn thấy cảnh này ,lông mày nhíu xuống , đi nhanh đến chỗ Lưu Cẩn.
Đến chỗ cái sọt , hắn thấy bên trong có một cái liềm, rất nhanh cầm lên, sau đó hướng tới cổ chó sói chém xuống .
Này một nhát , hắn dùng hết toàn thân khí lực, chỉ thấy cái đầu chó sói kẽo kẹt một tiếng, bị liềm chém đứt , rơi xuống trên mặt đất.
máu từ cổ con chó sói phun ra đến trên mặt Lưu Cẩn , khiến cho tầm mắt của nàng dần trở nên mơ hồ .
Nàng lau máu, không dám tin nhìn Mộ Phong, nàng không chết , là hắn cứu nàng.
Mộ Phong đứng ở nơi đó, phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình như lá rụng mùa thu lung lay sắp đổ.
Lưu Cẩn vội vàng chạy tới đỡ hắn.
"Công tử, ngươi thế nào ?" Lưu Cẩn lo lắng, hỏi han.
Mộ Phong cả người đều dự vào trên người Lưu Cẩn , hữu khí vô lực nói: "Không chết được."
Lưu Cẩn khóe miệng rút rút, người này nói chuyện thật đúng là. . . . . . Lãnh.
Bất quá nhìn hắn thương thế nghiêm trọng, nàng không thèm cùng hắn so đo.
"Công tử, miệng vết thương trên người ngươi luôn chảy máu, ta đem người vào thị trấn tìm thầy thuốc đi ." Lưu Cẩn đề nghị nói.
Mộ Phong lắc lắc đầu: "Không thể, ta hiện giờ không thể vào thị trấn , ngươi dìu ta về nhà của ngươi đi."
Hắn không biết sát thủ của tiện nhân kia có hay không ở thị trấn, nếu ở, vậy hắn chẳng phải rơi vào hố cọp sao?
Lưu Cẩn sửng sốt, hắn ý muốn đến nhà nàng dưỡng thương?
Điều này sao có thể a!
Hắn cứu nàng, nàng ở đáy lòng thật lòng cảm tạ hắn.
nhưng cho hắn ở nhà nàng dưỡng thương, thật sự không được a!
Nhà nàng chỉ có nàng cùng nàng nương hai người, nàng nương lại là một quả phụ, nếu thật đem hắn tới nhà nàng ,chỉ sợ đến lúc đó, trong thôn mọi người lại có chuyện để tán nhảm a .
Nàng không muốn nàng nương kiếp trước giống nhau, bị người ta nói lung tung , chỉ trỏ .
Với lại, nàng không biết thân phận của hắn như thế nào, nếu mạo muội đem hắn mang về, chắc chắn mang họa sát thân vào chính mình cùng nàng nương.
Nàng mất mạng là việc nhỏ, nhưng nương nàng thì sao?
Nàng hiện tại cũng không phải chỉ có một người, cho nên khi quyết định làm gì , đều phải phải lo lắng chu toàn.
"Công tử, nhà của ta thật sự là không có thuận tiện." Lưu Cẩn dịu dàng cự tuyệt nói.
Nghe vậy, Mộ Phong liền đoán được ý nghĩ trong lòng nàng , khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: "Ngươi sợ mang ta về nhà sẽ mang họa sát thân đén cho chính mình, chẳng lẽ ngươi không sợ ta hiện tại sẽ gϊếŧ ngươi sao ?"
Lưu Cẩn cả kinh, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng chỉ là trong nháy mắt, kinh ngạc liền biến mất không thấy , nàng thập phần khẳng định nói: "Ngươi sẽ không ."
Mộ Phong hừ lạnh một tiếng : "Phải không? Làm sao khẳng định được?"
"Nếu ngươi muốn gϊếŧ ta, vừa rồi sẽ không ra tay cứu ta." Lưu Cẩn trả lời.
Mộ Phong tựa tiếu phi tiếu nói : "Ngươi nói cũng không sai, vừa rồi ta nghĩ không gϊếŧ ngươi, nhưng hiện tại rất có khả năng."
Nói xong, hắn cố gắng đứng thẳng dậy , không dựa vào người nàng nữa, nâng tay điểm lên trên người mấy chỗ huyệt vị, khiến cho miệng vết thương dừng chảy máu lại.
Lưu Cẩn nhăn nhăn mày , thanh âm mang theo một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Công tử nếu gϊếŧ ta, chỉ sợ thật sự sẽ chết ở tại đây bên trong rừng nói hoang dã ."
Lời của nàng làm cho Mộ Phong có chút ngoài ý muốn , hắn không nghĩ tiểu cô nương nhà nông bình thường này lại có một ít thông minh.
Đúng vậy, lúc này gϊếŧ nàng, hắn đích thực vô lực rời đi nơi này, chỉ có thể ở nơi này điều trị thương thế, đợi cho thương thế có chuyển biến tốt đẹp mới có thể rời đi.
Nhưng, có thể hay không ở qua được tối nay, đều thành vấn đề lớn.
Trên núi mãnh thú nhiều, nếu buổi tối lại gặp phải chó sói tập kích, thì hắn thật sự có thể trở thành thức ăn trong bụng chúng nó .
Mộ Phong thấy uy hϊếp không được, liền thay đổi phương thức thành khuyên nhủ Lưu Cẩn thu lưu hắn.
"Cô nương, thật không dám đấu diếm, ta là bị ác nhân đuổi gϊếŧ mới biến thành như thế này bộ dáng, ta sở dĩ muốn đi nhà ngươi dưỡng thương, cũng là vì tránh né ác nhân kia." Mộ Phong vừa nói vừa nhìn sắc mặt Lưu Cẩn , "Cô nương, vừa rồi ta mới cứu ngươi, theo lý mà nói, ta yêu cầu đi nhà ngươi dưỡng thương, thật sự không quá đáng , ta biết ngươi trong lòng có điều băn khoăn, nhưng ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi mang ta đến nhà ngươi dưỡng thương, ta tuyệt đối bảo vệ tốt ngươi cùng người nhà ngươi an toàn."
Lưu Cẩn trên mặt lộ ra vẻ do dự, những lời hắn nói đã đả động được ý nghĩ trong lòng nàng , nếu nàng không chịu thu lưu hắn, vậy nàng chẳng phải trở thành cái đò có ân không báo sao?
Suy nghĩ hồi lâu, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng nói: "thôi được, ta có thể mang ngươi đến nhà của ta dưỡng thương, nhưng ngươi nhất định phải giữ lời hứa , nhất định phải bảo vệ ta cùng nương ta thật tốt , nếu không. . . . . ."
Lời của nàng còn không có nói xong, liền bị Mộ Phong đánh gãy.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, chúng ta đập tay thề."
{ mình không biết có phương thức đập tay thề đó }
Dứt lời, Mộ Phong cố gắng nâng tay phải lên , cùng Lưu Cẩn tay đập một cái .
Lưu Cẩn xoay người đeo sọt lên lưng, giúp đỡ Mộ Phong đi xuống núi .
"Ngươi như thế nào lại nặng như vậy?" Lưu Cẩn vốn là trên lưng có một cái sọt nặng, lúc này lại thêm cả sức nặng cơ thể của Mộ Phong đều đặt ở trên người nàng, làm cho nàng mệt đến có chút không thở nổi.
Mộ Phong trầm mặc không nói , sắc mặt cực kỳ thống khổ , môi trắng bệch, không có một chút sức lực trả lời Lưu Cẩn .
Lưu Cẩn ngẩng đầu nhìn thấy Mộ phong trên mặt thống khổ, không thèm nói lại, chịu đựng áp lực kinh người , thật cẩn thận giúp đỡ hắn đi đường.
Xuống núi so với lên núi dễ hơn nhiều, từ sườn núi xuống , hai người mất một phen công phu mới đi ra khỏi núi lớn.
Vương thị đang cuốc đất , thấy Lưu Cẩn giúp đỡ một nam nhân từ trên núi xuống, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Cẩn nha đầu, ai vậy nha? Như thế nào toàn thân đều là máu ?" Vương thị buông cái cuốc trong tay , kinh ngạc hỏi.
Lưu Cẩn biết Vương thị là làm người không tồi, bình thường đối nhà nàng thường giúp đỡ, liền dừng lại , đáp: "Vương thím, ta cũng không biết hắn là ai , ta xem hắn là bị chó sói cắn bị thương nằm ở bờ sông, cho nên đã cứu hắn đem xuống núi ."