- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Báo Thù Rửa Hận
- Nông Gia Tiểu Kiều Thê
- Chương 19: Nàng Sợ Rắn Nhất!
Nông Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 19: Nàng Sợ Rắn Nhất!
Lưu Cẩn bổ nhào vào trong ngực La Thị, run nhẹ nhẹ trả lời: “Không có, ta không có bị cắn, nương, ta sợ, con rắn kia thật đáng sợ.”
Nếu trên đời này hỏi nàng sợ nhất cái gì, thì đó nhất định đó là rắn, mà mặc kệ là rắn gì, nành đều sợ.
Còn có một loại rắn trông rất giống con lươn, con giun, cá chạch,.... Nàng cũng sợ, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm .
Chỉ cần vừa thấy làn da trơn, nhìn mền mền, trắng trắng gì đó là nàng da đầu liền run lên.
La thị nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng Lưu Cẩn, an ủi nói: “Đừng sợ! Cẩn Nhi, rắn kia không có độc.”
“Cẩn nha đầu, nương ngươi nói rất đúng, con rắn kia xác thực không có độc, cho dù có độc cũng chỉ có một ít, không nguy hiểm đến tính mạng.” Lưu Cái Sinh phụ họa nói: “Trước đó không lâu, hai con chó của Vương thôn không phải là bị rắn cắn đấy thôi, chỉ là có chút sưng đỏ, trướng đau mà thôi, qua vài ngày liền không có việc gì.”
Lưu Cẩn biết rắn kia không có độc, nhưng nàng chính là sợ nha.
Nàng cưỡng chế sợ hãi trong lòng, ngẩng đầu nhìn bụi, nói: “Nương, nó chính là ở chỗ này ,làm sao bây giờ nha, ta còn muốn cắt cỏ.”
“Chúng ta đổi nơi khác cắt, không phải nhất định ở nơi này cắt.” La Thị kỳ thực cũng sợ rắn, vì không muốn để cho lưu cẩn sợ hãi, nên nàng mới giả bộ bình tĩnh.
Lưu Cái Sinh nhận thấy được La thị sợ hãi, nhất thời cảm thấy hắn nên hiện lộ uy phong của chính mình một chút, làm cho la Thị đối với hắn có vài phần kính trọng.
Vì thế hắn cầm lấy xẻng, dùng sức hướng về phía con rắn nước đập tới.
Ba một tiếng, rắn nước bị xẻng đập, trúng hấp hối nằm ở trong bụi cỏ.
Nó cuốn thân thể thành vòng tròn, thống khổ run rẩy lần cuối cùng.
Nhìn thấy nó không còn nhúc nhích, Lưu Cái Sinh dùng xẻng vớt con rắn lên cao cho hai mẹ con La Thị xem.
“Tẩu tử, Cẩn nha đầu, ta đã đánh chết nó, các người không cần đổi địa phương cắt cỏ.” Lưu Cảnh Sinh lấy lòng nói.
Là Thị nhìn rắn nước bị đánh đến thịt nát be bét, có máu chảy ra, rất dọa người, lại thật ghê tởm ,vội vàng xoay người ra chỗ khác, nói: “Mau đem nó ném, đừng cho ta xem.”
Lưu Cái Sinh tuân lệnh, cười nịnh nói: “Được.”
Nói xong, hắn liền đem rắn nước ném tới một con mương gần đó.
Lưu Cẩnn liếc mắt một cái, nhìn thân rắn ở trong dòng nước, trong đầu linh quang hiện ra, đột nhiên, từ trong ngực La Thị chị đi ra, cầm lấy liềm vớt xác rắn từ trong con mương ra.
“Cẩn Nhi, người đây là muốn làm gì?” La thị trừng lớn đôi mắt, không rõ nàng muốn làm gì.
Lưu cần giải thích nói: “Nương, rắn này có thể ăn, ta chuẩn bị mang về nấu canh uống.”
Lưu Cái Sinh nghĩ đến Lưu Cẩn thực sự chính mình ăn thịt con rắn này, giả bộ thực quan tâm chạy nhanh đến khuyên bảo nói: “Cẩn nha đầu, ngươi vẫn nên là đừng ăn, nhỡ đâu ăn đau bụng thì không tốt.”
La thị lần này cũng đồng ý với ý kiến của Lưu Cánh Sinh, cũng khuyên: “Cẩn Nhi, thúc phụ ngươi nói rất đúng, rắn này tốt nhất vẫn là đừng nên ăn.”
“Nương không phải là muốn ăn, ta chính là muốn đem nó về, nấu thành canh cho Mộ công tử ăn, hẳn thương thế nghiêm trọng, cần dinh dưỡng, không thể ăn uống cháo gạo mãi được.” Lưu Cẩn một bên nói,một bên dùng cỏ xanh đem rắn nước buộc chặt lại.
La thị cũng cảm thấy gương mặt tái nhợt của Mộ Phong đích xác cần bồi bổ.
“Được rồi, theo ý ngươi.”
Lưu Cái Sinh không vui, tức giận nói: “Tẩu tử, Cẩn nha đầu, các ngươi sao phải đối đãi với nam nhân kia tốt như vậy, hắn là người như thế nào cũng không biết, các ngươi cũng không sợ rước họa vào thân.”
“Thúc phụ, ta cùng nương ta có muốn sống, ngươi không có việc gì vẫn nên là đi mau đi, miễn cho thím nhìn thấy. lại tìm nương ta phiền toái.” Lưu Cẩn nhíu nhíu mày, không muốn đáp lại Lưu Cái Sinh, liền nghĩ cớ đuổi hẳn đi.
Là thị trực tiếp như không nhìn thấy Lưu Cái Sinh, cấm lấy cái liềm trên tay Lưu Cẩn bắt đầu cắt cỏ.
Bị Lưu Cẩn nói như vậy, Lưu Cái Sinh sắc mặt tức giận, âm trầm, tay nắm chặt cái xẻng.
“Tẩu tử, Cẩn nha đầu, ngày hôm qua là do tiểu Phương không đúng, nàng thực không nên đi nhà các ngươi náo loạn.”
“Thúc phụ, đứng ở đó nói vô ích, ngươi vẫn nên là đi nhanh đi.” Lưu Cẩn lạnh lùng nhìn Lưu Cái Sinh, nhắc nhở nói: “Thúc phụ còn nhớ rõ ngày hôm qua chạng vạng ta và ngươi đã nói gì sao, nếu người không đi, ta sẽ phải đánh ngươi.”
Lưu Cái Sinh tim đập mạnh và tức giận, trong lòng thầm vắng nha đầu chết thế kia, ngươi dám? Xú nhà đầu, vướng chân vướng tay, nếu không phải người còn, lão tử đã sớm có được ngương ngươi.
Hán cũng không soi vào nướ© ŧıểυ xem, chính mình là bộ dạng gì, hẳn dựa vào cái gì muốn La thị coi trọng hắn.
Cho dù không có Lưu Cẩn quấy, nhiễu hắn cũng sẽ không làm gì được La thị.
Tất cả hết thảy đều là tự hắn đa tình mà thôi.
“Thúc phụ, ngươi con không đi.” Lưu Cẩn mặt mày trầm xuống, ánh mắt và giọng nói vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.
La thị sợ Lưu cẩn thật sự động thủ, trong lòng có chút sốt ruột, nàng không nghĩ muốn Lưu Cẩn động thủ.
Ngày hôm qua, đã xảy ra chuyện, đã làm cho thanh danh của Lưu Cẩn đã không tốt càng không thể nào tốt hơn, nếu hôm nay, nàng lại động thủ đánh Lưu Cái Sinh, chỉ sợ thanh danh của nàng sẽ nát bét.
Nàng quay đầu, cắn răng đối với Lưu Cái Sinh rống lên một câu: “Thúc thúc Cẩn nhi, ngươi mau đi, đứng đứng đấy quấy rối chúng ta làm việc.”
Lưu Cái Sinh nghe xong, chẳng những không đi, ngược lại trên mặt lộ ra một tia ý cười, hắn ánh mắt không nháy nhìn chằm chằm La Thị.
Nàng thật đẹp, ngay cả tức giận cũng đều đẹp như vậy.
Hắn biết chỉ có lúc nào tức giận, ánh bắt nàng mới có thể nhìn hắn.
Cho nên hắn chính là không đi.
Lưu Cẩn thấy Lưu Cái Sinh hai ảnh mắt nhìn chằm chằm La thị trong lòng không khỏi tức giận, đang chuẩn bị muốn đẩy hắn đi, cũng không nghĩ tới lại nhìn thấy cách xa đó đi đến là Miêu Thị.
Nàng mày liễu nhăn lại, âm thanh lạnh lùng nói : “Thúc phụ, thím đến đây, nàng nếu thấy ngươi cùng nương ta đứng chung một chỗ, đến lúc đó chỉ sợ không náo loạn không được.”
Lưu Cái Sinh nghe thế, không thể không đem tấm mắt từ trên người La thị thu hồi lại, đầu hướng về phía xa nhìn lại, khi hắn thấy rõ là Miêu thị đang hùng hùng hổ hổ đi đến, trong lòng âm thầm kêu một tiếng không tốt số, Xú bà nương như thế nào lại đến đây.
Hắn vội vàng xoay người hướng về phía Miêu thị đi tới.
Thấy Lưu Cái Sinh vội vàng đi, Lưu Cẩn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cao giọng hô một câu : “Thúc phụ, ngươi giúp ta nói với thím, nàng còn thiếu ta 20 cây lương thực còn chưa có đưa đâu, mau bảo nàng nhanh lên đưa cho ta, nếu không ta sẽ đi tìm lý chính bảo hắn giúp ta đi lấy.”
Thanh âm của nàng lớn, Miêu Thị ở phía xa cũng nghe được nhất thanh sở nhị.(rõ mồn một)
Miêu thị cước bộ dừng lại, âm trầm hướng về phía Lưu Cẩn nhìn tới.
“Tiểu tiện nhân!” Miêu thị cắn răng thấp giọng nói một câu.
Miêu thị thấy Lưu Cái Sinh sắc mặt không tốt, đi lên mở miệng hỏi: “Tướng công, ngươi đi ra tháo nước như thế nào mà lâu như vậy, có phải hay không tiểu tiện nhân La Tiểu Lan kia lại dây dưa với ngươi.”
Miêu thị ở nhà đứng ngồi không yên, nàng biết hôm nay La thị sẽ đi phủ cỏ trên đồng mà nàng tướng công lại đi ra đây tháo nước, nàng sợ la Thị thấy nàng tướng công lại xuất ra thủ đoạn gì câu dẫn hắn, cho nên là lúc này mới đi ra nhìn một cái.
“Tẩu tử không có dây dưa với ta.” Lưu Cái Sinh liếc mắt một cái nhìn Miêu thị: “ Trong sông có vài nhà đều tháo nước, dòng nước chạy chậm, đương nhiên cần tháo lâu một chút mới có thể đạt được mức nước lý tưởng.”
Miêu thị “Ân” một tiếng, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía La Thị: “Tính ra nàng ta hôm nay cũng thức thời, không có câu dẫn ngươi.”
“Tướng công, chúng ta về nhà đi.” Miêu thị cầm lấy ống tay của Lưu Cái Sinh, bước nhanh hướng về nhà Lưu gia đi tới, nàng không ĩ muốn tướng công của nàng bị La thị nhìn nhiều thêm một cái.
Lưu Cái Sinh bị túm, không khỏi tức giận bỏ tay của miêu thị ra: “ Trời sáng như vậy, làm như thế còn ra thể thống gì.”
“Tưởng công, người làm sao, tức giận.” Miêu thị không rõ tại sao Lưu Cái Sinh tự nhiên lại tức giận.
Trong đầu không khỏi chuyển động, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận, nàng đã nói rồi, làm sao La Tiểu Lan tiểu tiện nhân kia lại có thể không câu dẫn tướng công nàng.
Tướng công nàng sợ nàng đi tìm La Tiểu Lan tính sổ. cho nên mới lừa nàng.
Ai! Miêu thị này ánh mắt cũng thật là, nàng đến bây giờ còn không rõ rốt cuộc ai câu dẫn ai.
- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Báo Thù Rửa Hận
- Nông Gia Tiểu Kiều Thê
- Chương 19: Nàng Sợ Rắn Nhất!