Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nông Gia Tiểu Kiều Thê

Chương 18: Trái Tim Dao Động

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng nâng Mộ Phong dậy, cho hắn tựa vào gối đầu , sau đó cởϊ qυầи áo của hắn thật cẩn thận.

Nhìn thấy l*иg ngực cửa hắn vừa cường tráng vừa rắn chắc, mà mặt của nàng đỏ như hoa đào ba tháng.

Nàng cúi đầu, thật chậm rãi cởi bỏ tấm vải trắng quấn quanh ngực hắn ra.

Cởi bỏ từng vòng một , động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

Bọn họ lúc này dựa vào rất gần nhau, hơi thở ấm áp của hắn phun trên cổ nàng, nhẹ như lông ngỗng trêu chọc trái tim của nàng.

Ngay lập tức trái tim nàng đập liên tục như trống, hai tay run rẩy.

Nàng đây là làm sao vậy?

Vì sao tim lại đập nhanh như thế?

Phân tâm một cái, nàng không cẩn thận dùng sức, đau đến nỗi Mộ Phong phát ra "A" một tiếng.

Lưu Cẩn nghe tiếng vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn:"Không....".

Thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nàng thế lại quên mình muốn nói gì.

Mộ Phong sửng sốt, hắn không đi tới nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn nhìn thấy cặp mắt trong suốt sáng ngời kia của nàng, trái tim bé bỗng lỡ một nhịp.

Trong phòng bỗng xuất hiện một loại không khí xấu hổ.

Hai người đối diện hồi lâu, Lưu Cẩn mới dần mình vội vàng thu hồi ánh mắt.

“Xin lỗi! Ta làm đau ngươi.” Lưu Cẩn cắn môi một cái, nhẹ giọng nói

Mộ Phong cười cười: “Không sao.”

Sau đó, Lưu Cần xử lý miệng vết thương cho hắn , trừ bỏ bên ngoài sắc mặt hơi đỏ, thần sắc cũng có chút khẩn trương, nàng cảm thấy ở cùng một chỗ với hắn làm cho nàng cả người đều khẩn trương lên, vì thế là động tác liền nhanh hơn, rất nhanh liền hay hắn đổi thuốc xong.

“Người mau nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt, ta phải ra ruộng làm việc.”

Nói xong, nàng liền xoay người chuẩn bị rồi đi, nhưng lại bị một bàn tay của Mộ Phong bắt được.

Hai tay hai người đυ.ng vào nhau,trong lòng hai người lại là một trận nay con chạy loạn.

“ Người muốn làm gì?” Lưu Cẩn nhanh chóng rút tay ra, giọng nói cái nhất thời trở nên lạnh lùng.

Mộ Phong không ý tới Lưu Cẩn bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, xấu hổ nói: “Tay người bị thương, người cần phải bôi thuốc một chút.”

Hắn vừa rồi thấy nầng muốn đi, căn bản không có ý muốn xử lý vết thương trên tay của chính mình, cho nên hắn mới không nhịn được giữ nào lại.

Nhưng mà, hắn không nghĩ tới phản ứng của nàng lại lớn đến như vậy.

Nhưng mà, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn đích xác không nên tùy tiện liền kéo tay của nàng.

Nhưng chính hắn cũng không biết vì sao lại bị ma xui quỷ khiến mà kéo tay nàng.

Lưu Cần hiểu rồi, nguyên lai hắn giữ chặt tay nàng là bảo nàng xử lý vết thương.



Nàng còn tưởng hắn sẽ làm ra hành động khinh bạc đối với nàng, làm nàng sợ tới thất kinh.

Lưu cần ngượng ngùng nói: “ Không có việc gì, chính là tróc ra một chút mà thôi.”

”Vẫn là nên băng bó một chút như vậy tốt hơn.” Mộ Phong thản nhiên nói.

Lưu Cẩn nghĩ cũng đúng, nghe lời hắn nói xong cũng băng bó tay mình lại.

Ra đến của phòng, Lưu Cẩn nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Phong trong phòng.

Nàng không biết làm sao lại làm như vậy.

Rõ ràng là đã cảnh cáo chính mình không cần đối với nam nhân động tâm, nhưng vừa rồi trái tim của nàng.....

Không, nàng tuyệt đối không có gì với hắn.

Nàng vừa rồi trái tim đập lợi hại như vậy, chính là thẹn thùng.

Loại đồ vật như tình yêu này nọ, nàng vĩnh viễn không chạm tới được, và nàng vĩnh viễn cũng không cần.

Sau khi Lưu Cẩn rời đi đi, phòng ngay lập tức yên tĩnh trở lại.

Mộ Phong nâng cái tay lúc nãy chạm vào nàng lên, nhịn không được xoa xoa chỗ lúc nãy hai người chạm vào nhau.

Xoa xong cả người hắn đều rung động .

Hắn như thế nào lại làm ra hành động như vậy.

Hắn nhất định là điên rồi.

........

Lưu Cẩn đi ra khỏi nhà, sau đó trực tiếp đi đến ruộng của nhà mình.

Nàng đứng ở trên bờ ruộng nhìn thấy La thị đang còng lưng ở dưới ruộng nước bận rộn, cũng vội vàng cởi giày ra đi xuống.

La thị nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy là Lưu Cẩn, vội vàng nói: “Cần nhi, ngươi nhanh đi đi, ta đều đã chuẩn bị làm xong rồi, không cần ngươi làm.”

Lưu Cẩnn không nghe theo, nói: “ Nương còn có rất nhiều chỗ làm đâu, ta giúp người cùng nhau làm, tranh thủ làm xong trước lúc mặt trời lặn.”

”Vậy được rồi, ngươi coi chừng một chú,t cẩn thận đừng ngã xuống.” La thị duỗi thẳng thắt lưng, nhìn thoáng qua chỗ còn chưa có phủ cỏ.

Ruộng nước sở dĩ phải phủ rơm, vì có thể làm cho đất càng trở nên phi nhiêu, do đó mới có thể trồng ra được một vụ lúa tốt.

Cây lúa tốt thì thu hoạch tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn.

Phủ rơm cũng cần chú ý, bình thường đều là dùng lại những rơm rạ thu được của năm trước, rơm rạ hư thối đi, liền có thể biến thành phân tốt.

Mà nhà Lưu Cần năm trước rơm rạ đều bị Dương Thị lấy đi, vốn dĩ La thị vốn không nghĩ toàn bộ đều cho Dương Thị, nhưng Dương Thị nói nhà mình đất nhiều, phân không đủ, La thị mới mềm lòng cho.

Lưu Cẩn lúc này đang làm việc cần cù vất vả ở trên ruộng đồng, bỗng nhiên có một con ếch màu xanh nhảy đến một bên chân nàng, làm nàng sợ tới mức mặt mày tái nhợt cả.



Nàng nhanh chạy lấy cỏ tươi đem con ếch đuổi đi.

La thị lúc này mới nhìn thấy trên tay Lưu Cẩn quấn vải trắng, liền ném cỏ xanh trên tay xuống, bắt lấy tay của Lưu Cẩn quan tâm hỏi han: “Cẩn Nhi, tay người đây là làm sao vậy? Như thế nào lại bị thương?”

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, lúc đi thị trấn không cẩn thận ngã một cái.” Lưu Cần nói dối nói.

Nàng không nghĩ cho nương nàng biết, là vết thương trên tay của nàng là do bị người đẩy ngã.

Nếu nói cho nàng biết, thì về sau là nhất định sẽ không cho nàng một mình vào trong thành nữa.

La thị rất là đau lòng nói: “Cẩn Nhi người vẫn là đừng nên làm nữa, miệng vết thương này dính phải nước bẩn sẽ sinh mủ.”

“Nương, thực sự không có việc gì đâu, ta muốn giúp người làm nhanh, xong sau đó cùng nhau về nhà.”

“ Ngươi đứa nhỏ này, thật không biết nghe lời.”

La thị thở dài, nàng biết Lưu Cẩn rất cứng đầu, mặc kệ nàng khuyên như thế nào thì nàng cũng sẽ không nghe.

Rơi vào đường cùng, nàng đành phải bảo Lưu Cẩn đi cắt cỏ xanh.

Lưu Cẩn lên trên bờ ruộng, cầm cái sọt cùng lưỡi liềm đi phụ cận cắt cỏ xanh.

Trong ruộng chỉ còn lại một mình La thị, nhưng trong chốc lá,t bất tri bất giác, phía sau liền có một người.

“Tiểu Lan!” Lưu Cái Sinh khiêng cái xẻng bỗng nhiên mở miệng.

La thị nghe thấy tiếng, trong lòng lộp bộp, trên mặt không khỏi hiện ra thần sắc tức giận, tiểu thúc này cũng thật là, sao lại vào lúc không có ai gọi nàng khuê danh như vậy, nàng đã cùng hắn nói rất nhiều lần, là bảo hẳn không được làm như vậy nữa, nhưng hắn lại không nghe.

La thị không nghĩ để ý tới hắn, ngay cả đầu cũng chưa thèm quay lại, tiếp tục làm việc.

“Tiểu Lan, tên nam nhân ở tại nhà ngươi không an toàn, vẫn nên là đem hắn đuổi đi đi.” Lưu Cái Sinh khuyên nhủ.

Sự việc hắn đều đã biết hết, Mộ Phong chính là được Lưu Cẩn mang về ở trong nhà dưỡng thương mà thôi, Mộ Phong đối với hai mẹ con La thị cũng không có ý đồ xấu.

Mà chính là trong lòng hắn không thoải mái, hắn không thích những nam nhân khác cùng La Thị có tiếp xúc.

Mặc kệ là ai cũng đều không đượ,c bởi vì La thị về sau chính là nữ nhân của hắn.

“Chuyện nhà của ta, không phiền người quan tâm.” La Thị quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Cái Sinh, “Thúc thúc Cẩn Nhi, cầu người về sau đừng có đến làm phiền ta.”

Lưu Cái Sinh nghe xong, trong nháy mắt liền đau khổ, hắn đau khổ bi thương nói: “Tiểu Lan, ngươi có biết ta đối với ngươi là thật tâm, năm đó kì thực là ta thích ngươi trước mà ngươi......”

“Câm miệng!” La Thị biết hắn muốn nói gì, vội vàng lớn tiếng ngăn cản: “Thúc thúc Cẩn Nhi, ta hi vọng người không bao giờ nói ra những lời nói vô liêm sỉ này nữa.”

Lời của nàng vừa nói xong, bên kia Lưu Cẩn đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi.

“A, rắn!” Lưu Cẩn nhìn thấy trong bụi cỏ vặn vẹo rắn nước, sợ tới mức hồn phi phách tán- hồn vía lên mây.

La thị nghe thấy tiếng kêu của Lưu Cẩn, vội vàng ném cỏ trong tay xuống hướng về phía Lưu Cẩn chạy tới.

Lưu Cái Sinh theo sát ngay sau đó.

“Cẩn Nhi, ngươi như thế nào, có bị cắn hay không.” La Thị quan tâm hỏi.
« Chương TrướcChương Tiếp »