Chương 12: Nhận Lỗi 2

Dương Thị hai tay ở bên sườn, gắt gao nắm chặt, thật sự đáng giận, xem ra hôm nay nàng thật sự không còn cách nào khác để lấy bạc về .

Nàng không nghĩ tới lý chính lại bao che La Thị hai mẹ con như vậy, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn, chỉ có thể để Miêu Thị nhận lỗi bồi bạc cho chúng nó , nàng cũng không nghĩ muốn bị đuổi ra khỏi thôn.

Đã sống hơn nửa đời người ở đây , nếu như bị đuổi ra thôn, các nàng còn có chỗ nào khác sống yên được nữa!

"Miêu Tiểu Phương, ngươi nhanh đi nhận lỗi với La Thị ." Dương Thị ra lệnh cho Miêu Thị .

Miêu Thị sửng sốt một trận, hiển nhiên không nghĩ tới Dương Thị liền thỏa hiệp như vậy .

Nàng không cam lòng hô một tiếng: "Nương!"

"Ngậm cái miệng thối của ngươi lại." Dương Thị nghĩ đến hôm nay không chỉ không có bạc vào tay, lại còn mất hết thể diện, trong lòng không khỏi oán hận Miêu Thị một trận.

"Ta không đi, ta mới không đối với La Tiểu Lan nhận lỗi." Miêu Thị vẫn như cũ không đồng ý.

Dương Thị nhổ một ngụm nước bọt lên trên mặt Miêu Thị , tức giận nói: "A phi! Bắt ngươi đi, ngươi phải đi, làm sao nói nhiều lời vô nghĩa như vậy , ngươi không đi, hảo a! Quay đầu trở về, ta sẽ bảo con ta cho hắn hưu ngươi."

Nghe thấy vậy, Miêu Thị có chút choáng váng, hưu nàng? Vậy nàng chẳng phải là bị chồng ruồng bỏ sao?

Không! Nàng không muốn bị chồng ruồng bỏ đâu!

Nàng ở Lưu gia tuy rằng hàng năm bị Dương Thị khi dễ, nhưng tính ra cuộc sống trôi qua cũng không tệ lắm.

Ít nhất so với nhà mẹ đẻ nàng thì tốt hơn nhiều.

Nàng nếu như bị hưu , trở lại nhà mẹ đẻ, khẳng định sẽ bị người cười nhạo chết .

Nàng cắn răng, oán độc nhìn chằm chằm Lưu Cẩn cùng La Thị, cứng nhắc nói: "Ta sai rồi."

La Thị ngẩn ra, nàng không nghĩ tới Miêu Thị thế nhưng thật sự đối với nàng nhận lỗi.

"Cẩn Nhi thẩm ngươi. . . . . ."

Lưu Cẩn biết La Thị muốn nói gì, gắt gao cầm tay nàng, cướp lời nói: "Thím, ngươi nói cái gì? Ta nghe không thấy, ngươi nói lớn một chút."

Miêu Thị sắc mặt tối sầm, răng nanh nghiến vào nhau phát ra tiếng nghiến răng nhỏ.

Nàng hai tròng mắt đỏ rực, ánh mắt như kiếm, sáng quắc nhìn Lưu Cẩn, cao ngạo nói: "Ta nói, là ta sai rồi."

"Ngươi sai ở nơi nào ? Ngươi là đối với ai sai nha!" Lưu Cẩn cũng không tính toán cứ như vậy buông tha Miêu Thị.



"Ta sai không nên vu khống nương ngươi giấu nam nhân, câu dẫn tướng công ta, ta hiện tại hướng nương ngươi nhận lỗi." Miêu Thị nói xong, cả người đều muốn điên rồi, trong lòng cố nén lửa giận, như dung nham chuẩn bị phun trào, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phun trào .

Những thôn dân xem náo nhiệt , đều đứng ở nơi đó vui sướиɠ.

Bọn họ bình thường cũng không ít người bị Miêu Thị vớ lấy khua môi múa mép đâu !

Bọn họ không nghĩ tới luôn luôn chanh chua Miêu Thị, cũng sẽ có ngày như ngàyhôm nay.

" Thẩm của Cẩn Nhi , chúng ta đều là người một nhà, ngươi. . . . . ." La Thị không nghĩ Lưu Cẩn đem sự tình làm quá mức như vậy , cố ý tìm cái bậc thang cho Miêu Thị leo xuống.

Nhưng ai biết Miêu Thị chẳng những không cảm kích, ngược lại còn đối với La Thị trở mặt xem thường.

"Ai cùng với các ngươi là người một nhà ." Dương Thị hừ lạnh một tiếng.

La Thị trái tim như bị đâm: "Nương!"

"Đừng gọi ta là nương, ta gánh không nổi. Ngươi vẫn nên hảo hảo quản giáo nữ nhi ngoan kia của ngươi đi. Lần này nàng lấy dao đò chém chính là ta mnaix nãi nàng, ta không cùng nàng so đo, dù sao nàng cũng mang họ Lưu, nhưng lần sau nàng nếu chém người khác, người khác cũng không có tốt như ta mà nói chuyện như vậy đâu." Dương Thị trước khi rời đi, còn muốn giả trang là chính mình hiểu lí lễ không so đo, sau lại hướng trên đầu Lưu Cẩn chụp cái mũ bất hiếu.

Nhưng hôm nay ở đây ai cũng không là người mù, đúng sai như thế nào, liếc mắt một cái là biết .

Lưu Cẩn nở nụ cười yếu ớt: "Nãi nãi, ngươi yên tâm, toàn bộ thôn nhân cũng không có người giống như ngươi khi dễ hai mẹ con ta a, cho nên về sau ta mới sẽ không lấy dao đi chém người khác."

"Còn sửng sờ đứng ở nơi này làm cái gì, mau về nhà cho ta." Dương Thị nói Lưu Cẩn không được, liền đối với Miêu Thị phát tiết.

Miêu Thị như cà phơi sương, ủ rũ theo sát phía sau Dương Thị .

Thấy các nàng sắp đi ra khỏi cổng, Lưu Cẩn hô một tiếng: "Nãi nãi, thím, các ngươi cũng đừng quên mang hai mươi cân lương thực lại đây."

"Nha đầu chết tiệt kia, chút lương thực ấy lão nương cũng không để vào mắt." Dương Thị khinh thường nói một câu, bóng người nhanh chóng biến mất ở trước mắt mọi người.

Thôn dân thấy không còn náo nhiệt để xem nữa, đều đi khỏi.

Triệu Khánh An an ủiLa Thị vài câu, cũng rời đi.

Lưu Cẩn ánh mắt trong veo quan sát thấy Mộ Phong đang nằm trên đất không nhúc nhích, thét to: "Ai nha! Tí nữa thì quên mất hắn ."

Nàng bước nhanh đi đến người Mộ Phong , hô: "Nương, ngươi mau đến giúp ta một chút, chúng ta mau đưa hắn đến trên giường nằm đi."

La Thị nguyên bản còn bi thương, nghe thấy tiếng hô của Lưu Cẩn , vội vàng giúp Lưu Cẩn cùng nhau đem Mộ Phong dời tới trên giường.



Lưu Cẩn cẩn thận kiểm tra miệng vết thương trên người Mộ Phong , thở phào một hơi: "Hoàn hảo, miệng vết thương không có bị vỡ ra."

"Vị công tử này trên người có vết thương , mà còn muốn giúp chúng ta, nhưng mà nãi nãi cùng thím ngươi. . . . . ." La Thị ánh mắt hơi đỏ lên , trong lòng miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.

"Nương, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá." Lưu Cẩn biết Mộ Phong sở dĩ giúp các nàng, cũng bởi vì hắn đã đáp ứng với nàng, nên hắn phải chịu trách nhiệm mà thôi.

"Cẩn Nhi, hôm nay ngươi làm nương sợ rớt cả tim, về sau không cho ngươi làm loại chuyện ngốc ngếch như vậy nữa, con dao kia sắc bén như vậy, nếu ngươi xảy ra chuyện khì không hay, ta đây. . . . . ." La Thị nhớ tới lúc Lưu Cẩn một màn cầm dao khua loạn, trong lòng vẫn cón kinh sợ.

Lưu Cẩn trong lòng một mảnh ấm áp , có người quan tâm nàng, để ý đến nàng, cảm giác này thật tốt.

Nàng nâng tay thay La Thị lau khô nước mắt, an ủi nói: "Nương, ngươi yên tâm, ta về sau sẽ không làm loại sự việc như vậy nữa , ta hôm nay phải làm như vậy, cũng là bị buộc phải làm như vậy."

Nói tới đây, nàng dừng lại một chút, xong khuôn mặt lại tươi cười, tiếp tục nói: "Nương, ta nói cho người biết, kỳ thật ta lúc ta dao ra, chính mình cũng sợ không nhẹ, ta cũng không phải thật sự muốn chém các nàng, ta chỉ là muốn hù dọa các nàng một chút. Ai biết các nàng lá gan thật sự nhỏ như vậy , ta thấy nãi nãi bị ta dọa sợ tới mức cả người run rẩy, suýt nữa tiểu ra quần đâu! Nương, ngươi nói nếu nãi nãi thật sự tiểu ra quần , thật sự là rất đáng xem nha, về sau người trong thôn nhìn thấy nàng, nhất định sẽ cười nhạo nàng là ‘ trẻ em già ’, xấu hổ! Xấu hổ! Xấu hổ lắm!"

Lập tức, Lưu Cẩn làm mặt cười lêu lêu.

"Phốc!" La Thị bị Lưu Cẩn chọc cười, cười ra tiếng nói, "Ta thật sự là không có biện pháp với con, ngươi hôm nay đối với nãi nãi ngươi đó là đại nghịch bất đạo , về sau còn có ai dám lấy ngươi nữa."

"Không ai lấy ta càng tốt, ta liền ở lại bên người, chiếu cố nương cả đời."

Lưu Cẩn thiệt tình, đời trước bị Tuân Tử Ngọc lợi dụng xong phản bội , nàng liền tính toán không lập gia đình .

Tình yêu là một loại độc, độc sẽ khiến người mình đầy thương tích.

Nàng không nghĩ muốn trúng loại độc đó, rồi thương tích đầy mình.

La Thị sủng nịch oán trách nói: "Nha đầu ngốc, ngươi không nên có ý nghĩ như vậy , thân là nữ nhân nào có ai không lấy chồng , nói loạn như vậy, về sau không cho nói nữa."

"Đã biết." Vì không để cho La Thị lo lắng, Lưu Cẩn phụ họa gật đầu.

"Khụ khụ!" Mộ Phong tỉnh lại , nhẹ giọng ho khan hai tiếng, đánh gãy cuộc trò chuyện của Lưu Cẩn cùng La Thị .

Lưu Cẩn cùng La Thị hai người nhìn thấy Mộ Phong tỉnh lại, đồng thanh một lời nói: "Ngươi tỉnh!"

Mộ Phong gật gật đầu.

"Thang thuốc của Tiễn đại phu quả nhiên có công hiệu , ngươi đã biết mình không thể xuống giường, lại như thế nào mà xuống giường như thế ?" Lưu Cẩn biết rõ mà cố hỏi, trong giọng nói mang theo nhè nhẹ sự tức giận.

Nàng cảm thấy Mộ Phong làm như vậy không chỉ không che chở được các nàng, ngược lại mà làm cho miệng vết thương lại vỡ ra, cứ như vậy, nàng chẳng phải lại phải mời đại phu cho hắn sao , lúc đó lại tốn bạc.

Không phải nàng keo kiệt, chỉ là bây giờ nàng thật sự rất nghèo .