Editor: hiimeira
"Ôi trời? Là Lý Thạch ư?" Một đại thẩm đứng ngay hàng rào tre mắt sáng nhìn Lý Thạch.
Lý Thạch ngồi trên càng xe gật đầu, cười nói: "Ngũ thẩm!"
"Chao ôi, đúng là Lý Thạch kìa." Ngũ thẩm lập tức chạy ra, hướng vào nhà lớn giọng hô: "Cha nó ơi, mau ra đây đi, Lý Thạch đã về!"
Lý Thạch rủ mắt, hắn không biết tại sao Ngũ thẩm lại hưng phấn như thế, nhưng chắc chẳng phải chuyện tốt gì.
Ánh mắt Ngũ thẩm lia vào trong xe ngựa, cười ha hả hỏi: "Lý Thạch này, ngươi về là được rồi còn mang theo nhiều đồ như vậy làm gì? Về thăm thái thúc công nhỉ? Mau, mau vào đi, Ngũ thẩm đi kêu người, ôi." Dứt lời ba chân bốn cẳng chạy đến phía trước, cách hàng rào tre hô: "Tam thẩm, tam thẩm nó ơi, mau ra đây, Lý Thạch tới thăm thái thúc công này."
Lý Thạch cũng không ngăn cản, nhảy xuống xe ngựa, thấp giọng nói với người trong xe: "Được rồi, mau ra đây, ngủ chưa đủ sao?"
Mọi người ăn cơm xong căng da bụng chùng da mắt, làm ổ trong xe thϊếp đi.
Xuất môn, Lý Thạch lúc nào cũng muốn giữ tỉnh táo, nên ngồi trên càng xe hóng gió cùng xa phu, có buồn ngủ cỡ nào cũng hết.
Lý Giang và Tô Văn vén màn nhảy xuống xe, sau đó đỡ Viện Viện và Đào Tử xuống.
Khóe mắt Ngũ thẩm vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trong xe ngựa, thấy mấy đứa nhỏ nhảy xuống xe thì hơi sửng sốt, bà lập tức nhận ra Lý Giang, hai đứa nhỏ còn lại thì không nhận ra, thấy lấy từ xe ngựa xuống không ít đồ, khóe mắt sáng ngời nhưng không khỏi nghi hoặc, trong xe ngựa còn có người?
Mộc Lan lập tức vén rèm nhảy xuống.
Ngũ thẩm thấy Mộc Lan thì lập tức nhíu mày, ngoái đầu đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng khoảng mười một mười hai tuổi, dáng người mảnh khảnh, làn da hơi ngăm đen, nhưng ngũ quan rất ưa nhìn, thật ra là mỹ nhân hiếm thấy, chí ít bà thấy nếu lớn chút nữa thì trong thôn không có ai xinh đẹp hơn nàng.
Mộc Lan hào phóng mặc bà săm soi, thậm chí còn cười với bà một cái.
Trái lại làm Ngũ thẩm có chút lúng túng.
Lúc này Tam thẩm mới từ trong nhà bước ra, thấy Lý Thạch cũng không ngạc nhiên, chỉ cười tiến đến mở cửa, nói: "Hóa ra là Thạch Nhi đã về." Ánh mắt lướt qua bọn nhỏ, dừng trên người Mộc Lan, nghi hoặc hỏi: "Mấy vị này là?"
Lý Thạch nhường chỗ cho Mộc Lan, trịnh trọng giới thiệu: "Tam thẩm, Ngũ thẩm, phụ mẫu giúp ta chọn thê thất, đây là thê đệ Tô Văn, đây là thê muội Tô Đào." Lý Thạch ngoái đầu nói: "Mau bái kiến Tam thẩm, Ngũ thẩm."
Mộc Lan mang theo đệ muội tiến lên hành lễ.
"Bái kiến Tam thẩm, Ngũ thẩm."
Tam thẩm săm soi nàng, khẽ gật đầu.
"Vào đi, thái thúc công ngươi tuổi cao, hôm nào cũng phải ngủ trưa, ngươi vào trong ngồi đợi một lát, chờ thái thúc công tỉnh rồi nói."
Ngũ thẩm kinh ngạc nhìn Mộc Lan, ánh mắt toát ra chút địch ý.
Mộc Lan không rõ nguyên do, cũng chẳng để tâm.
Bọn họ mang lễ vật biếu tặng thái thúc công và người trong tộc vào nhà, Ngũ thẩm cũng bám theo vào.
Tuy Tam thẩm không ưa dáng vẻ không biết xấu hổ của Ngũ thẩm, song không tiện đuổi người, đành mặc kệ bà.
Ngồi xuống, Tam thẩm nhìn thoáng qua Mộc Lan ngồi phía dưới, rủ mắt hỏi: "Thạch Nhi thành thân khi nào, sao không báo dòng họ một tiếng? Không nói đến chuyện bọn ta phải có mặt, nhưng tức phụ ngươi cũng phải có tên trong gia phả chứ."
Lý Thạch cung kính trả lời: "Thưa Tam thẩm, ta với Mộc Lan chỉ mới đính hôn, vẫn chưa thành thân." Ngừng một chút, nói tiếp: "Vả lại Mộc Lan chưa đến tuổi."
Tam thẩm lúc này mới nở nụ cười nhạt, gật đầu nói: "Đây mới là đạo lý của người đọc sách, làm việc gì cũng phải lấy gia tộc làm trọng, không thể gạt bỏ gia tộc được."
Mộc Lan nhướng mày, Lý Thạch chỉ nói phải.
Bốn đứa nhỏ phía dưới đều thấy không thoải mái, cảm thấy bà lo chuyện bao đồng.
Tô Văn và Tô Đào vốn chả có tình cảm gì với gia tộc Lý, Lý Giang lại chẳng có mấy ký ức về họ, thấy bà dùng giọng điệu như vậy nói về hôn sự của Lý Thạch và Mộc Lan, thì cảm thấy rất khó chịu.
Suy cho cùng, Lý Thạch, Mộc Lan như phụ mẫu.
Càng khỏi phải nói đến Viện Viện, con bé chẳng nhớ rõ mặt mẫu thân trông như thế nào, chỉ xem Mộc Lan như mẫu thân, sao có thể mặc người khác nói thế, lập tức không vui ra mặt.
Lý Giang kéo tay nàng một cái, cho dù không vui, cũng phải để trong lòng, bằng không làm chuyện gì cũng khó khăn.
Viện Viện lập tức kiềm chế vẻ mặt lại.
Tam thẩm lúc này mới quay đầu hỏi Mộc Lan.
"Cô nương ở đâu?"
"Ở Tô gia trang."
"Tô gia trang?" Tam thẩm cố ý trầm ngâm nửa ngày, hỏi: "Là Tô gia trang ở gần đây sao?"
Mộc Lan gật đầu.
Tam thẩm lo lắng thở dài, trách cứ nhìn thoáng qua Lý Thạch.
"Cha mẹ ngươi cũng thật là, huynh đệ ngươi vốn đã khổ, vậy mà còn định...!Nghe nói Tô gia trang tất thảy đều là tá điền."
Mộc Lan ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Tam thẩm, đột nhiên nhoẻn miệng cười, Tam thẩm sửng sờ, nghe Mộc Lan ôn nhu nói: "Đúng vậy, trước kia ở Tô gia trang đa số mọi người đều thuê đất nhà người khác trồng trọt, ừm, giống nhà Tam thẩm bây giờ vậy đó."
Tam thẩm sa sầm mặt.
"Ngươi nói cái gì?"
Mộc Lan giật mình, luống cuống nhìn về phía Lý Thạch và Lý Giang.
"Hóa ra nhà Tam thẩm không có thuê đất người khác trồng trọt à, ta nhớ nhầm ư? Sao lúc vào thôn nghe người ta nói Tam thúc vừa dẫn người đi nộp địa tô."
Mặt Tam thẩm càng khó coi, lại không thể phản bác, chỉ có thể cười gượng hai tiếng, cãi lại: "Cái đó không giống như tá điền ở Tô gia trang."
Mộc Lan thở dài nhẹ nhõm, gật đầu cười nói: "Ta đã nói mà, nhìn dáng vẻ Tam thẩm sao giống kiểu thuê đất trồng trọt chứ, nghèo khổ như nhà bọn ta mới đi thuê đất làm nông."
Tô Đào ở bên cạnh bất mãn reo lên: "Tỷ, nhà chúng ta không thuê đất người khác trồng trọt từ lâu rồi, bây giờ chỉ cho người ta thuê thôi."
Mộc Lan không để tâm gật đầu.
"Nhưng chung quy đã từng thuê đất trồng trọt mà, một lần là tá điền, thì trong mắt người khác cả đời đều là tá điền."
Ánh mắt Tam thẩm bốc hỏa nhìn về phía Mộc Lan, khổ nỗi Mộc Lan chỉ tỏ vẻ cảm thán chứ không có ý gì, nên cơn giận trong ngực không thể tiết ra được.
Lý Thạch vẫn luôn cúi đầu mỉm cười nghe, cũng không ngăn trở.
Ngũ thẩm cười gượng hai tiếng đánh gãy đề tài của họ, hỏi thăm nói: "Ta nghe nói Thạch Nhi ở phủ thành mua đất, xây nhà nhỉ?"
"Sợ là Ngũ thẩm nghe sai rồi, tiểu tử nào có năng lực đó chứ? Chẳng qua mua vài mẫu đất ở thôn trang gần đó, cất cái chỗ ở mà thôi."
Ngũ thẩm hài lòng, bà biết mà, con trai nhà lão nhị vai không thể gánh, tay chẳng thể nhấc, bản lĩnh lớn hơn nữa cũng chỉ là đồng sinh.
Sao có thể nuôi nấng đệ đệ, muội muội lại còn mua đất cất nhà nữa chứ?
Ngũ thẩm lại hỏi Mộc Lan trong nhà còn những ai, hiện đang ở đâu, sao cùng Lý Thạch quay về?
Mộc Lan đáp từng câu, biết được cha mẹ Mộc Lan cũng bỏ mạng trong trận thiên tai năm đó, hiện chỉ còn mình nàng mang theo một đệ đệ và một muội muội, thậm chí còn sống chung thôn với Lý Thạch, vẻ mặt lập tức hàm chứa hai phần coi thường.
Người đời nhìn nữ tử, một là nhìn trượng phu các nàng, hai là xem nhà mẹ đẻ.
Hiện Mộc Lan chỉ mới đính hôn cùng Lý Thạch, vẫn chưa thành thân, cho nên chỉ có thể nhìn nhà mẹ để Mộc Lan.
Đối với nữ tử không cha không mẹ, mọi người đều có vài phần xem thường.
Tam thẩm nhíu mày nói: "Thạch Nhi cũng thật là, Mộc Lan tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ngươi lớn hơn vài tuổi, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu chuyện? Vậy mà cùng Mộc Lan quay về? Nên đưa người về Tô gia trang rồi trở lại mới đúng."
Lý Thạch nói: "Tiểu tử tính làm xong việc bên đây mới dẫn Mộc Lan về Tô gia trang."
Tam thẩm còn muốn mở miệng giảng đạo, Viện Viện chợt nói chen vào: "Tam thẩm, thái thúc công hình như dậy rồi.
Vừa nãy ta nghe tiếng thái thúc công gọi người."
Nụ cười trên mặt Tam thẩm cứng đờ.
"Viện Viện nghe lầm ư?"
Viện Viện khẳng định nói: "Không nghe lầm, ta rõ ràng nghe thấy mà, Tam thẩm không tin thì đi xem đi?"
Thực ra thái thúc công đâu có ngủ, đám người Lý Thạch cũng biết, cái gạt tàn thuốc trên bàn còn ấm, nếu Tam thúc không ở nhà, vậy cũng không thể là Tam thẩm hút được? Bọn họ chẳng qua chừa mặt mũi cho đối phương thôi, nên mới giả vờ không biết.
Tam thẩm vào phòng, thật lâu sau, mới dìu một ông cụ ra.
Lý Thạch vội mang mọi người đứng sang một bên.
Thái thúc công ngồi ở phía trên, giương mắt đánh giá Lý Thạch một chút, vui mừng nói: "Tốt, tốt, Thạch Nhi càng có tiền đồ, ta nghe nói, lần này ngươi về có mang theo phụ mẫu ngươi?"
Lý Thạch vội cúi đầu xác nhận.
Thái thúc công gật đầu.
"Lát nữa để tộc trưởng chọn một chỗ tốt để chôn cất." Lại gọi Lý Giang hỏi vài câu, không đếm xỉa đến Mộc Lan và Tô Văn đang đứng đợi một bên.
Mộc Lan lấy làm lạ, theo những gì nàng biết về Lý gia trang, thái thúc công chẳng có lý do gì để làm vậy?
Lúc thái độ Tam thẩm khác thường thì Lý Thạch đã đoán được, sợ là người trong thôn đã biết chuyện hắn đậu tú tài, người trong họ lại bất mãn cuộc hôn sự này, hoặc nói là, bất mãn việc hắn sống bên ngoài.
Quả nhiên, thái thúc công rất nhanh nói đến vấn đề hộ tịch của Lý Thạch: "Hồi đó là bất đắc dĩ, ngươi mới phải định cư ở phủ thành, đến cùng cũng thân đơn bóng chiếc, sao bằng ở đây có gia tộc chăm sóc.
Ta thấy, nhân lúc hiện giờ thiên hạ thái bình, nhanh chóng chuyển hộ tịch về đây.
Người trong họ vẫn còn giữ nhà cửa các ngươi, quay về tu sửa một hồi là ở được rồi."
Lý Thạch trầm mặc chốc lát, mới nói: "Thái thúc công, tiểu tử cũng biết một mình bên ngoài không tốt, nhưng may mà hàng xóm ở thôn Minh Phượng rất tốt, trái lại giúp đỡ bọn ta không ít."
Thái thúc công không vui nói: "Bọn họ có thể giúp ngươi chẳng lẽ dòng họ không thể? Bọn họ có thể giúp đỡ ngươi giống như trong dòng họ không?"
Lý Thạch cười khẽ giải thích.
"Chỉ là chỗ đó gần phủ thành, Giang Nhi và A Văn đọc sách cũng thuận tiện hơn."
"Về thôn vẫn có thể đi học như trước, chưa kể, biểu hiện tốt còn được người trong họ khen thưởng, đúng không?" Thái thúc công bác bỏ từng câu một.
"Nhưng bọn nhỏ học ở thư viện Tùng Sơn, giờ về thôn học, chỉ sợ không ổn."
Tam thẩm không vui.
"Có gì mà không ổn? Ngươi đừng quên, cha ngươi với ngươi đều từ học đường trong thôn mà ra."
Thái thúc công hung hăng trừng mắt bà.
"Nói bậy bạ gì đó? Ngươi biết thư viện Tùng Sơn là nơi nào sao?" Ông cụ lần đầu tiên quay đầu chính thức đánh giá Lý Giang và Tô Văn, hút một hơi thuốc lá sợi nói: "Ta chỉ nghe mang máng người ta nói Thạch Nhi đậu tú tài, vậy Giang Nhi cũng nhập học rồi sao?"
"Vâng, xuân năm nay Giang Nhi đã thi đậu đồng sinh, A Văn còn lợi hại hơn Giang Nhi, cũng đậu đồng sinh."
Thái thúc công nhìn A Văn, cười hỏi: "Tiểu huynh đệ Tô gia năm nay bao nhiêu tuổi?"
Lý Thạch cười: "Chín tuổi."
Thái thúc công run tay, kích động, Lý Thạch mười tuổi đậu đồng sinh đã được người trong họ tôn làm thần đồng, Tô Văn kia mới chín tuổi thôi đấy?.