Chương 65

Editor: hiimeira

Lý Thạch nhìn Mộc Lan di chuyển nhanh như gió ở trong rừng, làm thế nào cũng không che giấu nổi khϊếp sợ trong lòng, hắn biết tức phụ mình rất lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến vậy!

Cúi đầu thoáng nhìn qua cánh tay và chân mình, thầm so sánh một chút, lần đầu tiên Lý Thạch cảm thấy hối hận tại sao trước kia lại đồng ý cho Mộc Lan bái Triệu thợ săn làm thầy? Mặc dù lúc trước Mộc Lan có hung dữ, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nếu sau này có đánh nhau mà hắn đánh không lại thì vẫn có thể dùng trí, nhưng hiện giờ sợ là chưa kịp đợi hắn động não, Mộc Lan đã có thể một tay quật ngã hắn.

Lý Thạch bắt đầu thấy thật ưu sầu.

Mộc Lan không biết Lý Thạch đang ưu sầu, lúc này nàng đang rất vui vẻ xách một con hươu bào chạy lại.

"Bịch" một tiếng ném trước mặt Lý Thạch, khiến Lý Thạch đang xuất thần phải giật mình hét lên.

Mộc Lan không phát hiện Lý Thạch khác thường, chỉ lau mồ hôi, nói: "Hôm nay may thật, vừa vào rừng đã gặp hươu bào, con này ăn ngon nhất, thịt mềm, nhiều dinh dưỡng, bán lại được giá, tuy chạy nhanh nhưng lực công kích thấp, chỉ cần mũi tên đủ nhanh là nhất định có thể bắn trúng."

Lý Thạch nhìn con hươu bào nằm dưới đất run rẩy không ngừng, nó lớn chừng bằng hắn, nhìn giống hươu lại có chút giống dê, mũi tên cắm ngay cổ vẫn chưa rút ra, dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Thạch, nó run rẩy mười mấy cái rồi lập tức tắt thở.

"Giờ sao, chúng ta quay về hả?" Bọn họ vào núi đã được hai canh giờ, gùi của Mộc Lan đã chứa đầy con thú, chưa kể còn thu hoạch được một con hươu bào, Mộc Lan không cho rằng gùi còn chỗ chứa.

Lý Thạch nhìn gùi sau lưng nàng, chìa tay nói: "Đem một ít để chỗ ta đi."

Mộc Lan không từ chối, lựa ba con thỏ bỏ vào gùi hắn, thỏ rừng vào lúc này là béo nhất, mỗi con án chừng bảy tám cân, có con đặc biệt béo đến mười cân, ba con này không tính là nhiều nhưng cũng không ít.

Lý Thạch thấy gùi nàng không bớt đi bao nhiêu, mà trên tay nàng còn xách theo một con hươu bào, lập tức đem thuốc và cuốc bỏ vào gùi, từ trong gùi Mộc Lan lại lấy ra hai con gà rừng xách đi, lúc này mới thôi.

Mộc Lan nhìn phương hướng, chỉ vào một con đường nói: "Từ đây có thể đến thẳng cổng phủ thành, không xa lắm, không thì chúng ta mang thú rừng đem bán trước đi?"

Lý Thạch gật đầu.

Bốn năm qua, nhà nàng vẫn luôn hợp tác với Tống đồ tể, săn được thú rừng đều giao cho ông xử lý, Tống đồ tể cũng nhờ vậy mà có thêm khách quen.

Hai người trực tiếp mang thú rừng đi tìm Tống đồ tể.

Người ở con phố này đã sớm không còn thấy kinh ngạc, chung quy, Lý Thạch hầu như mỗi ngày đều mang thú săn lại đây tìm Tống đồ tể, có đôi khi con thú quá lớn, thì Tống đồ tể tự mình đi lấy hoặc Mộc Lan đi cùng hắn đem tới, vì vậy mặc dù mọi người không quá thân quen với Mộc Lan, nhưng đều biết hai người họ chung một nhà.

Người nào thường xuyên đi lại trên phố này đều biết rõ hai người họ chỉ giao cho Tống đồ tể xử lý, những vẫn có vài người không biết.

Trịnh Trí Đức ở trước mặt đám bạn đồng môn ba hoa khoác lác, nói nhất định sẽ mời mọi người ăn dã yến, nhưng không biết là ai muốn đối địch với cậu, cậu phái người đi mua thịt rừng nhưng đến cả cọng lông gà rừng cũng tìm không ra.

Cậu không tin chuyện quỷ này, đích thân đi mua, nào ngờ toàn bộ thịt rừng hôm nay đúng thật là đều bị người khác mua hết, đến lúc này cậu có ngu đi nữa cũng biết là có người cố ý đối địch với cậu, hoặc là có người vô tình đối địch với cậu.

Mặc kệ là thế nào, dám làm cậu mất mặt thì đều là kẻ xấu.

Chính khí đến ngứa răng, thì thấy phía trước có hai người tay xách thú rừng, đeo gùi, bên trong toàn bộ đều là thịt rừng.

Trịnh Trí Đức hô to trong lòng: Trời không phụ ta! Lập tức chạy lại.

Mộc Lan nhìn cậu nhóc chắn trước mặt, chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu công tử, có chuyện gì sao?"

Trịnh Trí Đức ngưỡng cổ nghiêng mặt liếc Mộc Lan một cái, hừ một tiếng.

"Ai nói ta gọi là tiểu công tử? Gọi ta là Trịnh thiếu gia."

Mộc Lan giật giật khóe miệng, biết nghe lời phải.

"Trịnh thiếu gia, ngài có chuyện gì sao?"

"Không phải rất rõ rồi sao?" Trịnh thiếu gia "soạt" một tiếng xòe quạt ra, tỏ vẻ phong lưu phóng khoáng phe phẩy quạt nói: "Thú rừng của các ngươi, gia đây mua hết!"

Mộc Lan cố nín cười, ngay cả Lý Thạch cũng không giấu được ý cười trong mắt, trong nhà có bốn đứa nhỏ, có đứa nghịch ngợm phá phách, có đứa trầm mặc ít lời, hễ hai đứa nhỏ ở cạnh nhau, không nói về cách kiếm tiền thì cũng là chuyện của mấy đứa con nít, vậy nên tính tình của bọn nhỏ, hai người tự thấy mình biết không ít.

Vị Trịnh thiếu gia này thật ra rất thú vị.

"Nhưng chỗ thú rừng này đã có người lấy rồi." Mộc Lan làm ra vẻ phiền não nói: "Nếu không lát nữa ngươi nói với ông ta thử, xem người ta có chịu bán cho ngươi không." Hai người nếu đã đáp ứng Tống đồ tể, sau này thú rừng săn được chỉ đưa cho ông xử lý, ngoại trừ cho nhà mình ăn và biếu tặng người khác thì chỉ cần đem thịt ra ngoài đều phải qua tay ông, vậy nên không thể nuốt lời.

Huống chi, tổng giá trị mấy con thú hôm nay cũng không thấp đâu, phỏng chừng Tống đồ tể hiện giờ đang chờ bọn họ nữa đấy.

Chẳng qua là bọn họ không bán nhưng Tống đồ tể có thể bán mà, cho nên mới kêu cậu đi thêm vài bước mà thôi.

Nhưng Trịnh Trí Đức không nghĩ như thế, chỉ cảm thấy đối thủ thật sự quá đáng ghét, đến cả thịt rừng tươi mới vừa vào thành cũng đặt trước.

Tức khắc hung dữ nói: "Rốt cuộc là ai đặt? Ngược lại khiến gia đây muốn xem rốt cuộc là ai muốn đối địch với gia."

Mộc Lan và Lý Thạch sửng sốt, Lý Thạch trực tiếp nheo mắt lại, lúc Mộc Lan còn đang lơ ngơ, Lý Thạch đã đoán được đại khái, vội cười giải thích nói: "Trịnh thiếu gia hiểu lầm rồi, thịt rừng của bọn ta đã sớm thỏa thuận từ mấy năm trước, sau này chỉ giao cho Tống đồ tể xử lý, cho nên không thể trực tiếp bán cho ngài, nếu ngài muốn mua thì theo bọn ta đến chỗ Tống đồ tể, mua từ ông ta là được."

Trịnh Trí Đức nghiêng đầu nghi ngờ.

"Thật ư?"

Lý Thạch và Mộc Lan đồng thời gật đầu.

Trịnh Trí Đức lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chấn chỉnh vẻ mặt nói: "Chúng ta đi thôi."

Lý Thạch lập tức đi trước dẫn đường.

Tống đồ tể thấy hai người lại đây tức khắc lộ ra nụ cười rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy Trịnh Trí Đức ở phía sau hai người thì sắc mặt liền cứng đờ.

Lý Thạch chú ý đến, khẽ nhíu mày, nhìn đến nam tử ngạo mạn đứng cạnh Tống đồ tể, bước chân dừng lại, Mộc Lan nghi hoặc nhìn hắn, Lý Thạch cười với nàng, dẫn đầu đi trước.

Tống đồ tể có chút lo lắng, nhưng vẫn vực dậy tinh thần nói: "Tiểu Lý tướng công, đây là thịt rừng hôm nay sao?"

Lý Thạch gật đầu.

Phương Nguyên đứng bên cạnh Tống đồ tể lập tức kiêu căng nói: "Mấy thứ này ta lấy hết, tranh thủ lấy lại đây."

Trịnh Trí Đức vừa nhìn thấy gã thì lập tức nhảy ra, cầm quạt chỉ vào Phương Nguyên giận dữ nói: "Hóa ra là cẩu nô tài nhà ngươi, ta đã nói kẻ nào gan lớn như vậy, dám lũng đoạn thịt rừng toàn thành, chán sống rồi!"

Phương Nguyên hơi rụt cổ, miệng hùm gan sứa nói: "Hừ, ta là nô tài thì cũng là nô tài của thiếu gia nhà ta, mắc mớ gì đến ngươi? Thịt này ta đã đặt từ trước rồi, làm sao? Trịnh gia các ngươi muốn ép mua ép bán hả?"

"Ngươi, ngươi!" Trịnh Trí Đức tức giận đến độ nói không nên lời, đột nhiên kéo Lý Thạch nói: "Thịt này ta đã mua rồi, các ngươi đặt trước với ai cơ?"

Phương Nguyên hừ một tiếng.

"Với Tống đồ tể, Tống đồ tể đã nói, thịt rừng của hai người này chỉ có thể giao cho ông ta xử lý, nếu không thì phải giao một ngàn lượng phí bồi thường!"

Lý Thạch và Mộc Lan đồng thời không vui, nhìn về phía Tống đồ tể.

Tống đồ tể vội xua tay.

"Ôi trời, Phương gia, ngài làm vậy không phải là đập bát cơm của ta sao? Ta nói phí bồi thường lúc nào chứ? Bọn ta buôn bán nhỏ làm gì có thứ này, kể cả có, cùng lắm là mấy văn hay mấy chục văn, cái này hơn một ngàn lượng, cho dù bán cả nhà ta cũng không đủ đâu."

Phương Nguyên giận dữ.

"Ta đã nói là hắn giao, mắc mớ gì đến ông?"

Mộc Lan cười nhạo một tiếng.

"Phí bồi thường từ trước đến nay phải từ hai bên, nếu một ngày nào đó Tống đồ tể không lấy thịt rừng của bọn ta nữa, cũng không giao một ngàn lượng phí bồi thường thì làm sao đây?"

Phương Nguyên đình trệ, tiếp đó cả giận nói: "Ngươi là thứ gì? Dám nói chuyện như vậy với ta! Ta đã nói là các ngươi giao thì các ngươi phải giao, Tống đồ tể không cần giao!"

Mộc Lan có chút tức giận.

"Xin hỏi ngươi là vương pháp hay là hoàng quyền? Thật sự là miệng vàng lời ngọc ư, ngươi nói cái gì thì là cái đó à?"

Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng, hất cằm nhìn nàng.

"Ngươi cũng không coi ở đây là đâu, đây là Tiền Đường, ở Tiền Đường thì Tô gia chính là vương pháp, lời Tô gia thốt ra chính là lời vàng ý ngọc!"

Lý Thạch co đồng tử, ngoảnh đầu nhìn Mộc Lan, quả nhiên, Mộc Lan sửng sờ, ánh mắt lãnh đạm, cả người bình tĩnh.

Nhiều năm chung đυ.ng nên hắn biết, Mộc Lan càng tức giận càng bình tĩnh, càng mất kiềm chế thì càng không để trong lòng.

Vào lúc này, Lý Thạch không biết là nên ngăn Phương Nguyên tiếp tục tìm chỗ chết, hay là cản Mộc Lan gặp rắc rối!

Mộc Lan gằn từng chữ một: "Hóa ra là người Tô gia à, thảo nào!" Nàng cười nhạo một tiếng, nhìn người vây quanh bốn phía, cao giọng nói: "Các vị nhớ kỹ, ở đây là Tiền Đường, Tô gia chính là vương pháp, lời Tô gia thốt ra chính là lời vàng ý ngọc! Các vị ngàn vạn lần đừng chọc đến Tô gia đấy!"

Trịnh Trí Đức kinh ngạc nhìn về phía Mộc Lan.

Mộc Lan đặt thịt rừng trong gùi xuống, cũng thả con hươu bào trong tay, ánh mắt như điện nhìn Phương Nguyên, cười hỏi: "Không biết ngươi là gì của Tô gia?"

"Ta..." Phương Nguyên đang muốn đáp lời, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói.

"Phương Nguyên!"

Phương Nguyên tức khắc thu liễm sắc mặt, xoay người khom lưng sang một bên, cung kính nói: "Tam thiếu gia!"

Lý Thạch nghe thấy tiếng nói, tiến lên một bước che chắn trước người Mộc Lan.

Tô Đạo bước ra từ đám đông, gật gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng Trịnh Trí Đức và Lý Thạch, tuy tức giận với nữ tử đứng sau lưng Lý Thạch nhưng cũng không cố chấp nhìn nàng.

Vốn dĩ hắn ngồi trong quán trà cách đó không xa, kết quả thấy bên này càng lúc càng vây đông người, hắn sợ Phương Nguyên xử trí không tốt đành phải lại đây, nào ngờ ở trong đám đông nghe được lời đại nghịch bất đạo của tên Phương Nguyên kia, cũng may ở đây là Tiền Đường, có quá phận một chút cũng không sao.

Hơn nữa Phương Nguyên đâu nói gì sai, ở Tiền Đường, mặc dù Chu gia, Dương gia và Tô gia là ba đại gia tộc ở Tiền Đường, nhưng mấy năm gần đây Tô gia vẫn luôn đứng đầu, nếu không thì đích mẫu trong phủ cũng sẽ không bị động như thế.

Trịnh Trí Đức thấy chính chủ xuất hiện, lập tức tiến lên một bước nói: "Tô Đạo, ngươi không có bản lĩnh giao chiến trực diện liền dùng tới mấy trò âm binh này ư, sao được coi là anh hùng hảo hán chứ?" Nói xong còn chế giễu.

"Chẳng trách đại ca ngươi xuất môn đều không muốn dẫn ngươi theo."

Tô Đạo giận dữ, cười lạnh nói: "Âm dương gì chứ, bản công tử hai ngày này thích ăn thịt rừng, ngươi quản được sao?"

"Ngươi!"

"Hơn nữa..." Tô Đạo nở nụ cười ác ý.

"Đại ca không dẫn ta theo ta còn phải cảm tạ y ấy chứ, không thì cũng giống như y ngã từ lưng ngựa xuống, hiện giờ không rõ sống chết."

Trịnh Trí Đức kinh ngạc, hoảng hốt nói: "Tô đại ca ngã ngựa?"

Tô Đạo hừ lạnh một tiếng nói: "Còn không phải sao? Hiện giờ nằm liệt giường trong Tô phủ tại Kinh thành, nếu chết thì còn đỡ, chứ còn sống, sợ là sau này không khác gì xác sống, thật đáng thương!".