Chương 55

Editor: hiimeira

Triệu đồ tể hài lòng gật đầu.

"Bọn ta đưa các ngươi về."

Lý Thạch và Mộc Lan không từ chối.

Trước đó nán lại chỗ này không ít thời gian, vừa rồi lúc Triệu đồ tể trả tiền cũng có người rình trộm.

Vì lý do an toàn vẫn nên để mấy người Triệu đồ tể đưa về tốt hơn.

Bốn người quay người ra khỏi thành, Văn Nghiên trốn ở một bên như bị sét đánh, hắn vừa thấy ai đây? Đại tiểu thư sao lại ở đây?

Gần như ngay lập tức, Văn Nghiên nhớ tới mỗi năm đại thiếu gia trở về đều hỏi đến Tô gia trang.

Năm đó Mộc Lan bị đưa đi, Văn Nghiên đã là tiểu tư bên người Tô Định, chưa kể Tô Định làm việc gì cũng không giấu hắn, vậy nên rất nhanh hắn liền đoán được.

Văn Nghiên ổn định tinh thần, đuổi theo bước chân bốn người họ.

Văn Nghiên hẳn là nên cảm tạ mấy người Triệu đồ tể.

Nếu không phải có bọn hắn đưa về, xung quanh còn có kẻ rình mò bọn họ, Mộc Lan nhất định sẽ phát hiện tinh thần này không thuộc về kẻ rình mò.

Hai người Triệu đồ tể đưa Lý Thạch, Mộc Lan đến thôn Minh Phượng liền rời đi.

Lý Thạch và Mộc Lan cảm tạ một phen, cũng mau chóng chạy về nhà, đợi cổng lớn đóng lại, hai người mới yên lòng.

Cả hai nhìn nhau cười, đều thấy được ý mừng trong mắt đối phương.

Lý Thạch nói: "Bạc không thể để đó vô ích, đợi sang năm ta hỏi thăm chút, coi có ruộng đất thích hợp hay không, chúng ta lại mua thêm vài mẫu."

Mộc Lan gật đầu, hiện tại ruộng đất của nhà nàng nộp xong thuế cũng chỉ miễn cưỡng cho bọn họ đủ ăn, nhưng tuổi càng lớn, sức ăn cũng sẽ tăng theo, chưa kể trồng trọt còn phải xem thời tiết, tóm lại mua nhiều đất vẫn có lợi hơn.

Lý Giang và Tô Văn từ bờ sông trở về, xách thùng gỗ nói: "Đại ca, tẩu tử, bọn ta câu cả buổi sáng cũng chỉ được ba con cá."

Lý Thạch nói: "Được ba con đã không tệ rồi, dưỡng hai con, tối mai tế tổ."

Tô Văn nhìn chỗ bạc trắng bóng lóa trên bàn, mắt sáng lấp lánh.

"Tỷ, tỷ phu, các ngươi lấy bạc ở đâu thế?"

Lý Thạch nhìn bộ dạng tham tiền của cậu, cười nói: "Hôm nay tỷ tỷ ngươi bẫy được một con hươu."

Mấy đứa nhỏ "Oa" một tiếng, sùng bái nhìn Mộc Lan.

Mộc Lan gõ đầu bọn nhỏ nói: "Được rồi, nhìn nữa cũng vậy thôi.

Mau đi rửa tay, tỷ tỷ nấu cơm cho các ngươi ăn."

Mấy đứa nhỏ ở bên ngoài bận bịu suốt, đến tận bây giờ còn chưa ăn, bụng đói đến độ kêu vang, nghe vậy chen chúc nhau chạy đến phòng bếp đổ nước ấm rửa tay.

Mộc Lan nhìn về hướng núi rừng, không biết hiện giờ huynh đệ Hà gia có thoát được không.

Mãi cho đến tối, Mộc Lan mới thu dọn kim chỉ, đang muốn tắt đèn, chợt nghe trong thôn bỗng nhiên ầm ĩ, Mộc Lan ngừng tay, khoác thêm một kiện y phục lên người sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Lý Thạch nghe được tiếng huyên náo, cũng đang mở cửa đi ra.

Tô Văn nhón chân, vẫn không nhìn thấy gì, Lý Giang liền nói: "Nghe động tĩnh giống như từ Hà gia truyền đến đây."

Tuy nói Hà gia gần nhà nàng nhất, nhưng thật ra là cách bảy tám mẫu đất, không gần một chút nào.

Làng xóm ở bờ sông bên kia thì khác, chỉ cách có ba bốn mẫu.

Vì nguyên nhân này, Lý Thạch Mộc Lan ở nhà làm gì đều có vẻ rất bí ẩn, người bên ngoài căn bản không dòm ngó được, càng không biết được nhà nàng ăn ngon như vậy.

Cũng vì cách quá xa.

Lúc này mới hiện ra bất lợi khi cách quá xa, bây giờ nhà nàng rốt cuộc không biết Hà gia đã xảy ra chuyện gì.

Mộc Lan không thèm để ý nói: "Không liên quan tới chúng ta, quay về ngủ đi.

Nếu muốn biết, sáng mai rời giường là sẽ biết."

Đúng như vậy, một khi trong thôn có tin tức gì, chỉ cần mấy đứa nhỏ ra ngoài chạy một vòng là biết được.

Lý Thạch nhìn Mộc Lan, đuổi mấy đứa nhỏ về ngủ sau đó nói với Mộc Lan đang muốn vào phòng: "Ta vào trong ngồi một chút."

Tay Mộc Lan đang đóng cửa liền ngừng lại, khẽ gật đầu, mở cửa cho hắn vào.

Vì tiết kiệm đèn dầu nên hai người không đốt đèn, chỉ dựa vào ánh trăng ngồi trước bàn.

Mộc Lan nhìn Lý Thạch không nói một lời, khe khẽ thở dài, oán giận nói: "Trời rất lạnh đó."

Lý Thạch lẳng lặng nhìn Mộc Lan.

"Vậy nên ngươi mau chóng nói cho ta biết đi."

Mộc Lan đành phải kể chuyện hôm nay bị huynh đệ Hà gia bám theo, nàng phát hiện được sau đó ném lại trong rừng, cuối cùng nói: "Nếu đêm nay bọn hắn có thể thoát được thì thôi, nếu không thoát được, sợ đến mai chỉ còn lại hai cỗ thi thể."

Lúc này ở trong núi rừng, nguy hiểm nhất không phải là mãnh thú mà là thời tiết.

Trời xám xịt như vậy, e rằng ngày mai có tuyết rơi, cho nên tối nay chắc chắn có thể khiến người ta chết cóng, Hà Đại lang cùng Hà Tam lang nếu không biết cách giữ ấm trong rừng, e là đang sống sờ sờ cuối cùng bị chết cóng.

Trong lòng Mộc Lan chợt bất an, ngay tức khắc bị nàng áp chế, cố nói với bản thân đây là bọn hắn tự làm tự chịu.

Lý Thạch lập tức giận tái mặt, ánh mắt hiện ra hàn quang.

"Ngươi cứ như thế mà ném bọn hắn lại trong rừng?"

Mộc Lan kinh ngạc nhìn về phía Lý Thạch, theo nàng biết, Lý Thạch còn lãnh đạm vô tình hơn nàng, từ lúc nào trở nên tốt bụng như thế?

Lý Thạch lạnh lùng nói: "Ngươi tàn nhẫn lúc trước chạy đâu rồi? Giữ lại hai người kia, nếu bọn hắn thoát được, ngươi còn có ngày yên ổn sao?"

Nàng đã nói mà, Lý Thạch từ khi nào mà tốt bụng như vậy.

"Hiện tại ta không muốn động thủ gϊếŧ người!" Lúc trước gϊếŧ Ngô Quân là vì hận ý ngập trời, hiện tại không cần thiết.

Nàng cũng không có hận hai huynh đệ Hà gia.

Lý Thạch không nói nữa, hắn cũng không muốn Mộc Lan mạo hiểm, trong đầu bắt đầu tính kế hai huynh đệ Hà gia, nếu bọn hắn thoát được nên ứng phó thế nào.

Mộc Lan lạnh muốn chết, liền đuổi Lý Thạch ra ngoài, sau đó bò lên giường đắp chăn ngủ.

Nhưng cách đó không xa, Hà gia lại đèn đuốc sáng trưng, thức trắng đêm.

Hai huynh đệ Hà gia cả một ngày không về, người Hà gia cũng không thấy gì khác thường, cho rằng hai người họ lại đến nơi nào uống rượu lười biếng, chỉ có Hà Nhị lang trong lòng trách mắng đại ca tam đệ, cho rằng có chuyện tốt nhưng không kêu gã.

Mãi đến chiều muộn hai người vẫn chưa trở về, đầu tiên là Hà lão gia nổi nóng, 29 Tết, hai nhi tử không về nhà là muốn nháo gì đây? Lập tức kêu Hà Nhị lang đi tìm.

Đám bạn xấu của ba người gã đều biết, chỗ nào cần tìm, nên tìm ai Hà Nhị lang đều đã tìm hết nhưng vẫn không thấy, lúc này mới cảm thấy không đúng.

Người Hà gia tiếp tục tìm nửa ngày, mắt thấy trời đã tối, cũng không tìm được người.

Hà gia bấy giờ mới làm ầm lên, thỉnh không ít người trong thôn đến hỗ trợ, sau cùng trong lúc náo loạn, tức phụ Tôn gia Phương Tuệ Nương ở cách vách mới nói thấy hai người họ đi vào rừng.

Hà Tiền thị tức khắc gào lên, thiếu chút nữa đánh vào mặt Tôn Phương thị.

"Bọn hắn vào rừng, sao ngươi không nói sớm!"

Tôn Phương thị lẩm bẩm nói: "Ta, ta cũng đâu biết bọn hắn vào rừng làm gì, với lại ta nhất thời quên mất.

Người trong thôn đều hiểu, ngoại trừ thợ săn ai cũng tận lực không vào rừng, nói không chừng bọn hắn đi nhặt củi thì sao?"

Sắc mặt người trong thôn nhất thời trở nên cổ quái, ba huynh đệ Hà gia lười đến vậy, sẽ vào núi nhặt củi ư? Chuyện hài này không buồn cười một chút nào.

Tôn Phương thị cũng thấy lời mình nói không lọt tai, đành rụt cổ đứng một bên.

Trời tối vội vã trở về, còn chưa kịp ăn cơm chiều, Triệu thợ săn nhìn Tôn Phương thị một cái, đối với Hà Tiền thị hung hăng gây sự rất là bất mãn.

Mọi người đều nhìn về phía Triệu thợ săn, cuối cùng vẫn là thôn trưởng thỉnh cầu: "Triệu tiên sinh, ngươi xem việc này, có thể vào núi tìm người được hay không?"

Triệu thợ săn ngoảnh đầu nhìn sắc trời.

"Nửa đêm đến sáng e rằng có tuyết rơi, nếu vào núi cũng không thể ở lâu, bằng không chỉ sợ không ra được."

Sắc mặt đám thanh tráng niên được mời tới đều trắng nhợt, có chút không muốn đi, nhưng đều là hương thân láng giềng, cũng không dám nói thẳng không muốn đi cứu người.

Hà lão gia vân vê tẩu thuốc, nói: "Vậy thì vào một chút đi, thật sự là quá lạnh, lão già cũng không miễn cưỡng các vị, coi như là thử thời vận."

Đám người ngồi tại nhà chính Hà gia đều gật đầu.

Hà Trần thị ánh mắt phức tạp nhìn cha chồng, nàng tuy chán ghét trượng phu, đôi khi hận hắn không chết quách đi, nhưng nếu Hà Đại lang thật sự chết đi thì nàng cùng bọn nhỏ càng gian khổ hơn.

Có thể vào rừng chỉ có Triệu thợ săn, cho nên Triệu thợ săn muốn dẫn mười người vào núi, nhiều hơn ông không chịu mang theo.

Không phải càng nhiều người thì càng tốt, người càng nhiều, khả năng lạc đường càng lớn.

Ông không muốn vào núi tìm người, ngược lại còn lạc mất người đến hỗ trợ.

Hà Tiền thị cảm thấy người quá ít, lập tức nhớ tới Mộc Lan cũng có thể ở trong rừng hành tẩu, liền đề nghị nói: "Không bằng mời thêm Mộc Lan cũng mang vài người vào rừng."

Người Hà gia đều nhìn về phía thôn trưởng.

Triệu thợ săn vừa nghe lập tức nói: "Không được, Mộc Lan tuổi còn nhỏ, ban ngày vào núi thì không sao, buổi tối quyết không thể vào." Nói xong trừng lớn mắt nhìn Hà Tiền thị.

"Nếu Mộc Lan đi thì ta không đi."

Sắc mặt người Hà gia trắng nhợt, cố tình bọn họ cầu cạnh Triệu thợ săn nên không dám nói gì.

Triệu thợ săn và Mộc Lan, ai cũng sẽ chọn Triệu thợ săn, rõ ràng mạnh mẽ hơn Mộc Lan.

Triệu thợ săn mang theo người vào núi.

Mộc Lan ngủ đến thần thanh khí sảng, thời điểm bò dậy Lý Thạch đã làm xong bữa sáng, nói: "Tìm được Hà Đại lang cùng Hà Tam lang rồi."

Mộc Lan mặt mày nhảy dựng.

"Triệu sư phó trở lại, là ông dẫn theo người tìm được bọn hắn, có điều lúc tìm được người cánh tay Hà Đại lang đã bị cắn đứt, chân cũng bị gãy, nếu không phải Hà Tam lang kéo hắn, Triệu sư phó đến kịp thời, Hà Đại lang sợ là mất máu quá nhiều mà chết."

"Bị con gì cắn?"

"Sói!"

Mộc Lan gật đầu.

"Thỏ hoang hôm qua ta mang về đâu?"

"Đang sống dở chết dở trong phòng củi." Sợ rằng con thỏ hoang này sống không nổi, nhà nàng không dám đem nó dưỡng chung với những con thỏ khác.

"Lát nữa ta đến Hà gia xem thử."

Lý Thạch buông quyển sách trên tay xuống.

"Ta đi với ngươi."

Ăn xong bữa sáng, Mộc Lan bắt con thỏ hoang kia rồi cùng Lý Thạch đến Hà gia.

Hà Tiền thị nhìn thấy bọn nhỏ, ánh mắt dừng trên con thỏ.

Con thỏ rất lớn nhưng không béo, nghĩ cũng đúng, mùa đông mà sao thỏ có thể béo được?

Có điều nhiêu đây cũng đủ để Hà Tiền thị vui vẻ.

"Tiểu Lý tướng công và Mộc Lan đến rồi."

Mộc Lan gật đầu, quan tâm hỏi: "Hà đại thúc cùng Hà tam thúc sao rồi?"

Hà Tiền thị cười gượng hai tiếng.

"Tam thúc ngươi không có việc gì, chỉ có đại thúc ngươi đến giờ còn chưa tỉnh lại."

Hà Đại lang mất máu quá nhiều, lúc thấy Triệu thợ săn mang người đến liền yên tâm ngất đi, bỏ lại Hà Tam lang đối mặt với nghi vấn của mọi người.

May mà Hà Tam lang cũng không quá đần độn, không dám kể việc bọn hắn bám theo Mộc Lan vào núi, chỉ nói là muốn vào rừng thử thời vận.

Chung quy, nếu nói Mộc Lan cố ý hại bọn hắn thì lại không có chứng cứ xác thực nào, nhưng lúc nhìn thấy Mộc Lan, Hà Tam lang nhịn không được mà mắt bốc hỏa, vì con nhỏ này, hắn thiếu chút nữa đã chết trong rừng..