Chương 53

Editor: hiimeira

Hà Đại lang cùng Hà Tam lang hoàn toàn mù tịt về rừng núi, chỉ biết lén lút bám sau Mộc Lan.

Trong mắt bọn gã phía bên này với bên kia không có gì khác nhau, cây cối thì um tùm, dưới chân không có đường đi.

Hai gã không ý thức được rằng bọn gã không biết xác định phương hướng, nếu không theo sát Mộc Lan thì bọn gã sẽ không tìm được lối ra.

Mặc dù đang là mùa đông nhưng cây cối trong rừng vẫn rậm rạp như cũ, nếu muốn ẩn trốn là chuyện cực kỳ đơn giản.

Huống chi, người đằng sau không muốn tạo động tĩnh làm kinh động đến người phía trước.

Trước mắt Hà Đại lang và Hà Tam lang, Mộc Lan ở đằng trước rẽ sang hướng khác.

Để nàng không phát hiện, hai gã trước sau như một đợi chốc lát mới bám theo nhưng lúc này hoàn toàn không thấy tung tích của Mộc Lan.

Trong lòng Hà Đại lang có dự cảm chẳng lành, vội vàng xoay người xem xét, ngước mắt thấy toàn là cây cối.

Mộc Lan thấp bé cho dù đứng đấy cũng dễ dàng bị che khuất...

Hà Đại lang hoảng hốt kéo Hà Tam lang.

"Mau tìm xem, Tô Mộc Lan chạy đi đâu rồi."

Hà Tam lang có chút hoảng hốt, vội vàng chạy lên trước hai bước nhưng vẫn không tìm thấy.

Hà Đại lang liếc nhìn đại thụ gần đó, nói: "Ngươi ở đây chờ, ta leo lên cây xem thử."

Ở nông thôn, có mấy ai mà không biết leo cây, động tác Hà Đại lang nhanh nhẹn leo lên cây.

Đứng trên chạc cây nhìn bốn phía chỉ thấy xung quanh im ắng, dưới tàng cây ngoại trừ Hà Tam lang thì không có một bóng người.

Hà Đại lang nhìn về hướng bọn gã đã đi thì phát hiện không thể nhìn ra dấu chân.

Sắc mặt gã trở nên xanh mét, trong lòng không khỏi sợ hãi, gã hình như đã quên đường ra rồi...

Mộc Lan trốn trong lùm cây, lẳng lặng nhìn người trên cổ thụ, không ngờ bám theo nàng lại là Hà Đại lang và Hà Tam lang.

Thấy Hà Đại lang trượt xuống, nàng liền lặng lẽ bò ra ngoài, ngoảnh đầu nhìn bọn gã một cái rồi xoay người rời đi.

Tâm tình Mộc Lan không tốt nên không có tâm trạng kiểm tra từng cái bẫy nhỏ, mà trực tiếp đến bờ sông xem bẫy lớn.

Bẫy chuyên dùng để đối phó lợn rừng không có chút vết tích nào, Mộc Lan không trông đợi có thể săn được lợn rừng lần nữa, trực tiếp đến nơi đặt bẫy hươu.

Nói mới nhớ mấy cái bẫy này bố trí đã rất lâu rồi, không biết bẫy mới không tốt hay là chọn vị trí không đúng, mà hơn mười ngày rồi đến một sợi lông hươu cũng không thấy.

Lần này nàng cũng không ôm hy vọng gì, trực tiếp đi qua đó xem thử.

Vậy nên khi thấy một con hươu nằm ngã trên mặt đất, ngửa cổ nhìn về phía nàng.

Mộc Lan nhất thời ngẩn người.

Đợi tinh thần phục hồi lại, Mộc Lan chỉ biết mừng như điên!

Hươu đó, đây chính là hươu đó!

Mộc Lan tươi cười rạng rỡ, tiến lên kiểm tra dấu vết, phát hiện vết cắt còn mới, bùn chưa khô.

Nhìn chân hươu, Mộc Lan nhướng mày, này là vừa mới giẫm phải bẫy!

Vận khí nàng thật tốt, nếu đến sớm vài bước, nói không chừng sẽ dọa hươu kinh sợ chạy mất, vậy sẽ phí phạm bẫy rập này.

Mộc Lan nhất thời không biết nên oán trách hai huynh đệ Hà gia hay là nên cảm tạ bọn gã.

Nếu không phải vì bọn gã, nàng đã sớm đến nơi này rồi.

Con hươu này hình như không đi chung đàn, mà tự mình đi uống nước nên giẫm trúng bẫy.

Tay Mộc Lan giương cung liền thu lại, máu hươu rất thơm, lúc này gϊếŧ nó nói không chừng sẽ hấp dẫn động vật khác đến, lúc nàng quay lại không biết nó còn ở đây không, nếu vậy khoan hãy gϊếŧ nó.

Nhưng nếu để yên sợ nó vùng vẫy chạy mất.

Mộc Lan suy nghĩ, đến cái bẫy cách đó không xa tháo dây thừng, tròng vào cổ và chân hươu trói chặt.

Làm vậy, nó sẽ thoát không được.

Lúc này Mộc Lan mới nhanh chóng rời khỏi khu rừng.

Lý Thạch thấy Mộc Lan đã trễ còn chưa về, đang lo lắng thì thấy Mộc Lan về đến cổng chính.

Trong lòng khẽ buông lỏng, mỉm cười nhìn nàng đi vào.

Mộc Lan thấy Lý Thạch, vội đeo gùi chạy qua đó, đè thấp thanh âm nói: "Bẫy được một con hươu, là hươu đực!"

Lý Thạch hơi sửng sốt.

Mộc Lan hào hứng nói: "Chúng ta mau đi tìm Tống đồ tể đi."

29 Tết, Tống đồ tể ngưng bán thịt heo, ở nhà nghỉ ngơi.

May mà Lý Thạch hỏi thăm qua tình hình gia đình Tống đồ tể cho nên biết nhà ông ở đâu.

Tống đồ tể sống tại một ngõ nhỏ ở Nam thành, sống tại đây phần lớn là dân chúng gia cảnh bình thường.

Tống đồ tể thấy Lý Thạch dẫn theo một tiểu cô nương đến đây thì có hơi sửng sốt, nghe nói bọn nhỏ săn được một con hươu thì mắt sáng ngời.

"Hươu đã chết bao lâu rồi?"

Lý Thạch nhìn về phía Mộc Lan.

"Còn sống."

Mắt Tống đồ tể càng sáng.

"Ngươi nói thật sao?"

Mộc Lan gật đầu.

Tống đồ tể nhanh chóng xoay người thu thập đồ, lúc bước ra nói: "Ngươi đợi đã, ta đi tìm thê đệ đến hỗ trợ, hươu còn sống đáng giá hơn hươu chết nhiều."

Mộc Lan không hiểu, kể cả lúc ấy nàng có gϊếŧ đi chăng nữa thì hươu cũng vừa mới chết một thời gian ngắn thôi, vẫn còn tươi mới mà.

Tống đồ tể vừa đi vừa nói: "Các ngươi không biết đấy thôi, nhà giàu nhiều quy củ, thích nuôi trước rồi gϊếŧ sau.

Con hươu kia nếu thật sự còn sống thì có thể tiếp tục dưỡng vài ngày, chờ đến năm mới, các hộ nhà giàu tụ hội, đến lúc đó mới gϊếŧ thì càng có mặt mũi."

Tống đồ tể vừa nói, trong lòng vừa ước chừng người mua.

Mùa đông bán thịt hươu thì không cần lo lắng, nơi này lại là phủ thành, nhà giàu có nhiều.

Những thứ như vậy rất dễ bán đi, làm tốt còn có tiền thưởng.

Thê đệ Tống đồ tể họ Triệu, so với Tống đồ tể thì Triệu đồ tể còn cường tráng hơn.

Tổ tiên Triệu gia từng làm đồ tể, cuộc sống vẫn luôn không tồi.

Ba đời chỉ có đời này mới sinh hạ một nữ nhi cho nên người Triệu gia đều vô cùng yêu thương nữ nhi này.

Thời điểm tuyển trượng phu, người Triệu gia lo lắng cuộc sống của nữ nhi sau này cho nên liền chọn Tống đồ tể vừa nhìn đã vừa ý.

Trước kia Tống đồ tể không làm nghề này mà là đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng rong, cuộc sống khó khăn túng thiếu.

Vẫn là Triệu gia sợ nữ nhi chịu khổ, vừa cho vốn liếng lại đích thân dạy Tống đồ tể trở thành đồ tể, vì thế cả vùng này không ai dám khi dễ ông.

Vậy nên quan hệ hai nhà Tống Triệu vẫn luôn rất tốt.

Hơn nữa Tống đồ tể trước đây là người bán hàng rong, tài ăn nói lợi hại, tại nơi này rất được hoan nghênh, thậm chí đến Triệu gia cũng không có mấy nhân mạch.

Hai người đi theo Lý Thạch cùng Mộc Lan vào núi, lần này Mộc Lan dẫn bọn họ đi đường khác.

Tuy xa hơn nhưng có thể tránh được tai mắt trong thôn.

Đi nửa canh giờ, Tống đồ tể cùng Triệu đồ tể nghe được tiếng hươu tru tréo, hai người chấn động, chân bước nhanh hơn.

Cước trình Mộc Lan sớm luyện được cho nên có thể đi trước bọn họ hai bước.

Tống đồ tể và Triệu đồ tể nhìn Mộc Lan không thở dốc hơi thở đều đặn, ánh mắt xẹt qua tia dị sắc.

Nhưng Lý Thạch rớt lại phía sau một bước, miễn cưỡng coi là đuổi kịp, cũng may hắn tuy có chút thở gấp nhưng không quá chật vật.

Suy cho cùng chạy nạn đến đây, cước trình so với người bình thường vẫn mạnh hơn chút.

Nhìn con hươu nằm trên mặt đất, Tống đồ tể và Triệu đồ tể tiến lên bao vây.

Mộc Lan nói: "Các thúc nhanh chóng khiêng nó ra đi, qua giữa trưa sẽ có động vật cùng đàn hươu tới uống nước." Tuy hươu nhát gan nhưng chúng nó sẽ không trơ mắt nhìn đồng loại cứ như vậy bị bắt đi, hơn nữa con này là hươu đực khó tránh khỏi việc hươu cái trong bầy tấn công.

Tống đồ tể và Triệu đồ tể thân thể khoẻ mạnh, chạy trốn không thành vấn đề, nhưng nàng và Lý Thạch sẽ gặp nguy hiểm, cho nên con hươu này vẫn nên nhanh chóng khiêng ra cho thỏa đáng.

Tống đồ tể cùng Triệu đồ tể tuy không biết những việc này nhưng xưa nay rất sợ gặp trắc trở, vội vàng cầm thuốc mê tiến lên chụp miệng hươu, không bao lâu sau hươu liền mất sức.

Tống đồ tể và Triệu đồ tể cùng khiêng hươu lên xe đẩy buộc chắc.

Mộc Lan trừng to mắt, hóa ra còn có thể làm vậy sao?

Lý Thạch nhìn bộ dáng của nàng, ánh mắt xẹt qua ý cười, thay nàng hỏi thăm.

"Tống bá, thuốc mê này có gây hại cho hươu không?"

Triệu đồ tể cho rằng Lý Thạch lo lắng hươu bị làm sao sẽ ảnh hưởng đến giá bán, vội nói: "Ngươi yên tâm, thuốc mê này là liều thuốc tổ tiên nhà ta truyền lại, không có việc gì.

Nửa canh giờ sau hươu sẽ tỉnh lại, cho nên chúng ta mau chóng ra ngoài." Nếu không đang đi nửa đường hươu đột ngột tỉnh dậy lại phải gây mê thêm lần nữa, mấu chốt là thời gian gây mê lần thứ hai không giống với lần đầu tiên.

Ánh mắt Mộc Lan sáng ngời nhìn chằm chằm túi gây mê được gói cẩn thận của Tống đồ tể, nghĩ rằng nếu nàng có thứ này thì quá tốt rồi.

Nhưng nàng biết, đây là đồ gia truyền của Triệu gia, e rằng ngay cả Tống đồ tể cũng không biết rõ liều thuốc này, huống chi là nàng?

Mộc Lan đoán không sai, thứ này là do mấy đời tổ tiên Triệu gia thực nghiệm ra, không chỉ có thuốc gây mê hươu mà còn có lợn rừng, hổ, báo.

Chỉ là hai loại sau hầu như được dùng để xây dựng quan hệ với quý nhân, suy cho cùng, ngoại trừ quý nhân ăn no không có chuyện gì làm thì làm gì có ai muốn nuôi hổ, báo?

Một nhóm bốn người giữ vững bước chân rời núi, Triệu đồ tể nghe Tống đồ tể nói muốn đem hươu bán cho mấy hộ thương nhân lớn ở Đông thành, liền nhíu mày nói: "Những người đó tuy có tiền nhưng cũng bủn xỉn nhất, cùng lắm chỉ được 10 lượng bạc, đến lúc đó đưa hai đứa nhỏ bảy tám lượng, ngươi còn được bao nhiêu?"

Tống đồ tể lại cho rằng được 2 lượng đã không tệ rồi, dù sao, ông chẳng qua là tiếp tay.

Ánh mắt Triệu đồ tể phát ra tinh quang.

"Thật ra ta có chọn được một nhà."

Mắt Tống đồ tể sáng lên, Triệu gia trước kia từng giúp các quý nhân xử lý những con thú lớn, cho nên trong tay có vài nhân mạch ngay cả ông cũng không thể tiếp xúc đến.

"Trước đó không lâu ta nghe nói đại công tử Tô gia cùng nhị công tử đã trở về, còn dẫn theo vài quý nhân.

Thịt hươu tinh quý, những con hươu thuần dưỡng sao sánh bằng hươu hoang dã, nếu không chúng ta hỏi thử xem?"

Tống đồ tể cười nói: "Việc này phải làm phiền đệ đệ rồi."

Triệu đồ tể đưa túi gây tê cho ông.

"Ngươi chờ ở đây, ta đi tìm quản sự Tô gia."

Triệu đồ tể vốn định tìm quản sự chuyên thu mua, chẳng qua dạo một vòng cũng không gặp người đó.

Không thể đứng đó đợi, liền tìm Triệu quản sự phụ trách trông coi điền trang.

Triệu gia cùng hai vị quản sự này có chút qua lại cho nên biết mặt, hơn nữa Triệu quản sự cùng họ, trái lại thêm hai phần thân cận.

Khi Triệu đồ tể qua đó, chỗ Triệu quản sự đang có người.

Triệu đồ tể giương mắt nhìn thoáng qua đối phương liền lập tức cúi đầu, đối phương mặc tơ lụa Hàng Châu màu lam nhạt tà áo thẳng thớm, mắt sáng mày kiếm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hơi mím môi.

Triệu đồ tể nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy tim không ngừng đập thình thịch, uy nghiêm phả vào mặt.

Triệu đồ tể biết, đây không phải là người mà mình có thể nhận thức.

Lúc này Triệu quản sự đứng đối diện người nọ, kéo khóe miệng lộ ra nụ cười cứng nhắc, mồ hôi lạnh theo trán trượt xuống.

Tô Định liếc Triệu quản sự một cái, quay đầu nhìn về phía Triệu đồ tể, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"

Triệu đồ tể không dám giấu giếm, vội nói: "Tiểu nhân mới thu được một con hươu còn sống, muốn đưa vào phủ để cho lão gia, phu nhân, các thiếu gia, tiểu thư nếm thử món mới, cũng không biết trong phủ có thích hay không, cho nên tới hỏi Triệu quản sự một tiếng."

Tô Định gần như không thể thấy được mà gật đầu, khẽ nâng cằm ra hiệu cho Triệu quản sự..