Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nông Gia Tiên Điền

Chương 99: Phương pháp tuyển chọn dưa hấu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Miêu Đản coi như bộ tộc lương cao, nói chuyện cũng thêm vài phần tự tin, bĩu môi nói: “Vậy coi là tiền gì chứ, em nghe anh Phúc Oa nói, chuyên gia Trung Quốc là chủ thuê, lại tìm trưởng thôn đưa văn bản gì đó, mới đồng ý vào núi. Bằng không, lấy cái giá kia của bọn họ, vốn không có ai muốn vào núi cả. Mời phiên dịch ở trong thành phố, năm trăm một ngày người ta còn không tới, cuối cùng anh Phúc Oa lấy tiền lương một trăm một ngày vào núi, còn khiến nhóm ngu ngốc trong thôn hâm mộ thật nhiều ngày. Nhưng ba anh rất hài lòng với tiền lương này, nói còn nhiều hơn bắt rắn kiếm được một chút!”

“Kiếm cái rắm!” Lý Vân Thông cãi lại: “Nếu như không phải lái buôn thu rắn nơi khác quá xấu, lấy kỹ thuật bắt rắn của ba anh, đã sớm phát tài rồi. Lái buôn nơi khác đến thu rắn, một con rắn hổ mang chúa hơn một ký rưỡi mới trả năm mươi tệ, ở bên ngoài em có biết bán được giá bao nhiêu không? Ít nhất phải bán ba trăm tệ.”

“Vậy sao ba anh không đi ra ngoài bán rắn?” Miêu Đản hỏi: “Sớm phát tài, em cũng có thể dính chút ánh sáng. Anh nhìn xem anh Phúc Oa phát tài, không phải chúng ta cũng thơm lây sao? Xuống nước bắt cá một phen, đã nhận tiền thưởng ba trăm tệ.”

“Em biết cái quái gì! Đi ra bên ngoài bán rắn em tưởng đơn giản như vậy hả, bị người bắt được sẽ nói em buôn bán động vật hoang dại quý hiếm, chẳng những bị phạt tiền, còn bị phạt tù. Một năm kia ba anh mang theo hơn hai trăm con rắn độc, chuẩn bị đi vào trong thành phố thử vận may, ai nào ngờ vừa ra đến chợ, còn chưa tìm được chỗ, đã bị người tố cáo, chẳng những bị phạt tiền, tịch thu tất cả rắn độc, còn bị nhốt mười lăm ngày nữa. Sau khi đi ra, ba anh thề, không bao giờ đi vào trong thành phố bán rắn nữa!”

“Đáng tiếc! Nói cho cùng là chúng ta không có con đường, nếu như có đường tốt, thứ đáng giá trong núi nhiều đấy, không đến mức bị người ta thu mua như cải trắng, người ta vừa qua tay đã bán giá vàng. Rau dưa của anh Phúc Oa có thể bán ra giá cao, cũng bởi vì anh ấy có con đường, đương nhiên, chất lượng cũng rất quan trọng.”

“Nói như vậy chẳng phải vô nghĩa sao, nếu như không phải chất lượng tốt, ông chủ lớn ở trong thành đâu thể đến thị trấn nhỏ hẻo lánh nơi chúng ta mua rau dưa được…”

Hai người vừa nhổ cỏ vừa tám chuyện, bắt đầu từ phụ nữ, thần kỳ sao chuyển qua vấn đề con đường tiêu thụ, lại còn nói có hình có dạng.

Lý Thanh Vân đi theo chó săn leo lêи đỉиɦ núi, đỉnh núi khá bằng phẳng, có chừng một mẫu, trồng đủ loại cây ăn quả. Phía bên kia triền núi chếch về hướng Bắc, bởi vì nhận ánh sáng không tốt, lại dốc đứng, không có ai muốn trồng, cũng không khai khẩn thành ruộng bậc thang. Nhưng trồng chút cây ăn quả và cây trà thì vấn đề không lớn, ba của Lý Thanh Vân không muốn bỏ hoang đỉnh núi, trồng không ít cây ăn quả ở trên đó, đáng tiếc thu hoạch không nhiều.

Kim Tệ và Đồng Tệ gâu gâu vài tiếng, lại định chạy xuống triền núi dốc đứng, Lý Thanh Vân vội gọi chúng lại, cho dù dã thú gây họa cho ruộng dưa ở trên triền núi dốc đứng, hiện giờ cũng không phải là lúc bắt chúng nó. Bởi vì triền núi dốc đứng, hơi nguy hiểm, ở trong hoàn cảnh như vậy, Kim Tệ và Đồng Tệ chưa chắc bắt được chúng nó. Hơn nữa Thư ký Chu còn đang ở trong ruộng, không thể thật sự không coi trọng người ta, phải quay trở về đi cùng.

“Chờ ban đêm lại xử lý bọn mày.” Lý Thanh Vân bỏ lại lời ngoan độc, gọi hai con chó săn, chuẩn bị quay về.

Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần vừa đuổi theo lên đến đỉnh núi, lại thấy Lý Thanh Vân định quay về, không hài lòng lắm, lắc cánh tay hắn nói muốn xem chó bắt con mồi, triền núi dốc một chút đâu có vấn đề gì.

Lý Thanh Vân không định trêu chọc Tưởng Cần Cần, nhưng còn cô em họ thì hắn không hề khách khí, túm lấy khuôn mặt xinh đẹp vô cùng mịn màng kia của nàng, uy hϊếp nói: “Triền núi bóng râm nhiều rắn độc, nếu như em dám vụиɠ ŧяộʍ đi xuống, anh sẽ đánh đòn!”

Dương Ngọc Nô xấu hổ, gạt tay hắn ra, oán trách nói: “Anh dám! Người ta đều trưởng thành rồi, còn giống như hồi nhỏ, em sẽ mách cô.”

Tưởng Cần Cần ở bên cạnh lại cười đến không đứng lên nổi, ồn ào nói: “Lý Thanh Vân, hóa ra anh đã từng thật sự đánh mông Ngọc Nô à! Ha ha, xúc cảm như thế nào? Có phải rất co giãn không? Anh không biết chứ, buổi tối ôm Ngọc Nô ngủ, thịt trên người cô ấy mềm mụp, vừa mềm lại trơn mịn, nếu như em là đàn ông, liều mạng cũng muốn ngủ với cô ấy một đêm, đáng tiếc duy nhất là không cho em sờ mông, chứ đừng nói đến đánh.”

Lý Thanh Vân xấu hổ, không định chọc cô em Tưởng Cần Cần vẻ ngoài dịu dàng này, ngủ cái gì đó, xúc cảm cái gì đó, cái gì… tóm lại, rất không thích hợp, theo lời nói hươu nói vượn của Tưởng Cần Cần, ánh mắt của mình thật sự chạy ở trên người em họ, cho dù cái mông mập vểnh hay là bộ ngực cao ngất đều là dấu hiệu thành thục của em họ. Đột nhiên phát hiện, em họ thật sự trưởng thành, không còn như hồi bé tùy tiện cởϊ qυầи áo chơi nhà chòi, bản thân nói chuyện, làm việc không thể tùy tiện giống như còn nhỏ được.

Làn da của Dương Ngọc Nô quá trắng, đỏ ửng trên mặt không dễ dàng biến mất, chờ đến khi chạy xuống ruộng dưa dưới núi, gò má xinh đẹp vẫn còn giống như ánh bình minh, kết hợp với dáng người trẻ tuổi xinh đẹp kia của nàng, có vẻ càng thêm sặc sỡ lóa mắt, khiến cho người ta say mê.

Quan niệm của Lý Thanh Vân đã có thay đổi, bắt đầu coi Dương Ngọc Nô thành một người phụ nữ thành thục xinh đẹp, chứ không còn là cô em họ, bạn chơi nhà chòi khi còn bé của mình nữa.

Ánh mắt hữu ý vô ý của Lý Thanh Vân khiến Dương Ngọc Nô xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được, nhưng mừng thầm trong lòng, khóe mắt hiện lên phong tình quyến rũ, thế nào cũng không che giấu được, bị Tưởng Cần Cần trêu chọc không ít.

Trong ruộng dưa, Thư ký Chu đã hái được hơn hai mươi quả dưa lê, đoán chừng không tìm được dưa lê chín nhiều hơn nữa, bắt đầu chạy sang ruộng dưa hấu, hy vọng có thể chọn được vài quả dưa hấu chín. Đáng tiếc, hắn lại không biết chọn, khom lưng vài lần đều không dám hái.

Lý Thanh Vân đi qua, cười nói: “Thư ký Chu, dưa lê chín không còn, chúng ta có thể đi hái vài quả dưa hấu. Muốn biết dưa hấu đã chín chưa, vô cùng đơn giản. Trong vườn có cách kiểm tra của trong vườn, mua dưa ở ven đường cũng có cách kiểm tra của ven đường.”

“Hả? Trong này có cách nói gì sao?” Thư ký Chu tò mò hỏi.

Lý Thanh Vân chỉ vào một quả dưa hấu cách đó không xa nói: “Anh nhìn quả dưa hấu này, quả không lớn, nhưng nó đã chín. Không tin anh xem…”

Lý Thanh Vân nói xong, lấy dao nhỏ vẫn mang theo bên người ra, cắt một miếng hình tam giác ở trên quả dưa, lấy ra, có thể thấy ruột dưa đỏ au, mùi thơm ngát thuộc riêng về dưa hấu đập vào mặt.

Thư ký Chu cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: “Cậu nhìn ra như thế nào vậy? Dạy tôi với, về sau tôi cũng tiện khoe khoang ở trước mặt lãnh đạo.”

Không chỉ có thư ký Chu tò mò, Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần nghe được động tĩnh cũng sáp lại.

“Mọi người nhìn xem, ở chỗ cuống dưa nối với dây dưa, trước sau đều có sợi râu, chỉ cần hai ba sợi râu trước sau hoàn toàn khô héo, quả dưa hấu này chắc chắn chín. Nếu như vậy còn không xác định được, có thể nhìn núm dưa hấu, cũng chính là chỗ đài hoa co rút lại, chỉ cần nó thu nhỏ lại, chừng cỡ lỗ kim, là có thể 100% xác định đã chín.”

“Khi mua dưa hấu ở ven đường thì hay dùng phương pháp thứ hai để phán đoán, tùy tiện chọn một quả dưa hấu, nhìn xem chỗ đài hoa của nó co rút lại nhỏ là biết chín. Đương nhiên, nếu như anh thích ăn dưa tám chín phần chín, có thể chọn chỗ đài hoa co rút lại lớn hơn chút, như vậy ruột cứng khá giòn, nhưng vị ngọt không giảm.”

“Về phần nghe âm thanh phán đoán độ chín thì không hiện thực lắm. Bởi vì chủng loại dưa hấu khác nhau thì độ dày vỏ dưa khác nhau, âm thanh sinh ra cũng khác nhau, không phải nông dân trồng dưa chuyên nghiệp không phán đoán ra được.”

Lý Thanh Vân nói xong, lấy quả dưa hấu đã khoét một miếng này đi, chuẩn bị lát nữa cắt ra cho mọi người ăn. Vài người này học được bí tịch chọn dưa hấu, ào ào tỏ vẻ muốn thí nghiệm, đột nhiên tản ra, không bao lâu sau, mỗi người ôm hai quả dưa hấu lại, kêu Lý Thanh Vân kiểm tra xem bọn họ hái đúng không.

Phương pháp khảo sát đơn giản như vậy còn hái không đúng thì có thể đi đâm đầu vào tường được rồi. Lý Thanh Vân chỉ liếc nhìn, đã cười chúc mừng bọn họ: “Không sai, toàn bộ đều là dưa hấu chín, sẽ không xuất hiện tình trạng ruột trắng.”

Thư ký Chu thấy đã hái đủ, cảm thấy trong ruộng không có dưa hấu chín nữa, cho nên mang theo non nửa túi dưa lê to, chuẩn bị quay trở về thành phố.

Lý Thanh Vân cướp lấy túi dệt ở trong tay hắn, nói: “Ăn dưa hấu đã rồi lại đi. Chúng ta đến lều dưa, bên trong có thớt và dao bổ dưa, cắt dưa ở đó khá tiện. Tiện thể tìm thêm cho anh một túi dệt để đựng dưa hấu.”

Thư ký Chu không quen làm việc nặng, mang theo dưa lê có phần cố hết sức, chính là ngại có hai người đẹp ở đây, ngượng ngùng nói mình không xách được, thấy Lý Thanh Vân vô cùng có ánh mắt, chủ động xách giúp mình, vô cùng vui mừng trong lòng.

“Được, tôi đang muốn nếm thử dưa hấu cậu trồng ra đấy. Dưa lê ăn ngon như vậy, dưa hấu chắc chắn cũng sẽ không kém.” Mấy người cười nói, đi vào lều cỏ ở giữa sườn núi, bên trong có một cái giường và một cái bàn, bình thường Lý Thanh Vân mang theo hai con chó săn ở trong này trông dưa.
« Chương TrướcChương Tiếp »