Chương 98: Em họ trưởng thành

Dương Ngọc Nô tò mò hỏi hỏi: “Anh họ sao vậy? Con số này không đúng sao? Nghe trưởng trấn Ngô nói đây là khoản phạt nghiêm khắc dựa theo điều lệ xử phạt của pháp luật, không tính là cao nhất, cũng không tính là thấp, là căn cứ vào tình hình lợi nhuận của xưởng da lông để làm ra phán quyết xử phạt công bằng chính trực.”

“Con số này rất tốt!” Lý Thanh Vân không muốn bàn đến chuyện này nữa, bởi vì càng bôi càng đen, không ai có thể hiểu được sự vô tội của hắn.

Tưởng Cần Cần không để ý đến sự khác lạ của Lý Thanh Vân, đột nhiên tò mò hỏi: “Hả? Người đàn ông đang hái dưa ở trong ruộng là ai vậy? Nhìn giống như người trong thành. Cũng là bạn của anh sao? Chiếc Dodge Ram ven đường là của anh ta hả? Xe kia thật cool ngầu! Lát nữa anh kêu anh ta lái xe đưa bọn em lên thị trấn nhé!”

Vấn đề của cô bé này quá nhiều, Lý Thanh Vân không biết nên trả lời cái nào, chỉ nói: “Xe kia là anh vừa mua! Các em muốn lên thị trấn, lát nữa có thể đưa các em đi. Nhưng việc đã xong, còn lên thị trấn làm gì?”

Tưởng Cần Cần nói: “Dù sao cũng rảnh rỗi, đi nguồn ô nhiễm điều tra nghiên cứu. Chờ công ty bọn em và chính quyền thị trấn ký kết hợp đồng xử lý nước ô nhiễm, bọn em sẽ phụ trách công việc xử lý nước ô nhiễm của mấy hồ nước nhỏ kia. Lãnh đạo trong thị trấn đã nói, không để cho bọn em rút nước đi nơi khác, chỉ cho phép xử lý ô nhiễm xanh, nói muốn khôi phục nước bị ô nhiễm về ban đầu, không quan tâm sử dụng biện pháp gì, hai trăm ngàn tiền phạt, có thể sử dụng toàn bộ vào xử lý nước ô nhiễm. Chờ chút... anh mới vừa nói cái gì? Xe kia là của anh mua? Ôi trời ạ, hóa ra bên người em còn cất giấu một đại gia!”

Dương Ngọc Nô không khoa trương như Tưởng Cần Cần, nhưng cũng kinh ngạc hé mở cái miệng nhỏ đỏ hồng, mắt to lòng vòng nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Vân, nói thẳng: “Anh họ, làm ruộng kiếm tiền như vậy sao? Anh mới trở về bao lâu, lại đã xây nhà lầu, mua xe sang! Nhưng mà nhà em cũng làm ruộng, sao không kiếm được tiền chứ?”

“Ha ha, đó là anh họ em lợi hại! Nhưng xe bán tải Dodge Ram không phải là xe sang gì, tối đa chỉ coi như là xe vận tải nhỏ được trang trí sang trọng, anh mua để chở rau dưa.” Nhận được sùng bái từ phụ nữ, trong lòng Lý Thanh Vân hơi lâng lâng.

Tưởng Cần Cần lại không khách khí, kinh ngạc kêu lên: “Dùng xe bán tải Dodge Ram vận chuyển rau? Tặng anh một câu, tinh tướng bị sét đánh! Xe bán tải Great Wall tám chín mươi ngàn một chiếc còn chưa đủ để cho anh dùng hả?”

“Em như vậy là hâm mộ ghen tỵ...”

Lý Thanh Vân đang nói đùa với hai người đẹp, lại nghe thấy Thư ký Chu ở cách đó không xa kêu lên: “Lý Thanh Vân, một bãi dưa hấu và dưa lê này bị hỏng rồi, giống như bị thứ gì đó làm hại, dây dưa non cũng bị chặt đứt, cậu mau đến xem.”

Lý Thanh Vân cuống quýt chạy tới, nhìn thấy ở chính giữa ruộng dưa có một mảng lớn dưa bị nát và dây dưa bị đứt, bên trên vỏ dưa hấu có dấu vết bị động vật cắn, trên dưa lê có dấu chân dẫm qua.

Nhìn thấy như vậy, Lý Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng là trả thù của đám người Lý Khoát Tử.

Động vật nhỏ mà thôi, thường xuyên sẽ đến gây họa cho hoa màu trong ruộng, có biện pháp để đối phó với chúng nó, chính là tương đối mất công. Có Kim Tệ và Đồng Tệ ở đây, Lý Thanh Vân cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ cần tối nay lưu ý một chút, chắc có thể bắt được hung thủ.

Những hoa quả bị nát rơi xuống này vô cùng hấp dẫn sâu, mùi thơm ngát cỏ cây vô cùng dễ ngửi, khiến cho sâu của mảnh ruộng này không khống chế được. Chỉ dựa vào chim bay trên trời thì có phần không thực tế, Lý Thanh Vân cảm thấy có lẽ nên nuôi vài con gà ở dưới ruộng, có khả năng bắt sâu, có năng lực đẻ trứng, một công vài việc.

Thư ký Chu hơi tò mò hỏi: “Không biết là dã thú gì đạp hỏng, vì sao không ở đầu ruộng mà lại xuất hiện ở giữa ruộng chứ?”

“Đầu ruộng nhiều người, có dã thú gì cũng không dám công khai lộ diện, vào trong ruộng dưa an toàn hơn. Anh hái trước đi, tôi đi nơi khác kiểm tra xem.” Lý Thanh Vân nói xong, lệnh cho Kim Tệ và Đồng Tệ ngửi mùi dã thú lưu lại, sau đó kêu chúng nó tìm kiếm thứ đã gây họa cho ruộng dưa.

Mặc dù không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng Kim Tệ và Đồng Tệ vô cùng thông minh, rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Lý Thanh Vân. Từ đất trống giữa ruộng, vẫn chạy thẳng lên núi, Lý Thanh Vân tò mò, nếu như thứ này an cư ở trên núi, về sau rau dưa và hoa quả sẽ phiền toái lớn.

Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần theo sát đằng sau, nhưng khi đi ngang qua ruộng rau lại bị mẹ của Lý Thanh Vân gọi lại.

“Bạch Ny, sao cháu lại đến đây? Nhanh đến chỗ cô nói chuyện, ăn vài quả cà chua trước, đợi lát nữa hái dưa lê và dưa hấu cho cháu.” Trần Tú Chi vui vẻ lạ thường, rất nhiệt tình tiếp đón cô cháu gái xinh xắn này.

Bạch Ny là nhũ danh của Dương Ngọc Nô, giữa người thân, đặc biệt là khi bậc cha chú gọi con cháu, gọi nhũ danh là thói quen, cũng là thực tế, nếu như gọi tên chính thức, ngược lại chẳng ra gì. Có nơi, giữa người thân lại gọi tên chính thức còn có thể sinh ra cảm giác xa cách, tăng thêm hiểu lầm.

Trong ngang hàng, gọi tên gì thì cần căn cứ vào trường hợp và thói quen, không có yêu cầu đặc biệt gì. Trường hợp chính thức, bình thường gọi tên chính thức, trường hợp riêng tư, gọi nhũ danh biệt danh đều được.

Khi ở nơi riêng tư, Lý Thanh Vân chủ yếu gọi nhũ danh Bạch Ny của em họ, nếu như ở trước mặt đồng nghiệp của nàng, đa phần gọi Ngọc Nô, khi tâm tình tốt thậm chí còn sẽ gọi biệt danh của nàng Tiểu Bạch.

“Cô, cháu đến tìm anh họ chơi. Gần đây làm việc vô cùng thoải mái, ở nhà cực kỳ rảnh rỗi. Cô biết ba cháu rồi đấy, trong nhà không có việc gì làm thì theo thói quen luyện quyền, còn bắt cháu luyện, có đồng nghiệp ở nhà cũng không được, cả ngày mệt đến toàn thân ướt đẫm, khó coi chết đi được.” Dương Ngọc Nô vốn định đi theo Lý Thanh Vân tìm thủ phạm gây họa cho ruộng dưa, nhưng cô gọi mình lại, không tiện rời đi, vì thế nên chạy tới tán gẫu với nàng.

Trần Tú Chi kéo tay nàng, nhìn kiểu gì cũng thích, cũng không để ý có người khác ở đây, thân thiết nói: “Cháu sinh ra ở nhà họ Dương là may mắn đấy, không giống với cô, hồi nhỏ muốn luyện quyền, ông cả của cháu đều không chịu dạy. Hôm kia cô nghe Phúc Oa nói rồi, cháu giúp nó đánh chạy lưu manh thôn trên, làm rất tốt, để sau cô nấu bữa ăn ngon bồi bổ thân thể cho cháu.”

“Cô, gần đây người ta đang giảm béo, đâu dám bồi bổ loạn.” Dương Ngọc Nô thẹn thùng nói một câu, hai gò má trắng nõn đỏ rực, vô cùng đáng yêu.

Trần Tú Chi trợn mắt, lấy phương thức của riêng mình an ủi: “Nói bậy! Cháu luyện quyền hơn mười năm, trên thân đâu có một vết sẹo? Nhưng đúng là thân trên mập mạp, sờ mềm mại, ôm thoải mái, nếu như có thằng nào không có ánh mắt kêu cháu giảm béo, cô đánh thằng đó cho cháu.”

“Ôi, ở đây nhiều người như vậy, sao cô có thể nói vậy chứ? Không nói chuyện nữa, cháu đi tìm anh họ đây, có thứ gì đó giở trò ở trong ruộng dưa, anh họ đang kêu chó săn đi bắt chúng nó đấy.” Dương Ngọc Nô đỏ mặt giải thích một câu, kéo Tưởng Cần Cần đang cười trộm bỏ chạy.

“Bạch Ny, Bạch Ny… Cô còn chưa nói hết đâu, cháu đứa bé này, sao lại chạy rồi?” Trần Tú Chi nhìn cháu gái đã trưởng thành cô gái lớn, vô cùng hài lòng, dưới vòng eo thon gọn là cái mông lớn dễ sinh, ở trong sơn thôn này là dấu hiệu có thể sinh con trai, cũng là điều kiện chủ yếu của phần lớn các nhà tuyển chọn dâu hiền.

Hai nhà không có liên hệ máu mủ, chính là ở trên quan hệ có đi lại rất gần, do đó cách làm thân càng thêm thân không hề có bất cứ điều gì không ổn. Trước kia Trần Tú Chi còn không có tâm tư ở phương diện này, nhưng hai năm gần đây phát hiện cháu gái Bạch Ny càng ngày càng xinh đẹp, lại vô cùng thuận theo con trai, tâm tư tác hợp hai người càng ngày càng rõ ràng.

Lý Vân Thông và Miêu Đản đang nhổ cỏ, vụиɠ ŧяộʍ nhìn theo hai bóng dáng yểu điệu vừa chạy qua, chép miệng nói: “Thật xinh đẹp, tùy tiện cười ai đều là phúc khí đời trước đã tu luyện! Nhưng nghe nói Bạch Ny luôn thích anh Phúc Oa, mình không có cơ hội xuống tay, cô gái từ trong thành phố đến kia cũng không kém, anh đây nỗ lực một chút, chắc vẫn có cơ hội.”

Miêu Đản lắc đầu, nói lời vô cùng hiện thực: “Bỏ đi, người ta là cô gái trong thành phố xinh đẹp như vậy, sao có thể coi trọng chúng ta chứ? Cho dù cưới về cũng không nuôi nổi. Đại Đầu, không phải em nói anh, anh đừng tưởng rằng đi học vài năm ở trong thành phố thì có thể cóc đòi ăn thịt thiên nga, nếu như anh dám tiếp nhận tay nghề của ba anh, chắc còn có cơ hội.”

Lý Vân Thông tức giận nói: “Miêu Đản em thật sự quá đáng, hiện thực rất tàn khốc, chúng ta ảo tưởng một chút không được sao? Không nói đến tay nghề bắt rắn gì, bắt mấy con rắn súp lơ còn tạm ổn, em kêu anh đi bắt những con rắn độc này, nếu lỡ tay phải làm sao? Cái gọi là bí phương thuốc rắn kia của ba anh đều bình thường thôi, nếu như mất linh thì phải làm thế nào?”

“Hóa ra anh không tin bí phương thuốc rắn nhà anh hả!” Miêu Đản bừng tỉnh hiểu ra, kêu lên: “Thảo nào anh không chịu kế thừa tay nghề bí phương của ba anh, hóa ra bản thân anh cũng không tin tưởng!”

Lý Vân Thông trừng mắt liếc nhìn hắn, trịnh trọng giải thích: “Lời này anh chỉ nói với em, em đừng có truyền lung tung. Bị ba anh nghe thấy, kiểu gì cũng đánh chết anh. Nhưng mà ba anh đã nói, khoảng thời gian trước vào núi, ông dùng bí phương thuốc rắn tổ truyền chữa cho hai người nước ngoài, người ta chẳng những thanh toán tiền công, còn cho tiền thưởng thêm mấy trăm tệ.”