Chương 95: Cửa hàng chuyên kinh doanh xe bán tải

Lý Thanh Vân nhìn xem thời gian, rất nghiêm túc nói: “Ừm, nếu như mọi việc thuận lợi, trước trời tối chắc chắn có thể nhanh chóng trở về. Trước khi về trấn Thanh Long, tôi phải đi thành phố ô tô một chuyến, bằng không chẳng phải hôm nay tôi đã vào thành phố toi công sao?”

“…” Thư ký Chu xem như phục anh bạn này rồi, thần kinh lớn như vậy, thật sự không coi mình người thư ký này là quan trọng.

Hồ Đại Hải ở đằng sau nghe thấy thế, suýt nữa đâm đầu vào tường, cuộc đời lợi hại không phải giải thích như vậy chứ?

Đến dưới lầu, ngồi trên chiếc Audi A8 do Thư ký Chu lái, Lý Thanh Vân mới cảm thấy Thư ký Chu có chút chức quan, trang hoàng trong xe thật xa hoa, không hổ là xe của nhân vật thứ ba của thành phố Vân Hoang. Kinh tế của thành phố Vân Hoang phát triển rất mạnh, gần với tỉnh thành, do đó xe phân phối cho lãnh đạo Thành ủy cũng sẽ không thể quá kém. Về phần cái gọi là dùng xe tiêu chuẩn, Lý Thanh Vân vốn không tin, lãnh đạo ở huyện dùng xe sang trọng không ít, nhưng không có ai đến điều tra.

“Ha ha, hôm nay tôi làm tài xế cho khách, phục vụ cho cậu vị lãnh đạo này.” Thư ký Chu nhận rõ cách làm người của Lý Thanh Vân, cũng không tức giận, ngược lại nói giỡn. Đã có việc cầu người thì phải có thái độ cầu người, đối với một điểm này, thư ký Chu có nhận thức càng rõ ràng, bởi vì người cầu hắn làm việc có rất nhiều.

Nếu như người ta đã nể tình, Lý Thanh Vân không tiện tỏ vẻ, vội khách khí nói: “Không dám không dám, tôi thì tính là lãnh đạo gì chứ. Nghĩ lại, thật sự ngượng ngùng, nếu như không phải vội vã dùng xe, tôi cũng không thể chậm trễ công việc của Thư ký Chu.”

“Chuyện này là tôi làm chậm trễ công việc của cậu, cậu nên làm gì thì làm đó, hôm nay tôi lái xe cho cậu. Chỉ cần trước khi trời tối tôi có thể lấy được dưa lê, chuyện gì đều dễ nói.” Thư ký Chu nói xong, xe đã vững vàng chạy ra khỏi bệnh viện.

“Thật ra về muộn một chút cũng có chỗ tốt, như vậy dưa lê ở trong ruộng sẽ phát triển thêm một ngày, quả chín càng nhiều hơn.” Lý Thanh Vân thấy hắn thật nhẫn nhịn làm lái xe, nên cười giải thích một câu, an ủi thư ký Chu.

Thư ký Chu nói: “Dưa lê trên đồng ruộng bình thường còn chưa đến lúc đưa ra thị trường chứ? Ở trên đường phố, tôi chỉ thấy dưa lê ở trong lều lớn thôi, hương vị kia thật sự không tiện hình dung, đừng nói cách vỏ đã có thể ngửi thấy mùi, ăn vào trong miệng đều không có vị gì! Không phải tôi khen cậu, so sánh với dưa lê của cậu, thật sự một cái trên trời, một cái dưới đất. À… đáng tiếc duy nhất là tôi còn không được nếm thử, hai quả cậu đưa tôi, một quả được lãnh đạo ăn, một quả được phu nhân lãnh đạo ăn.”

“Ha ha…” Lý Thanh Vân thấy hắn có tâm tình để đùa giỡn, xem như triệt để yên tâm, nói: “Là tôi không cân nhắc chu đáo, sớm biết phu nhân lãnh đạo cũng ở đó, tôi sẽ đưa cho anh ba quả.”

“Không sao, tôi đến trong vườn dưa nhà cậu ăn đã thèm, lại mang về cho lãnh đạo.” Không có lãnh đạo ở đây, làm thư ký vô cùng dễ nói chuyện, cũng có thể nói giỡn lãnh đạo.

Dọc theo đường đi hai người nói chuyện không ngừng, nói đến khá hợp ý, khi đến thành phố ô tô, thư ký Chu đã đưa số điện thoại riêng của mình cho Lý Thanh Vân, nói khi nào lại vào thành phố, tìm hắn uống rượu. Đương nhiên, ngươi có thể coi câu này là câu nói đùa, cũng có thể coi là thật, phải nhìn xem quan hệ giữa hai người đến một bước nào.

Vào thành phố ô tô, đường đi rất rộng, các cửa hàng xe để các mẫu xe mới khác nhau. Xe chạy rất chậm, để tiện cho Lý Thanh Vân lựa chọn cửa hàng.

Lý Thanh Vân vừa nhìn vừa nói: “Tôi muốn một chiếc bán tải, nếu như không phải đường núi không dễ đi, mua một chiếc xe vận tải nhỏ không tồi. Hiện giờ đang sửa đường, khi chúng ta trở về, chắc phải đi đường vòng, đi theo đường nhỏ ở phía Tây sông Tiên Đới, ngồi phà mới có thể đến Lý gia trại bọn tôi. Toàn bộ trấn Thanh Long chỉ có một cây cầu đá cũ vượt sông ở phía Tây trấn, cầu đá bị gãy ở cửa thôn bọn tôi.”

Thư ký Chu cho rằng trong lời nói của Lý Thanh Vân có ý khác, ngẫm nghĩ, rất cẩn thận nói: “Phát triển của trấn Thanh Long hơi lạc hậu, nếu như trong thị trấn có tiền, chuyện này tôi có thể giúp đỡ nhắc tới, nhưng mà trong thị trấn không có tiền, ai nói gì cũng vô dụng.”

“Ha ha, ông anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý để cho anh hỗ trợ chuyển lời đâu. Tôi biết được một ít tình huống ở trong thị trấn, trưởng trấn mới tới còn nôn nóng hơn bất cứ ai, nhưng trong tay không có tiền, muốn làm gì đều không được. Nghe nói cây cầu kia đã bị gãy trước giải phóng, sáu bảy mươi năm, đều sắp thành một di tích cổ.”

“Ha ha, sắp thành bệnh nghề nghiệp, thích cân nhắc ý tứ trong lời nói của người khác.” Thư ký Chu hơi ngượng ngùng, đột nhiên chỉ vào vị trí bên trái đằng trước nói: “Nơi đó có cửa hàng chuyên kinh doanh xe bán tải, chúng ta vào xem chứ.”

Xe bán tải chính là một loại xe trong nhãn hiệu, rất nhiều cửa hàng chỉ bán phối hợp, hiếm có cửa hàng chuyên kinh doanh xe bán tải. Bởi vì cửa hàng chuyên kinh doanh cần tập hợp xe bán tải của phần lớn các nhãn hiệu, quan hệ phải xử lý rất phức tạp, cần rất nhiều tài nguyên mới có thể chống đỡ được.

Hai người đỗ xe ở trong vạch đỗ xe ven đường, lúc đi ra, đã sớm có cô gái bán xe ra đón tiếp. Cho dù không biết biển số xe của chiếc xe đặc thù này, cũng sẽ không có cô gái bán xe nào không biết đến dấu hiệu Audi, do đó cô gái với ngoại hình tuyệt vời này vô cùng nhiệt tình.

“Hai vị khách quý, hoan nghênh đến cửa hàng chuyên kinh doanh xe bán tải tụi em, ở trong cửa hàng của tụi em có tất cả thương hiệu xe bán tải trong nước và nhập khẩu, chỉ cần quý khách nói ra nhãn hiệu và loại xe, cho dù cửa hàng tạm thời thiếu hàng, cũng có thể điều hàng cho quý khách trong thời gian ngắn nhất.” Cô gái bán xe này vô cùng tự tin, do đó giọng điệu cũng thật lớn.

“Tất cả các thương hiệu xe bán tải đều có? Ha ha, vậy thì cửa hàng này.” Lý Thanh Vân thích cửa hàng xe có đủ loại hàng, đỡ phải chạy loạn khắp nơi: “Dẫn tôi đến khu sản phẩm trong nước nhìn xem, xe bán tải mua để vận chuyển rau quả, bị cọ bị đυ.ng cũng không đau lòng.”

Khách ngồi chiếc Audi A8 nói muốn mua xe bán tải thương hiệu trong nước để chở rau quả? Cô gái bán xe âm thầm bĩu môi, 100% không tin. Nhưng cung cách phục vụ của nàng rất thích hợp, trên mặt mang cười, dẫn Lý Thanh Vân đến khu vực thương hiệu trong nước, chỉ vào một chiếc xe bán tải màu sắc khác với những chiếc xe khác nói, xe bán tải Great Wall tiêu thụ tốt nhất, xe bán tải Giang Lăng cũng không tồi, tải trọng giống nhau, đều có thể vận chuyển hàng chừng một tấn, nhưng ở vùng núi cần phải cân nhắc đến khả năng bò lên, vì an toàn, tốt nhất đựng ít hàng hóa.

Lý Thanh Vân đang nghe đến mê muội, lại nghe thấy có người gọi tên mình, hắn quay người lại, nhìn thấy ông chủ của Phúc Mãn Lân Điền Mục đang dẫn theo vài người bạn đi từ trên lầu xuống.

“Chú em Lý, muốn mua xe sao không nói cho anh đây một tiếng vậy? A, Thư ký Chu sao cũng ở đây?” Điền Mục đang định nói giỡn với Lý Thanh Vân, lại thấy được thư ký Chu đang đứng ở bên cạnh Lý Thanh Vân, lập tức hoảng hốt.

Còn cô gái bán xe thì vô cùng sợ hãi và cẩn trọng kêu một tiếng: “Tổng giám đốc Điền! Hóa ra bọn họ là bạn của anh!” Nàng hơi buồn bực, nếu như là bạn của ông chủ, vậy phần trăm hôm nay của nàng đã bay đi, lãng phí bao nhiêu nước miếng.

Lấy tài sản và địa vị của Điền Mục ở thành phố Vân Hoang, tuyệt đối không chỉ là ông chủ của một nhà hàng, hắn đột nhiên xuất hiện ở cửa hàng chuyên kinh doanh xe bán tải, hoặc là ông chủ của cửa hàng độc quyền này, Lý Thanh Vân đều không hề giật mình.

Điền Mục nhìn thấy Lý Thanh Vân ở đây vốn rất ngoài ý muốn, nhưng khi nhìn thấy Thư ký Chu xuất hiện thì càng ngoài ý muốn hơn, ngoài ý muốn nhất là hai người vốn không hề có mối liên quan gì lại đi chung với nhau.

Lý Thanh Vân thấy hắn chào, lập tức cười nói: “Thật trùng hợp, hóa ra là cửa hàng của anh Điền, phen này có thể tiết kiệm không ít tiền. Đừng làm thịt em đó, bằng không em cũng sẽ làm thịt anh.”

Điền Mục cười to, vô cùng sảng khoái nói: “Ha ha, anh nào dám làm thịt em! Người anh em nhìn trúng chiếc nào, trực tiếp lái đi!”

“Anh đang xúi giục em đánh cướp sao? Em sợ còn chưa chạy ra khỏi thành phố, đã bị cảnh sát mời đi uống trà.” Lý Thanh Vân đùa giỡn, hắn không muốn thiếu nợ nhân tình của Điền Mục, chuyện tặng không xe kiên quyết không thể nhận.

Điền Mục đã bước nhanh xuống cầu thang, nói vài câu vui đùa với Lý Thanh Vân, vội tiếp đón thư ký Chu: “Thư ký Chu, cậu chính là khách ít đến, bình thường đều không mời được, cậu cũng tới xem xe sao? Thích chiếc nào, tôi tư vấn giúp cậu.”

Thư ký Chu lúc này lại vô cùng thận trọng, bày thân phận ra, nhàn nhạt nói một câu: “Ha ha, cách thức làm ăn của tổng giám đốc Điền thật rộng, quả nhiên là của cải đến từ mọi hướng, tôi chỉ đến đây với người anh em Thanh Vân thôi, anh không cần tiếp đón tôi.”

Điền Mục cảm thấy Thư ký Chu dùng thái độ như vậy để đối đãi với mình không có gì là không ổn cả, vẫn rất vui vẻ cười to: “Ha ha, Thư ký Chu nói đùa. Như vậy đi, hai vị đến văn phòng của tôi, ngồi uống chén trà, tôi kêu nhân viên bán xe mang quyển catalogue tất cả các loại xe đến, để cho hai vị lựa chọn.”

Lý Thanh Vân thấy thái độ của Thư ký Chu đối với Điền Mục không đúng lắm, không muốn để cho hắn khó xử, nên cướp lời trước: “Vậy làm phiền anh Điền, em đang lo không biết thông số cụ thể của các loại xe.”