Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nông Gia Tiên Điền

Chương 94:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hồ Tử Phú vốn không để ý đến trêu ghẹo của con trai, dùng tay run run cầm dưa lê, gặm luôn, vốn không cần dao nhỏ cắt miếng. Chỉ cắn một miếng thôi, miệng đầy mùi thơm, ánh mắt Hồ Tử Phú sáng lên, miệng lẩm bẩm một câu ăn ngon, rồi không nói gì nữa, tập trung ăn, kể cả ruột dưa bên trong đều không bỏ.

Ruột dưa ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy, nhưng mà rất nhiều người lại thích ăn ruột này, cũng là một phần ngon nhất của toàn bộ dưa lê.

Hồ Đại Hải ăn xong trước tiên, vỗ cái bụng, thèm thuồng nhìn chằm chằm dưa lê còn thừa ở trên bàn, còn chưa thỏa mãn nói: “Ăn quá ngon, thôi bỏ đi, nhịn, lưu lại cho ba.”

Lý Thanh Vân thong thả thưởng thức dưa lê sản phẩm từ trong không gian của mình, nghe vậy cười nói: “Đào và nho trong nhà sắp chín, lần sau đến sẽ mang ít hoa quả cho mọi người. Hôm nay mang không nhiều, chờ tôi mua chiếc bán tải, mang một thùng xe cho mọi người.”

Hồ Đại Hải cười to nói: “Ha ha, vậy tôi không khách khí. Cậu nhìn ba tôi kìa, ăn đến giống như trẻ con vậy, nước miếng và ruột dưa đều chảy lên quần áo rồi.”

Vừa nói đến đây, chợt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, Hồ Đại Hải chạy ra nhìn xem, lập tức nhiệt tình kêu lên: “Là Thư ký Chu sao, sao anh lại rảnh rỗi đến đây vậy?”

Hồ Đại Hải nói xong, vô cùng kích động mời người này đi vào, nói với ba mình: “Ba, Thư ký Chu của Thành ủy đến.”

Lý Thanh Vân nhìn theo tiếng nói, lập tức vui vẻ, lại là người đàn ông đã nhìn thấy khi vào bệnh viện, không nghĩ tới người này còn rất có thân phận, là thư ký gì đó của thành ủy.

Hồ Tử Phú vừa nhìn thấy người này đi vào, lập tức tỉnh táo tinh thần, lau miệng, định xuống khỏi giường bệnh: “Thư ký Chu, sao cậu lại đến đây? Thân thể của tôi không tốt, còn chưa đi thăm Bí thư Hoàng, sao lại không biết xấu hổ để cậu tới trước?”

Không biết có chuyện gì, Hồ Tử Phú vừa sốt ruột đã nói chuyện lưu loát hơn nhiều. Tuy rằng phát âm còn chưa rõ ràng lắm, nhưng câu chữ đã liên tục, không còn đứt quãng nữa.

Thư ký ra ngoài làm việc, bình thường đại biểu cho lãnh đạo, Hồ Tử Phú cho rằng Thư ký Chu đại biểu cho lãnh đạo đến thăm mình, khiến cho hắn được sủng mà kinh sợ, do đó rất kích động, chuẩn bị xuống giường nghênh đón.

Thư ký Chu vội vàng khuyên nhủ Hồ Tử Phú, không để cho hắn tùy tiện lộn xộn, giải thích: “Tổng giám đốc Hồ, thân thể của anh không tốt, đừng lộn xộn, Bí thư Hoàng biết rõ tình hình của anh, chờ lãnh đạo tốt lên, sẽ đến tâm sự với anh. Hôm nay tôi tới đây là có việc riêng muốn nhờ người anh em này.”

Nói xong, Thư ký Chu chỉ về phía Lý Thanh Vân.

Hồ Tử Phú ngây ngẩn cả người, Hồ Đại Hải cũng ngớ ra, không biết Thư ký Chu lại có quen biết Lý Thanh Vân, còn có việc riêng hỏi hắn.

Thật ra Lý Thanh Vân đã suy nghĩ cẩn thận rồi, trừ bỏ hoa quả ra, Thư ký Chu tìm mình không có khả năng là chuyện nào khác cả. Nhất định là lãnh đạo ăn thấy ngon, muốn mua một ít.

“Xin chào Thư ký Chu, tôi là Lý Thanh Vân, không nghĩ tới anh lại có quen biết với bạn của tôi, sớm biết vậy đã đưa cho anh thêm vài quả dưa lê.” Lý Thanh Vân đứng lên, cười nói với hắn.

“Ha ha, cái này là duyên phận.” Thư ký Chu cười bắt tay với hắn, nói: “Thật ra mục đích tôi tới tìm cậu, chắc cậu có thể đoán được, lãnh đạo chúng ta ăn dưa lê của cậu, cực kỳ tán thưởng, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều. Vợ lãnh đạo chúng ta vừa khéo ở đó, quyết định mua thêm một ít, cậu có tiện đưa hàng không? Nếu như không tiện, tôi tự mình đi lấy cũng được.”

“A… Hôm nay tôi vào trong thành phố làm việc, tạm thời không tiện về nhà. Nếu như lãnh đạo các anh cần gấp, anh có thể đi đến Lý gia trại ở trấn Thanh Long, ba mẹ tôi có ở nhà tìm bọn họ là được…” Lý Thanh Vân còn chưa nói xong, đã bị Hồ Đại Hải vội vàng cắt ngang.

“Người anh em của tôi, đây là Thư ký Chu, đây là mua đồ cho Bí thư Hoàng, cậu có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này hả? Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi về nhà đi, vận chuyển một xe tới đây cho Thư ký Chu.” Hồ Đại Hải chỉ mong nhéo Lý Thanh Vân vài cái, đây là cơ hội tốt bao nhiêu, có thể kết bạn với đại lãnh đạo ở trong thành phố, cơ hội tốt như vậy, bản thân đều cầu còn không được, thằng cha này còn ra sức từ chối nói là không tiện.

Hôm nay Lý Thanh Vân thật sự có việc, chuẩn bị đi xem xe, nếu như không phải nể mặt người anh em tốt Hồ Đại Hải, hắn đều không muốn bán cho Thư ký Chu. Hoa quả nhà hắn mới vừa hái một lượt, quả chín trong ruộng có hạn, đừng nói một xe, một túi đều khó tìm.

“Ờm, như vậy đi, nếu như Thư ký Chu có thời gian, vậy đi cùng với tôi vào ruộng nhìn xem. Đừng nói tôi keo kiệt, hiện giờ dưa lê chín ở dưới ruộng thật sự không nhiều, có thể hái ba năm mươi quả đã không tệ.” Ngẫm nghĩ, Lý Thanh Vân hơi khó xử nói.

Gì cũng không nói, coi như kết thân hộ Hồ Đại Hải. Hiện giờ, kẻ làm quan đều không dễ chọc, Lý Thanh Vân biết rõ làm tốt mối quan hệ với kẻ làm quan thì tiện làm việc, nhưng hắn cảm thấy mình một kẻ làm ruộng, tạo mối quan hệ với lãnh đạo trong thị trấn là đủ, thành phố thì cách quá xa, có việc cũng không chú ý đến được.

Hồ Đại Hải không rõ tâm tư của Lý Thanh Vân, nếu như biết, chắc chắn cười hắn quá thiển cận. Lãnh đạo nhỏ làm việc nhỏ, lãnh đạo lớn làm việc lớn, cùng ở trong một khu vực, không có cách nói xa gần.

Thư ký Chu ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Lý Thanh Vân lại sẽ nói như vậy, hơi kinh ngạc sau đó nụ cười càng thêm nhiệt tình. Lại không coi trọng mình, không phải là thằng ngốc lỗ mãng thì chính là thật sự không cần đến mối quan hệ với ban ngành chính phủ. Ngẫm lại cũng đúng thôi, người ta là người làm ruộng, thật sự không có quá nhiều chuyện cần cầu đến mình.

“Lãnh đạo đang nằm viện, tôi đương nhiên không có việc gì. Ha ha, tôi đi xin chỉ thị từ phía lãnh đạo, lát nữa cùng đi xuống nông thôn với cậu nhìn xem. Tôi đã từng đi đến trấn Thanh Long, trước kia đi câu cá với bạn, phong cảnh nơi đó rất đẹp.” Chuyện của lãnh đạo chính là chuyện của hắn, hiện giờ Lý Thanh Vân không tiện đưa, hắn chỉ có thể tự mình đi hái.

Thư ký Chu nói xong, lại nói một tiếng với Hồ Tử Phú, Hồ Đại Hải, ra khỏi phòng bệnh.

Hắn vừa rời đi, Hồ Đại Hải đã nhếch miệng kêu Lý Thanh Vân: “Ôi ông anh của tôi, cậu thật sự là anh ruột của tôi mà, đây là đại lãnh đạo trong thành phố muốn ăn dưa cậu trồng, cậu lại tự cao tự đại? Nhanh đi rửa tay, đi chờ Thư ký Chu, chẳng lẽ lại kêu anh ta đến tìm cậu lần nữa sao?”

Nơi này đã không có người ngoài, Lý Thanh Vân không hề khách khí nữa, dạy dỗ: “Cậu biết cái quái gì chứ! Hoa quả ông đây trồng đã sớm bị nhà hàng trong thành phố bao hết rồi, hai trăm tệ một ký, vừa hái một lượt, trong ruộng không có mấy quả chín, còn kêu tôi đưa một xe cơ đấy, một túi đều quá sức. Nếu như không nể tình cậu, tôi đều không để ý đến anh ta.”

“Hai trăm tệ một ký? Đù má, sao cậu không đi cướp bóc đi? Nào có hoa quả nào đắt đến như vậy? Hở… chờ chút, hình như tôi đã nghĩ ra, đĩa hoa quả trong KTV Phúc Mãn Lâu, có phải là hàng hóa cậu cung cấp không? Đĩa hoa quả được xưng tụng là đắt nhất thành phố kia?” Hồ Đại Hải giật mình, coi như không quá ngốc, nhớ ra một chút manh mối.

“Cướp bóc? Cướp bóc đâu có tiền nhanh như làm ruộng! Bằng không cậu cho rằng hơn hai triệu tệ trên tài khoản của tôi từ đâu ra? Chỉ dựa vào tiền lương của tôi, cả đời không thể xây được biệt thự. Đúng rồi, đêm hôm qua tôi đã chuyển khoản cho cậu, cậu rảnh rỗi kiểm tra xem.”

“Làm ruộng đều lợi hại đến như vậy? Đù má, hôm nay người anh em mới tính quen biết cậu. Được rồi được rồi, tạm thời không nói chuyện nữa, cậu nhanh chóng đi đến cửa đối diện chờ, đừng để Thư ký Chu người ta chạy tới chạy lui. Lãnh đạo do anh ta phục vụ là Phó Bí thư Hoàng của Thành ủy, nhân vật thứ ba trong thành phố, năng lượng lớn đấy, rất nhiều chuyện ở trong công ty của ba tôi đều cần ông ấy hỗ trợ. Do đó, ông ấy vừa bị bệnh, ngân hàng trong thành phố đã đến công ty tôi đòi nợ, nếu như Bí thư Hoàng khỏi bệnh, ngân hàng nào dám không có mắt chứ? Haizzz, thân thể mới là tiền vốn…”

Lý Thanh Vân vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Bệnh của Bí thư Hoàng kia thật nặng sao?”

“Dù sao không quá lạc quan! Người khác có thể bỏ đá xuống giếng, nhưng nhà tôi thì lại không được. Ha ha, châu chấu trên một sợi dây, nói lời không lương tâm, hiện giờ tôi không cầu ba tôi lập tức khỏe lên, lại hy vọng Bí thư Hoàng lập tức mạnh khỏe.” Hồ Đại Hải cợt nhả nói.

Lý Thanh Vân cho hắn một ngón giữa, mắng: “Lại nói bậy tôi quất cậu. Kiếm bao nhiêu tiền đều không quan trọng bằng thân thể người nhà. Được rồi, trở về chăm sóc bác trai đi, chờ rảnh rỗi tôi lại đến.”

“Ha ha, chỉ nói đùa thôi. Cậu cứ yên tâm đi, cậu có tới bệnh viện hay không đều không sao cả, gửi hoa quả ăn ngon đến là được.”

“…” Lý Thanh Vân lại tặng cho hắn một ngón giữa. Nhưng tâm tình không tệ, anh bạn này còn có tâm tình để đùa giỡn, nói lên tình huống không quá tệ, như vậy hắn yên tâm.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh ở đối diện mở ra, một mình Thư ký Chu đi ra, dặn dò hai câu với cảnh vệ, mới nói với Lý Thanh Vân: “Đi thôi, hôm nay nhờ phúc của cậu, tôi được nghỉ phép, có thể đi theo cậu chơi ở nông thôn một ngày, chỉ cần trước khi trời tối trở về báo cáo kết quả làm việc cho lãnh đạo là được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »