Chương 85: Vấn đề ô nhiễm của xưởng nhỏ

Lý Thanh Vân cười nói: “Cậu suy nghĩ nhiều, tôi chỉ định nói chuyện khác với cô ấy. Nhưng mà nếu như có thể để cho cô ấy thay đổi chủ ý, tôi sẽ thử xem sao.”

Lúc này, hai cô gái đã đi tới trước cửa văn phòng làm việc của trưởng trấn trước, nhẹ nhàng gõ cửa, chờ đáp lại.

Trợ lý trưởng trấn ôm một chồng văn kiện mở cửa ra, thấy là người của công ty môi trường, lập tức khách khí mời các nàng vào. Nhưng nàng hơi ngẩn ra, lập tức cười nói: “Lý Thanh Vân, sao cậu lại tới đây?”

Lý Thanh Vân cười nói: “Cô gái xinh đẹp phía trước kia là em họ tôi, tôi đưa cô ấy đến đây. Trợ lý Sở, chị bận rộn đi, đừng để ý đến chúng tôi, chờ trưởng trấn tiếp xong người của công ty môi trường, chúng tôi lại đi vào.”

Trợ lý Sở phong thái lỗi lạc, nàng vén lọn tóc trên trán, cười nói: “Ha ha, hóa ra cậu tới tìm trưởng trấn, nhưng hôm nay cô ấy bận rộn nhiều việc, mười giờ còn có một nghi thức khởi công quốc lộ phải chủ trì, cô ấy không có thời gian gặp các cậu, tôi cũng không dám bảo đảm.”

“Dọa tôi nhảy dựng, cho rằng trợ lý Sở không cho chúng tôi cơ hội cầu kiến luôn nữa.” Lý Thanh Vân cười nói với nàng, vào gian ngoài, là chỗ làm việc của trợ lý Sở, còn căn phòng ở bên trong mới là văn phòng trưởng trấn.

Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần đã đi vào văn phòng của trưởng trấn Ngô, thảo luận ước chừng mười phút, hai cô gái tỏ vẻ nghiêm túc đi ra, nhìn thấy Lý Thanh Vân và Ngô Đại Hải đang ngồi trên ghế chờ nói chuyện với trợ lý Sở, lập tức hơi sửng sốt.

Dương Ngọc Nô nhanh mồm nhanh miệng, ngạc nhiên hỏi: “Anh họ, sao các anh cũng vào đây vậy? Em cho rằng các anh sẽ chờ ở ngoài hành lang.”

“Ha ha, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện, cũng định nói chuyện phiếm đôi câu với trưởng trấn Ngô, đôi bên chúng ta không chậm trễ.” Lý Thanh Vân giải thích hai câu, đã thấy trợ lý Sở đi ra khỏi văn phòng trưởng trấn, ra dấu tay OK với Lý Thanh Vân, cho bọn họ đi vào.

Mang theo Hồ Đại Hải tiến vào văn phòng của trưởng trấn Ngô, trưởng trấn quyến rũ động lòng người này đang ngồi ở sau bàn làm việc, mang theo quan uy nhàn nhạt, đang mỉm cười, mời hai người bọn họ ngồi xuống.

Lý Thanh Vân cảm thấy nàng như hiện giờ mới giống với một trưởng trấn, lần đầu tiên khi gặp nàng, cảm thấy nàng không hề khác gì thành phần tri thức đô thị, thậm chí thấy được chỗ nào ngạc nhiên, nàng còn có vài phần ý tứ làm nũng.

“Trưởng trấn Ngô, tôi biết chị bề bộn nhiều việc, cũng không định chiếm dụng quá nhiều thời gian của chị. Tôi nói ngắn gọn, kể từ khi nghe nói nhà xưởng duy nhất của thị trấn chúng ta làm ô nhiễm nguồn nước nghiêm trọng, nên hơi sốt ruột. Phong cảnh núi sông của thị trấn chúng ta vô cùng tốt, nếu như bị ô nhiễm hủy diệt, tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Cho dù mở thêm vài trang trại du lịch, phát triển tài nguyên du lịch, cũng mạnh hơn xưởng ô nhiễm như vậy gấp trăm lần.”

“Chúng ta có điều kiện tự nhiên để xây dựng trang trại du lịch, sau khi mở rộng quốc lộ là có điều kiện giao thông, sau khi thông mạng internet, tài nguyên thông tin cũng có đủ. Khoảng cách đường thẳng giữa chúng ta với viện điều dưỡng Thang Sơn chỉ hơn mười km, nếu như có thể làm thông đoạn đường núi này, kinh tế của toàn bộ trấn Thanh Long sẽ sống động.”

Lý Thanh Vân nói xong, thấy trưởng trấn Ngô hơi thay đổi sắc mặt, lại có vài phần trịnh trọng.

“Bạn học cũ, hôm nay cậu nói quá nhanh, ba câu hai lời mang đến cho tôi rất nhiều dẫn dắt, đặc biệt là chuyện về tiểu viện điều dưỡng Thang Sơn, tôi suýt nữa đã quên mất tài nguyên quan trọng này. Nhưng đây không phải là nhịp điệu bình thường khi bàn chuyện, cậu nói đi, có phải có chuyện khác cầu tôi không? Nếu như không phải chuyện quá đáng, mấy câu nói mới vừa rồi của cậu, tôi cũng sẽ đồng ý với cậu.”

Ánh mắt Lý Thanh Vân sáng lên, lập tức đắc ý nở nụ cười, nói: “Cũng không phải chuyện lớn lao gì, giới thiệu cho chị một người bạn trước, người này chính là Hồ Đại Hải tôi đã từng đề cập với chị, bạn học cùng trường đại học Tứ Xuyên, trong nhà làm công việc về phương diện xây dựng kiến trúc, vốn định làm cống hiến nên có cho công việc phát triển quốc lộ của thị trấn chúng ta. Đáng tiếc, còn chưa bắt đầu trao đổi, việc xây dựng quốc lộ đã bị người khác nhận thầu.”

Nhắc đến chuyện này, trưởng trấn Ngô cũng đầy bực bội, nói: “Chuyện này tôi cũng đành chịu, tài chính xin từ trong huyện, bị người gây khó dễ một chút cũng bình thường. Đàn em Hồ, chuyện này thật xin lỗi, khiến cậu thất vọng. Nhưng về sau nếu như là hạng mục trong thị trấn có thể quyết định được, chúng ta lại tìm cơ hội hợp tác.”

“Không có việc gì, không có việc gì, Hồ Đại Hải tôi lòng dạ rộng lớn, không so đo với người bình thường… A ha ha, tôi lỡ lời lỡ lời.” Hồ Đại Hải nhìn thấy người đẹp là phạm sai lầm, do đó, kể cả lỡ lời đều có thể đắc tội với người.

May mà trưởng trấn Ngô không chấp nhặt với hắn, chỉ mỉm cười nói: “Đàn em Hồ thật hài hước. Hôm nay tạm thời nói đến đây, lát nữa tôi đi tham gia một nghi thức khởi công, đường núi thông đến Lý gia trại chính thức mở rộng, nếu như tiến triển thuận lợi, kỳ hạn công trình cần chừng hai tháng. Trong giai đoạn này, có thể sẽ gây ảnh hưởng đến việc đi lại của mọi người.”

Hồ Đại Hải vừa nghe, lập tức vội la lên: “Hả? Xe việt dã của tôi có thể đi qua không?”

“Bây giờ là giai đoạn mở rộng, khi xe đi qua, để công nhân dọn dẹp một chút hòn đá là có thể đi qua. Nhưng chờ khi đổ xi măng, vậy khó nói, đến lúc đó rồi tính sau.” Trưởng trấn Ngô vừa nói đến đây, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.

“… Anh không thể đi vào, trưởng trấn Ngô đang tiếp khách. Sao anh không nghe khuyên bảo vậy hả, anh còn xông vào, tôi sẽ gọi bảo vệ!” Đây là giọng của trợ lý Sở, hiển nhiên hơi tức giận.

Trần Nhị Cẩu tức giận kêu ầm lên: “Hôm nay tôi cần phải gặp được trưởng trấn Ngô! Nhà xưởng của tôi là nhà xưởng đầu tiên của trấn Thanh Long chúng ta, đã làm ra cống hiến rất lớn trong việc thu thuế của thị trấn, hiện giờ cô ấy lại kêu người điều tra nhà máy của tôi, nói tôi làm ô nhiễm nguồn nước, muốn niêm phong nhà xưởng, chuyện này rơi lên trên người ai có thể chịu được chứ? Cô không để cho tôi gặp cô ấy, tôi sẽ ngồi ở đây không đi! Hả, đây chẳng phải là nhân viên kiểm tra của công ty môi trường sao, ha, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, hai người điều tra được gì rồi? Nó thử xem! Ôi má ơi, đều là người một thôn, không cho một chút thể diện nào, nếu như nhà xưởng của bố mày xảy ra chuyện, tao không để yên cho người nhà họ Dương bọn mày đâu!”

Nghe thấy tiếng chửi bậy của Trần Nhị Cẩu, mấy người Lý Thanh Vân và trưởng trấn Ngô lập tức đi ra ngoài, chuẩn bị khuyên nhủ hắn rời đi, vấn đề xưởng ô nhiễm, tự nhiên có ban ngành liên quan xử lý theo trình tự, một ban ngành chính phủ to như vậy, cũng không phải do một mình trưởng trấn Ngô định đoạt.

Nhưng mà Trần Nhị Cẩu vừa nhìn thấy Lý Thanh Vân và trưởng trấn Ngô đứng cạnh nhau, lập tức nghĩ sai, lửa giận càng mạnh, chỉ vào mũi Lý Thanh Vân hét lớn lên: “Phúc Oa, tao biết ngay là do mày làm mà, có đúng không? Thằng khốn này, tao đã biết mày không phải thứ tốt lành gì, không phải chỉ cướp đối tượng coi mắt của mày thôi sao, mày lại hãm hại tao như vậy, tìm người điều tra xưởng gia công da lông của tao, mày được đấy, nếu như xưởng gia công da lông của tao bị niêm phong, tao muốn tố cáo toàn bộ chúng mày lên tòa án! Trong huyện không quản thì tao đi lên thành phố, thành phố không quản thì tao đi lên tỉnh.”

Lý Thanh Vân cũng không phải kẻ chịu thiệt, lập tức đánh trả nói: “Trần Nhị Cẩu, mày còn bậy bạ tao quất chết mày! Cái gì và cái gì, chuyện xưởng da lông của mày ô nhiễm liên quan gì đến tao? Nếu như mày đã kéo tao vào, còn mắng cả em họ tao, bố mày không thèm khách khí với mày nữa, tao sẽ chú ý đến xưởng da lông của mày, nếu như xác định có gây ô nhiễm, trong thị trấn sẽ xử lý, nếu như trong thị trấn không xử lý, tao sẽ kiện lên ban ngành môi trường, nếu như cần thiết, thậm chí sẽ để lộ ra cho bên truyền thông tin tức.”

Sau khi trưởng trấn Ngô nhìn thấy là Trần Nhị Cẩu gây chuyện, lập tức nói với trợ lý Sở: “Kêu bảo vệ đến đây, kéo anh ta ra ngoài, nếu như còn không nghe khuyên bảo, vậy kêu lão Lưu của đồn công an mang người đến.”

Thật ra Trần Nhị Cẩu rất sợ trưởng trấn, vốn định đến gây chuyện một chút, để chuyện ô nhiễm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Nhưng mà vừa nhìn thấy Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô đầu sỏ gây nên, lập tức cảm thấy giận dữ, thái độ quá đáng.

Trưởng trấn Ngô vốn không nghe lời giải thích của hắn, một kẻ có tội làm ô nhiễm nơi tiên cảnh non xanh nước biếc, có mặt mũi nào ở đây cầu xin công đạo chứ? Ở trên cấp độ sâu hơn, xí nghiệp ô nhiễm ở trong thị trấn và lý niệm phát triển xanh của trưởng trấn Ngô có xung đột, xử lý xưởng gia công da lông này là chuyện sớm hay muộn.

Hai bảo vệ nhanh chóng đi tới, cố tình kéo Trần Nhị Cẩu đi, đến lúc đi, hắn vẫn cho rằng đây là Lý Thanh Vân đang chỉnh hắn, tức giận đến chửi ầm lên, nói không để yên cho Lý Thanh Vân, cho dù không làm nhà nhà xưởng da lông, cũng có thể kiếm tiền, tức chết Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân lại lọt vào tai bay vạ gió, nghĩ thông suốt, thằng khốn này không phải khoe khoang cướp đối tượng coi mắt của ta sao? Vậy ông đây để cho ngươi không khoe khoang nổi, về sau chậm rãi chơi với ngươi, chơi đến khiến cho ngươi sụp đổ, cho dù ngươi đưa Đường Nguyệt Liên đến trước mặt ông đây, ta đều không thèm liếc mắt một cái. Phi… chuyện này có liên quan gì đến Đường Nguyệt Liên chứ, Lý Thanh Vân có thể thề với trời, thật sự không có ý tưởng gì với người làm thuê trở về từ Đông Hoàn kia.

Trần Nhị Cẩu bị bảo vệ ném ra ngoài, nói gì đều vô dụng.

Bình thường hai nhân viên bảo vệ còn xưng anh gọi em với hắn, nhưng nhìn thấy Trần Nhị Cẩu bị trưởng trấn Ngô chán ghét, xưởng da lông còn gây ô nhiễm nặng, biết rõ người này đã hết hy vọng, nên không khách khí với hắn, mời thuốc đều không cần, chỉ kêu hắn nhanh chóng cút đi, đừng gây chuyện cho bọn họ.

Trần Nhị Cẩu càng thêm tức giận, hùng hổ đi ra khỏi cổng Ủy ban thị trấn, rẽ về hướng Nam, phải trở về xưởng da lông, chuẩn bị thu xếp một chút, nhận tiền phạt từ Ủy ban thị trấn.