Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nông Gia Tiên Điền

Chương 84: Biệt thự khởi công

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Đại Trù cười nói: “Ha ha, thật sự xác định ra thì tốt. Chú của cháu đây là làm gì? Mười tuổi đã làm học đồ ở nhà hàng trên trấn Thanh Long, hiện giờ nấu cơm đã được ba bốn mươi năm, kiểu cách gì mà chưa từng thấy chứ? Cháu cứ yên tâm đi, đừng nói mỗi bữa làm ba bốn bàn, cho dù mười bàn tám bàn chú đều có thể làm ra được. Chúng ta dựa theo quy củ xây nhà cũ, cơm trưa và cơm chiều làm tiệc, bữa sáng ăn cháo loãng bánh bao linh tinh xem như đồ tặng kèm. Trừ bỏ rượu, tất cả chú đều bao thầu.”

“Được ạ, cháu làm theo quy củ ở trong thôn.” Lý Thanh Vân nói: “Chú cứ chuẩn bị xong đồ đạc đi, chờ đội xây dựng từ trong thành phố đến, để cho bọn họ xây dựng nhà ở và phòng bếp tạm thời.”

Hôm nay bận việc, người hai nhà vội vàng nói vài câu, đều tự rời đi.

Trần Tú Chi đi đến cửa hàng tạp hóa ở trong thôn mua một bánh pháo to, còn có một vài đồ vật linh tinh có thể dùng đến. Khi trở về, ông Tư làm kế toán trong thôn cũng theo cùng, ông tư Lý Xuân Dịch chắp tay sau lưng, kẹp một cặp công văn màu đen ở trong cánh tay, đi đứng vững vàng.

“Phúc Oa à, thủ tục xây nhà đều làm xong cho cháu rồi đây. Nhưng sao cháu lại mời đội xây dựng từ trong thành phố chứ, điều này khiến cho vài đội xây dựng ở trên trấn rất oán trách, khi làm thủ tục còn bị lãnh đạo trên trấn nói mấy câu, suýt nữa bị phê bình. Về sau làm việc cân nhắc nhiều một chút, nước trong trấn sâu lắm đấy.”

Vẻ mặt ông Tư nghiêm túc, rất hiếm khi thấy ông cụ cười, lúc này nói chuyện cũng nghiêm túc, nghe ra thật uy nghiêm.

Lý Thanh Vân nhận lấy công văn thủ tục, giải thích: “Ông Tư à, chủ yếu là cháu không tin tưởng kỹ thuật của đội xây dựng trên trấn, vừa khéo cháu có một người bạn học quan hệ không tệ, trong nhà mở một công ty xây dựng, chuyện này cháu không tìm cậu ấy còn tìm ai nữa? Vốn cậu ấy còn định có thể gánh vác cả việc xây dựng đường quốc lộ trên trấn nữa, nhưng ý của trưởng trấn Ngô là trong thành phố có lãnh đạo bao thầu, công ty kiến trúc của nơi khác rất khó vào, vì thế mới từ bỏ.”

Lý Xuân Dịch gật đầu, nói: “À, hóa ra là vậy. Nhưng mà ông cảm thấy kỹ thuật của đội xây dựng ở trên trấn vẫn rất có thể, về sau có việc gì, có thể cân nhắc suy xét nhiều chút, đều là bà con làng xóm cả, dính dáng quan hệ dễ làm việc.”

“…” Lý Thanh Vân thầm nhủ ta đây xây biệt thự, tính cả trang trí, thiết kế lâm viên, năng lượng xanh làm cùng, đội xây dựng cách thức quê mùa ở trên trấn có thể làm được mới là lạ.

Tiễn ông Tư, lại nhận được điện thoại của Hồ Đại Hải, nói là lập tức tới ngay. Hồ Đại Hải tổng cộng dẫn theo hai mươi lăm công nhân xây dựng chuyên nghiệp thuần thục, một vài công việc lặt vặt chỉ cần nhận người ở trong thôn là được. Nhân viên và máy móc vừa đến, quen thuộc hoàn cảnh, sau khi mọi người thảo luận, xác định ra chỗ nhà ở và ăn cơm tạm thời cho công nhân xây dựng.

Lý Vân Thông và Miêu Đản vội vàng chỉ huy lao động phổ thông tạm thời trong thôn đến hỗ trợ, tổng cộng thuê hai mươi người, người trong thôn đều hiểu rõ lẫn nhau, đều là người có thể chịu được cực khổ, tuổi lớn một chút đều không chậm trễ công việc.

Lý Thanh Vân tiếp đón xong xuôi, giao công việc còn lại cho ba mẹ, Hồ Đại Hải giao việc cho quản đốc, hai người trốn sang bên, trò chuyện tình hình gần đây nhất. Chỉ chốc lát sau, Hồ Đại Hải nhớ ra chuyện USB 3G, vội vàng chạy vào trong xe lấy ra, giao cho Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân vừa thấy đã vui vẻ, thằng cha này quả nhiên bản tính nhà giàu, chẳng những mua nguyên bộ thiết bị, còn mua hai bộ, nói là sợ hắn dùng hỏng, không có chỗ thay mới.

Còn chưa khen ngợi hắn đâu, chỉ thấy Hồ Đại Hải như tên trộm dán sát vào, nhỏ giọng hỏi: “Ngày hôm qua không phải cậu nói có người đẹp muốn mượn sim 3G sao? Các cô ấy đâu? Có phải là nhân viên của công ty môi trường Thanh Ngọc không? He he, tôi đã sớm nghe được, các cô ấy có công việc ở trấn Thanh Long, tổng cộng có mấy người, gọi cả đến để cho anh đây nhìn xem!”

Lý Thanh Vân vốn không định quan tâm đến thằng cha Hồ Đại Hải này, rõ ràng là con nhà giàu, tùy tiện tung ít tiền phụ nữ kiểu gì không tìm thấy, cứ muốn học vai nam chính trong phim truyền hình người ta, giả bộ người bình thường, chơi trò ngây thơ tìm tình yêu đích thực. Khi không ở trước mặt phụ nữ thì miệng bịp bợm, dáng vẻ đáng khinh, nói gì cũng dám nói, nhưng khi gặp gái xinh người ta thì đầu lưỡi như bị lịu, thường xuyên nói bậy, vô duyên vô cớ mất mặt, khi học đại học từng gặp mặt nói chuyện với hai người, còn chưa hôn môi đã bị con gái người ta đạp.

Nhưng cũng vừa khéo, Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần biết hôm nay nhà hắn khởi công, nên trực tiếp tìm tới. Từ xa đã vẫy tay với Lý Thanh Vân, hai cô gái reo hò nhảy nhót, thanh xuân không gì sánh được.

“Anh họ, USB 3G đã đưa tới sao?” Vừa thấy mặt, Dương Ngọc Nô đã nôn nóng hỏi: “Công ty gửi báo cáo kiểm tra vào trong email rồi, trước tiên có thể in ra cho lãnh đạo trong trấn nhìn xem. Dữ liệu có thẩm quyền được đóng dấu cần chuyển phát bình thường qua bưu điện, vốn có hiệu lực pháp luật.”

Tưởng Cần Cần lại kinh ngạc nhìn thoáng qua xe việt dã, kêu lên: “Wow, là Land Rover luôn, là xe của tên nhà giàu nào vậy? Đợi lát nữa đưa bọn em lên trấn trên cộp dấu văn kiện.”

“Là xe… anh mượn tới.” Hồ Đại Hải nhìn thấy Tưởng Cần Cần, ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng tật xấu khốn nạn lại tái phát, nói: “Nhưng mà hôm nay anh rảnh, các em muốn đi đâu thì để anh đưa các em đến đó.”

Tưởng Cần Cần giật mình, vỗ đầu một cái kêu lên: “Hả? Là anh à, em nhớ anh, anh có người bạn là giám đốc, từng hợp tác với công ty môi trường Thanh Ngọc bọn em. Nhưng thể diện của anh thật lớn, lại có thể mượn được Land Rover.”

Hồ Đại Hải toét miệng cười, rất khiêm tốn nói: “Bình thường bình thường thôi, tất cả mọi người là bạn bè, mượn chiếc xe có gì khó đâu.”

Lý Thanh Vân tức giận đến đau răng, ngươi nói thằng cha này ngang ngược gì chứ, dáng vẻ một đống như vậy, còn không lộ ra một chút thứ gì khác ngoài vẻ bề ngoài, đâu thể hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ được? Nhưng ai có số nấy, một điểm này Lý Thanh Vân không quản được.

Tưởng Cần Cần có mang theo bên người một chiếc laptop siêu mỏng, nên ngồi ở trong xe mở laptop lên, kết nối internet, tải file điện tử công ty gửi tới xuống USB, chuẩn bị đi lên trấn trên đóng dấu.

Lý Thanh Vân vốn không định đi lên trấn trên, nhưng không chịu nổi em họ năn nỉ, cộng thêm Hồ Đại Hải thằng cha kia cũng khẩn trương đến tay run chân run, nói là kêu Lý Thanh Vân cùng đi, có thể giúp hắn chia sẻ áp lực. Dương Ngọc Nô có ý với Lý Thanh Vân, Hồ Đại Hải nhìn ra được, do đó dời mục tiêu, chọn trứng nứt để tấn công.

“Được rồi, hôm nay trong nhà bận rộn, nhưng không có chuyện của tôi, cũng rảnh, nên đi lên trấn trên đi dạo với mọi người.” Lý Thanh Vân nói xong, chủ động ngồi vào ghế lái, giúp Hồ Đại Hải lái xe.

Dương Ngọc Nô vô cùng vui vẻ ngồi vào ghế phụ, muốn kéo gần khoảng cách với anh họ, còn Hồ Đại Hải thì âm thầm vui mừng, chỉ có hắn và Tưởng Cần Cần ngồi ở hàng ghế sau, như vậy nói chuyện chẳng phải rất tiện lợi sao?

Đường từ đỉnh núi ở phía Nam Lý gia trại lên trấn Thanh Long chỉ có hai ba dặm, lái xe giống như đi chơi, chỉ chớp mắt đã tới. Tưởng Cần Cần còn chưa kịp nhìn hoa dại và ong bướm ở ven đường, đã vào đến trong trấn, nói thẳng xe chạy quá vững chắc quá nhanh chóng, không thoải mái như đi bộ.

Còn Hồ Đại Hải thật buồn bực, sờ khuôn mặt khá béo mập của mình, một câu đầy đủ còn chưa nghĩ ra được, đã vào trong trấn, như vậy kêu hắn sao chịu nổi? Hắn định trách Lý Thanh Vân chạy xe quá nhanh, nhưng mà trời đất chứng giám, lấy tốc độ xe ba mươi km/h, chỉ thời gian hai phút.

Ngã tư đường có một cửa hàng nạp thẻ điện thoại, trong đó có công việc đánh máy photo, Tưởng Cần Cần và Hồ Đại Hải đi vào, không tới mấy phút đã đi ra. Lực chú ý của Tưởng Cần Cần đều ở trên tư liệu, xa cách với bắt chuyện của Hồ Đại Hải, điều này khiến cho hắn hơi uể oải.

Vừa lên xe, Tưởng Cần Cần đã đưa một phần tư liệu cho Dương Ngọc Nô, nói: “Ngọc Nô, cậu nhìn xem phần báo cáo kiểm tra này, suy đoán của chúng ta quả nhiên không sai, xưởng da lông này ô nhiễm thật nghiêm trọng, may mà còn cách sông Tiên Đới một khoảng, bằng không ông chủ xưởng da lông này xong đời, bán anh ta đi đều không nộp nổi tiền phạt.”

Dương Ngọc Nô nhìn lướt qua, nói: “Đi ủy ban thị trấn, chúng ta tìm trưởng trấn Ngô. Giỏi lắm Trần Nhị Cẩu, nhìn xem phen này anh ta còn lừa dối như thế nào nữa. Nước thải của xưởng da lông anh ta đã làm ô nhiễm ao cá của người ta, cá đều bơi ngửa, anh ta còn không thừa nhận, nói do người ta không biết nuôi cá, tự cá chết. Nếu như không phải người nhà kia báo cáo lên ủy ban thị trấn, trong thị trấn còn không có người chú ý đến chuyện này đâu.”

Lý Thanh Vân lái xe vào sân ủy ban thị trấn, vốn không định đi lên lầu với các nàng, nhưng vừa nghe thấy đối tượng các nàng báo cáo là trưởng trấn Ngô Ngô Tiêu Vũ, lập tức có hứng thú. Hắn đưa mắt ra hiệu với Hồ Đại Hải, mọi người cùng nhau xuống xe.

Sau khi xuống xe, Hồ Đại Hải vẫn còn mờ mịt, không hiểu vì sao lúc này Lý Thanh Vân lại trở nên nhiệt tình như vậy, hắn nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Không phải người bạn học cũ trưởng trấn Ngô này không cho chúng ta công trình sao? Bây giờ còn tìm cô ấy làm gì, đừng làm đến càng không thoải mái. Nói thật, tôi còn chướng mắt các công trình nhỏ ở trong trấn này đấy, nếu như không phải cần liên lụy quan hệ với ủy ban thị trấn, mới tiện tiến vào trong huyện lấy đất thương mại, tôi đây là đường cong cứu quốc…”
« Chương TrướcChương Tiếp »