Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nông Gia Tiên Điền

Chương 83: Tôi đi mượn khẩu súng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Tú Chi vẫn không yên tâm, nói: “Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt, Bạch Ny con bé kia có công phu tốt, ông ngoại con đều thường xuyên khen con bé… Mẹ biết con yêu chưa bao giờ gây chuyện, nhất định là do Lý Khoát Tử kia giở trò. Không được, ngày mai mẹ vẫn phải đi nhà ông ngoại con một chuyến, nói chuyện này với ông ngoại con, để ông hỗ trợ cảnh cáo Lý Khoát Tử.”

“…” Lý Thanh Vân không ngờ mẹ lại bao che khuyết điểm như vậy, để ý đến an toàn của mình như vậy, ngoài cảm động ra thì vẫn khuyên can: “Ngày mai thì thôi, ngày mai đội xây dựng đến đây, nhà mới của chúng ta chính thức khởi công, sao mẹ có thời gian đi thăm ông ngoại được? Chờ nhà khởi công xong, chúng ta lại tranh thủ đi qua, con cũng đã lâu không đến nhà ông ngoại, đến lúc đó đi cùng mẹ.

Người thành thật Lý Thừa Văn trầm mặc một lúc lâu đột nhiên nói: “Hai mẹ con ăn cơm trước đi, ba đi đến nhà Thất Thốn mượn khẩu súng săn, đúng là phản rồi, đêm nay Lý Khoát Tử dám đến, ba bắn chết nó!”

Người thành thật nổi giận lên mới đáng sợ nhất, Lý Thừa Văn cả đời không có nhiều bản lĩnh, văn không thành võ không phải, nuôi cá trồng rau cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Điểm đắc ý duy nhất là có một đứa con trai sinh viên tài cao Lý Thanh Vân, điều này khiến cho ông có thể thẳng lưng ở mười dặm tám thôn và nói chuyện lớn tiếng với người khác.

Đứa con trai này từ nhỏ đã khiến cho người ta yên tâm, tuy rằng hồi nhỏ tinh nghịch một chút, nhưng chưa hề gây họa, thuận lợi trôi chảy lớn lên, lại thuận lợi trôi chảy thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp cũng tìm được một công việc có thể diện. Chính là họa vô đơn chí, chẳng những chia tay bạn gái, còn bị tai nạn xe cộ mất việc.

Ông nhận thấy, gần đây cuộc sống của con trai không như ý, cố ý trốn tránh cuộc sống ở thành phố lớn, muốn phát triển ở nhà. Hai vợ chồng già nhìn vào trong mắt, sốt ruột, vốn định tìm một cơ hội lại khuyên nhủ. Nhưng hai ngày gần đây lại xuất hiện bước ngoặt, có hy vọng, không biết con trai học được kỹ thuật từ đâu, lại làm rau dưa hoa quả trong nhà đến xanh um tươi tốt, còn bán rau dưa hoa quả với giá trên trời.

Con trai có năng lực! Từ hôm nay sau khi bán rau xong, Lý Thừa Văn đã vui vẻ đến không khép miệng được. Buổi chiều bán dưa hấu xong, có không ít người trong thôn đến đây, hỏi thăm ông giá rau dưa. Căn cứ theo ý của con trai, ông nói thật, nói rau dưa hai mươi tệ một ký, còn giá dưa hấu thì không nói ra, sợ người khác ghen tỵ.

Nhưng cho dù như thế, giá rau dưa hai mươi tệ một lý cũng dọa sợ người trong thôn đến ngây người, có hâm mộ, có cả ghen tỵ, điều này khiến cho mặt mũi của Lý Thừa Văn chiếm được thỏa mãn. Người sống cả đời, mưu đồ là cái gì? Không phải là sống đến phong cảnh, sống được thoải mái sao! Có con trai tốt như vậy, cuộc sống về sau chắc chắn vô cùng thoải mái.

Nhưng mà còn chưa vui vẻ được bao lâu, chợt nghe thấy con trai bị lưu manh trong thôn bắt nạt, dưới cơn thịnh nộ, người thành thật cũng trở nên ngoan độc, nói định đi mượn súng, nếu như Lý Khoát Tử định đến gây chuyện nữa, sẽ nổ súng bắn.

Lý Thanh Vân vừa nghe vậy, vội vàng khuyên nhủ ba mình. Ba mình là người thành thật, tính tình thẳng thắn, không nhẫn nhịn được, nếu như ban đêm Lý Khoát Tử đến gây chuyện, có lẽ ông thật sự sẽ nổ súng.

Nói mãi hồi lâu, hai người mới đồng ý để cho Lý Thanh Vân đi gác đêm. Kêu hắn mang theo hai con chó săn, lại đi đến nhà Thất Thốn mượn súng, nếu như Đại Đầu có thể đi cùng hắn, vậy càng tốt.

Ban đêm Lý Thanh Vân còn định tưới nước suối không gian cho rau dưa hoa quả trong ruộng, tìm Lý Vân Thông đi cùng chẳng phải phiền toái sao? Do đó ngoài miệng hắn đồng ý, nhưng trong lòng đã sớm phủ định.

Vội vàng ăn cơm chiều xong, cầm theo đèn mỏ cỡ lớn, vác theo chăn, mang theo hai con chó săn đi xuống ruộng. Về phần súng săn, hắn còn để trong tiểu không gian vài khẩu, hai nòng một nòng đều có, súng ngắn bảy viên cưa ngắn cũng có, chỉ cần ban đêm Lý Khoát Tử dám đến, tuyệt đối không để yên.

Đến đầu ruộng, thấy bóng đèn ở trong hồ lươn đã sớm sáng, xem ra ba nghe theo đề nghị của mình, tìm người lắp phụ kiện cảm biến ánh sáng, phụ kiện điện tử nhỏ rất rẻ, nhưng rất có ích, có đèn cảm biến ánh sáng, mỗi đêm không cần đặc biệt đi mở đèn, khi trời tối sẽ tự động sáng.

Sau khi bỏ chăn đệm vào trong lều cỏ, lại định đi ao lươn nhìn xem, kêu hai con chó săn mở đường phía trước, xem như đánh rắn động cỏ, đề phòng có rắn độc dọc đường nhào tới. Dọa sợ mấy con rắn cỏ, ếch, sau đó Lý Thanh Vân đi đến bên cạnh bờ ao, thấy tất cả lươn trong ao đều bình thường thì mới yên tâm, đổ một cốc nước suối không gian vào trong mỗi ao, lươn lập tức sinh động lên, tranh nhau chui vào chỗ có nồng độ nước suối cao nhất.

Côn trùng có cánh cũng nhảy lên, chẳng những bay về phía đèn sáng, cũng có con côn trùng nhạy bén bay về phía chỗ nước suối nồng đậm, nhưng sau khi nhảy vào, còn chưa hưởng thụ đến linh khí của nước suối đã bị lươn điên cuồng ăn hết.

Nhìn thấy trong bụi cỏ nơi xa có rắn độc hiện thân, Lý Thanh Vân mới rời khỏi ao lươn, chuẩn bị vào ruộng tưới rau.

Phương pháp tưới hắn sử dụng hơi vất vả, dùng thùng lớn xách một thùng nước từ trong hồ nước ra, bỏ vào trong tiểu không gian, đổ vào một ít nước suối, mang vào trong ruộng, dùng sức của bản thân hoặc là dùng sức mạnh của linh thể không gian để tưới nước cho rau dưa hoa quả gần đó.

Hắn tưới vất vả như vậy chủ yếu là vì hôm nay lúc hái rau, phát hiện dưa leo có phần tác dụng chậm không đủ. Dây và lá dưa xanh um tươi tốt, dáng vẻ vô cùng sức sống, quả kết thành cũng vô cùng lớn, nhưng đóa hoa mới nở thì lại vô cùng ít, giống như chỉ dài dây lá chứ không kết quả mới.

Khu vực rau dưa kia cũng có hiện tượng tương tự vậy.

Lý Thanh Vân cảm thấy linh khí không đủ, vì thế mới gia tăng tưới nước suối không gian, hy vọng có thể để cho rau dưa hoa quả nở nhiều hoa, kết nhiều quả một chút.

Bận rộn đến hơn nửa đêm mới vẩy xong một lần nước cho rau dưa hoa quả trong vườn. Không sai, nói là tưới, nhưng thật ra là vẩy nước, chỉ ướt lá cây và một tầng đất ở gốc.

Bận rộn xong, quay về lều cỏ ngủ, dặn dò Kim Tệ và Đồng Tệ, kêu chúng nó cảnh giác một chút, có người sống đến gần thì lớn tiếng sủa to, có động tác khác người thì có thể công kích. Cũng không quan tâm chúng nó có thể nghe hiểu hay không, Lý Thanh Vân ngủ đến say sưa, một giấc đến tận sáng, không có ai quấy rầy.

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở lều cỏ, soi lên trên mặt hắn, hắn mới duỗi cái lưng mỏi, ra khỏi lều cỏ. Đầu tiên là nhìn thấy rau dưa hoa quả trong toàn bộ ruộng bậc thang trở nên càng dồi dào xanh tươi, nụ hoa ngày hôm qua còn nhìn thấy rất ít, sáng sớm hôm nay đã nhìn thấy rất nhiều, giống như mọc ra trong một đêm vậy.

Phen này Lý Thanh Vân đã rõ, muốn để cho rau dưa hoa quả kết quả càng nhiều, phải dùng nước suối không gian để tưới. Nhưng mà, tốc độ nước suối trào ra của suối nguồn vô cùng chậm, ban đêm ngày hôm qua pha loãng nồng độ thấp như vậy, vẫn khiến cho nước trong đầm nước này thấy đáy, trong một đêm chỉ trào ra lượng mấy chén.

“Không được! Nước suối không gian còn thiếu rất xa!” Lý Thanh Vân thầm nghĩ, lấy một cốc nước suối không gian mới trào ra, ừng ực uống vào trong bụng.

Kim Tệ và Đồng Tệ ngửi thấy linh khí của nước suối không gian, nhảy lên, vọt tới bên chân Lý Thanh Vân, lắc đầu vẫy đuôi, kêu ư ử, cầu xin một ít nước suối.

Nước suối còn thừa lại quá ít, Lý Thanh Vân hơi luyến tiếc, nên lấy hai con cá chép bạc từ ao trong không gian ra ném cho chúng nó, xem như là bữa sáng. Những cá nước ngọt thông thường này nuôi ở trong không gian đã được một khoảng thời gian rồi, hương vị vô cùng ngon, trừ bỏ nước suối ra, Kim Tệ và Đồng Tệ thích ăn cá nhất. Chúng nó ăn cá đã ăn ra kinh nghiệm, cho tới bây giờ đều chưa từng bị hóc xương.

Trong hồ nước cũng tất cả yên bình, không có biến hóa gì, thỉnh thoảng có con cá nhảy ra mặt nước, gợn sóng nhỏ đón ánh sáng mặt trời lan ra. Ao lươn cũng khôi phục bình tĩnh, đèn cảm biến ánh sáng ở trên mặt ao cũng đã tự động tắt.

Ông Lý bà Lý lo lắng cho con trai, sáng sớm đã đến đầu bờ ruộng, vừa khéo nhìn thấy Lý Thanh Vân đứng ở bờ hồ, lúc này mới yên tâm.

Người một nhà cười nói, quay về nhà ăn cơm, chuẩn bị nghênh đón đội xây dựng vào buổi sáng.

Vừa ăn bữa sáng xong, đầu bếp ở trong thôn đã tới, còn mang theo con trai chừng mười tám mười chín tuổi, vừa vào cửa đã cười ha ha nói: “Anh Thừa Văn, nghe nói nhà anh xây nhà bao cơm? Còn nói là tiêu chuẩn 288 tệ mỗi bàn? Ha ha, thằng nhãi Đại Đầu kia nói chuyện không đáng tin, cho nên em đặc biệt chạy đến hỏi thử, rốt cuộc có thật không vậy?”

Người đầu bếp này trước kia chỉ có nhũ danh, chưa từng đi học, cho nên không đặt tên chính thức, sau này tay nghề nấu cơm tốt, tuổi lại lớn, không có ai gọi nhũ danh của hắn nữa mà đều gọi hắn là Lý Đại Trù, gọi nhiều rồi, biệt hiệu này thành tên chính thức của hắn. Còn con trai của hắn càng hay, trực tiếp đặt là Lý Tiểu Trù, cha truyền con nối, thừa kế nghiệp cha, học được một tay nghề nấu ăn giỏi.

“Chú Đại Trù, ngày hôm qua bận quá nên không thể tự mình đi sang nói một tiếng với chú, cháu xin lỗi. Nhưng Đại Đầu nói không sai, thật sự bao cơm, mỗi bàn 288 tệ, tuyệt đối nghiêm túc. Buổi trưa hôm nay xác định tổng số người, đại khái có hơn bốn mươi người, cộng thêm người nhà cháu nữa, đoán chừng mỗi bữa cần bốn bàn, làm được hết không ạ?” Lý Thanh Vân vội vàng đi ra mời thuốc, cũng mời bọn họ vào trong nhà ngồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »