“Ha ha, anh thật đúng là truyền thống, mẹ anh kêu anh đi xem mắt, là anh đi?” Tưởng Cần Cần nghe thấy buồn cười, lại không để ý đến giải thích của Lý Thanh Vân.
Dương Ngọc Nô lại nghiêm túc giải thích giúp Lý Thanh Vân: “Cần Cần, cậu không biết quy củ của người vùng núi. Mười dặm tám thôn, nếu như có bà mối giới thiệu đối tượng cho cậu, cậu vô cớ không đi, là không tôn trọng người khác, cho dù cậu không thích, cũng phải đi một chuyến, đi qua đó, cho đôi bên chút mặt mũi. Tớ có biết cô gái đi xem mắt với anh họ, tên là Đường Nguyệt Liên, là bạn học cùng lớp cấp ba với tớ, người rất xinh đẹp. Nhưng mà cô ấy chưa tốt nghiệp cấp ba đã bỏ học, nghe nói cùng với thân thích trong thành phố đến Đông Hoàn làm công buôn bán lời không ít tiền, căn nhà hai tầng của nhà cô ấy chính là từ từ tiền cô ấy kiếm được.”
Tưởng Cần Cần đột nhiên hú lên quái dị: “Wow, hóa ra là tiểu phú bà từ Đông Hoàn trở về nha, may mà Lý Thanh Vân không nhìn trúng cô ấy, bằng không chẳng phải là… cái kia sao.”
“Cái kia gì?” Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô đều cảm thấy không hiểu, cùng kêu lên hỏi.
“Ha ha, hóa ra hai người không biết, không biết rất tốt.” Tưởng Cần Cần cười ha ha, vội nói sang chuyện khác: “Lý Thanh Vân, nếu như anh có hai trăm ngàn tệ, anh sẽ cưới Đường Nguyệt Liên sao? Ngọc Nô cũng khen cô ta xinh đẹp, chắc chắn không kém.”
Lý Thanh Vân chỉ muốn giải thích rõ ràng lời đồn đại này, đáp lại lưu loát: “Em suy nghĩ nhiều, anh có hai triệu tệ cũng sẽ không thể cưới cô ta, xem mắt thì xem mắt, cho dù xem mắt cũng phải hợp mắt và tính nết. Cô ta không phải là đồ ăn của anh, ai thích ăn thì ăn.”
Dương Ngọc Nô cũng gật đầu lia lịa, dáng vẻ chấp nhận sâu sắc: “Anh họ tớ chắc chắn không thiếu tiền, bằng không cũng không thể xây nhà lầu. Đường Nguyệt Liên chọn người bằng tiền của, về sau sẽ có lúc cô ta phải hối hận. Nhưng mà anh họ à, khoảng thời gian trước em từng gặp Đường Nguyệt Liên, trang điểm xinh đẹp hơn hồi nhỏ, anh thật sự không thích cô ta sao?”
“Thật sự không thích.” Lý Thanh Vân nói như chém đinh chặt sắt, thậm chí nghiến răng nghiến lợi, bị phụ nữ tổn thương một lần thì thôi, kể cả xem mắt cũng bị người ta nói, đây không phải là chuyện tốt gì.
Trên mặt Dương Ngọc Nô nở nụ cười giảo hoạt, nói: “Như vậy sao, em còn tưởng, nếu như anh họ thật sự bị cô gái kia từ chối, vậy em sẽ giả vờ làm bạn gái của anh, chọc tức Đường Nguyệt Liên đấy. Nếu như có thể giúp anh họ vãn hồi thể diện, cho dù giả vờ kết hôn cũng được.”
“…” Tay Lý Thanh Vân run lên, suýt nữa đâm vào trong khe núi ven đường. Cái gì và cái gì thế này, thể diện của mình không đáng giá tiền đến vậy đâu, bởi vì một lần xem mắt mà vứt bỏ? Còn kêu cô em họ giả bộ kết hôn với mình? Muốn kết hôn thì kết hôn thật, giả cái gì mà giả.
Tưởng Cần Cần nhân cơ hội trêu ghẹo: “Tớ thấy Ngọc Nô giúp anh họ là giả, muốn kết hôn mới là thật đúng không? Tâm tư này của cậu, chỉ có kẻ mù nào đó mới không nhìn ra thôi.”
“Nào có, lời tớ nói là thật.” Dương Ngọc Nô hơi khẩn trương nhìn vào lưng Lý Thanh Vân, ngồi ở đằng sau xe ba bánh, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Chuyện này không thể nghiêm túc, Lý Thanh Vân vội nói câu đùa giỡn, hòa tan bầu không khí xấu hổ: “Ha ha, em họ thật tốt, khi nào anh đây thật sự không tìm được vợ, em nên giúp anh một phen, bằng không anh thật sự thành zai ế.”
Dương Ngọc Nô nghe được dẩu môi, lời này có ý là thật sự không tìm được vợ thì mới cân nhắc đến nàng, chẳng khác nào từ chối cả. Nhưng nghĩ lại thì vẫn còn có hy vọng, chỉ cần anh họ không tìm được vợ, vậy mình chẳng phải…?
Tưởng Cần Cần lại không định bỏ qua cho Lý Thanh Vân đang nói sang chuyện khác, giúp đỡ Dương Ngọc Nô hỏi tới: “Anh kêu Ngọc Nô giúp đỡ anh như thế nào? Là giới thiệu cho anh một cô vợ hay là gả chính cô ấy cho anh vậy?”
“Ha ha, đều được.” Lý Thanh Vân hơi sợ cô gái này rồi, cái gì đều dám hỏi, cái gì đều muốn hỏi. Không biết đây là chủ ý của bản thân nàng hay là cô em họ kêu nàng hỏi đây.
“Anh họ chán ghét.” Dương Ngọc Nô thẹn thùng, thật sự đùa giỡn có liên quan, nàng ngược lại không làm được: “Mới vừa rồi em chỉ chọc anh chơi thôi, em mới không gả cho anh đâu. Đến lúc đó em giới thiệu Cần Cần cho anh, cậu ấy chính là bạch phú mỹ chân chính, trong nhà có tiền!”
“Ngọc Nô, cậu đi chết đi, tớ giúp đỡ cậu đến mức độ này, cậu ngược lại bán tớ đi. Nhìn xem tớ có thọc lét chết cậu không…”
“Ôi, Cần Cần cậu đáng ghét, sao lại thọc lét chỗ đó của tớ… ha ha ha… Tớ cũng không phải dễ chọc, đừng quên, tớ là cao thủ công phu…”
Hai cô gái như hoa như ngọc đùa giỡn ở đằng sau xe ba gác, động tác hơi lớn mật, hơi bốc lửa, điều này khiến cho Lý Thanh Vân đang lái xe có phần suy nghĩ lung tung, rất muốn quay ra sau nhìn xem. Nhưng đường núi này thật hẹp, hắn sợ vừa sơ ý đã rơi vào trong khe núi thì thảm.
Sắp đến cửa thôn Lý gia trại, rẽ sang hướng Tây chính là bến đò.
Lúc này nhìn thấy đằng trước có vài thằng cha lưu manh vô lại đi đến, kẻ cầm đầu chừng ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, làn da rất đen, môi thiếu một miếng, chính là Lại Hán Tử nổi tiếng của Lý gia trại, biệt danh là Lý Khoát Tử, cả ngày trộm cắp với lũ bạn đồng loại ở xung quanh thôn, không làm việc đứng đắn, vào đồn công an vài lần nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện sửa tính.
Nếu như là bình thường, Lý Thanh Vân và Lý Khoát Tử gật đầu coi như xong, không hề có giao tình gì, cũng chưa từng trở mặt. Nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, nhóm người này lại không chịu nhường đường, sáu bảy người đi thành hàng ở trên đường, chặn xe ba bánh.
“Ái chà, Phúc Oa làm không tệ! Ném một Đường Nguyệt Liên, lại mang về hai cô em thật ngon. Hiện giờ anh mày đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn còn ế chỏng chơ, chú mày có bí tịch trêu đùa gái gì vậy, dạy cho anh em một chút?” Lý Khoát Tử khoanh tay, đứng ở giữa đường, ánh mắt lóe lên quan sát hai cô bé xinh xắn ở trên xe ba bánh, dáng vẻ không có ý tốt.
Thật ra nông thôn các nơi trong cả nước đều giống nhau, thôn nào đều có một hai kẻ vô lại, thuộc về lưu manh, chiêu gì đều vô dụng, cứng mềm không ăn, không vướng không bận, bản thân ăn no cả nhà không đói bụng, có khi không có đồ ăn thậm chí còn làm ra chút chuyện để chui vào trong tù, chỉ vì kiếm vài miếng cơm tù.
Lý Khoát Tử chính là người như vậy, trước kia khi ba mẹ vẫn còn, còn có thể thu liễm một chút, ít nhất không dám gây họa cho người trong thôn. Nhưng kể từ sau khi ba mẹ qua đời, vậy càng thêm vô pháp vô thiên, kể cả đồ của người trong thôn mình đều dám trộm. Trưởng thôn Lý Thiên Lai là bá chủ trong thôn có khí phách như vậy đều không có cách nào với hắn, chọc hắn nóng lên, thậm chí còn đánh nhau với cả trưởng thôn.
Phần lớn đàn ông trong trấn Thanh Long đều học vài chiêu khoa chân múa tay, mà một vài kẻ xã hội đen lại rất ham thích công phu quyền cước, mặc dù không có công phu chân truyền gì, nhưng đánh nhau ở trên phố, thân thủ coi như không tệ, khiến cho không ít người vừa sợ vừa hận bọn họ.
Lý Khoát Tử học mấy bộ hồng quyền với người ta, mặc dù động tác võ thuật đẹp, nhưng thắng ở thân mạnh thể tráng, lại khiến cho hắn lĩnh ngộ được vài chiêu công phu chân thật ở trong thực chiến, do đó lăn lộn ở trong trấn Thanh Long, lại làm lên vị trí đại ca.
Nhưng mà Lý Thanh Vân chưa từng coi trọng kẻ này, mặc dù ba của hắn là một nông dân trung thực, nửa đời người không có tiếng tăm gì, không có tiền đồ lớn. Nhưng mà ông nội của Lý Thanh Vân thì không hề đơn giản, một vài thợ săn có công phu thật sự đều cực kỳ kiêng kỵ một tiểu gia tộc này của Lý Thanh Vân, bình thường có một vài cao thủ quyền cước đi qua trên trấn cũng không dám gây chuyện đến nhà Lý Thanh Vân. Còn ông ngoại Lý Thanh Vân thì càng là nhân vật không đơn giản, là tộc trưởng một thế hệ này của Trần gia câu ở trấn Thanh Long, cũng là trưởng thôn của toàn bộ Trần gia câu, Trần thức thái cực không phải đùa giỡn, càng già càng cay, đây là uy danh của mười dặm tám thôn đánh ra.
Do đó lúc này đây Lý Thanh Vân bị vài tên lưu manh chặn đường, còn nói năng lỗ mãng định đùa giỡn hai cô gái ngồi sau, điều này khiến cho Lý Thanh Vân cực kỳ tức giận, thậm chí không nghĩ đến nguyên nhân sâu xa gì, lập tức mở miệng mắng: “Lý Khoát Tử mày có ý gì? Ăn no rửng mỡ chặn đường của tao? Đừng nói mấy lời vô dụng này ở trước mặt tao, muốn nói gì thì dứt khoát chút, quanh co lòng vòng đâu giống đàn ông?”
Lý Khoát Tử thầm giận trong lòng, lại cợt nhả, thái độ châm biếm: “Ái chà, tính tình của người anh em không nhỏ đấy nhỉ, không hổ là sinh viên tài cao của trấn Thanh Long chúng ta. Có điều có phải là đàn ông hay không, mày nói không tính, nếu như mày thật sự muốn biết, có thể để cho hai cô em xinh đẹp đằng sau mày thử xem, ha ha.”
Mấy người đàn ông ở bên cạnh hắn cũng cười to thiếu đứng đắn, ánh mắt không có ý tốt càn quét trên người hai cô gái.
“Mày đồ khốn này, dám càn rỡ với ông!” Lý Thanh Vân nhảy xuống xe ba bánh, đi đến trước mặt Lý Khoát Tử, túm lấy cổ áo của hắn xách lên: “Người khác sợ mày, nhưng ông nội mày là tao đây không sợ! Hôm nay nếu như không ăn nói tử tế với ông đây, tao sẽ không để yên.”
Lý Khoát Tử bị tốc độ của Lý Thanh Vân dọa sợ, chỉ cảm thấy hoa mắt, bản thân đã bị hắn túm lấy cổ áo xách lên, lúc này mới nhớ tới lời đồn đại ở trong thôn, nói ông nội của Lý Thanh Vân là một cao thủ chân chính, trong năm tháng rối loạn đó đã từng gϊếŧ không ít người. Nhưng mà chưa từng nghe nói tới Lý Thanh Vân cũng biết võ công, dựa vào tốc độ này, đánh lên trên mặt mình đều không kịp phản ứng lại.