Đối với phụ nữ chủ động chia tay, càng cầu xin nàng, nàng càng khinh thường ngươi. Nếu như ngươi tỏ ra càng tiêu sái hơn nàng, nàng ngược lại sẽ hoài nghi sức quyến rũ và hấp dẫn của bản thân. Như vậy là đánh trả tốt nhất dành cho nàng.
Có ngươi thật tuyệt vời, không có ngươi cũng rất tuyệt vời, nói trắng ra, có ngươi hay không có ngươi đều giống nhau, ngươi có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Như này coi như là thủ đoạn nhỏ để phát tiết bất mãn của Lý Thanh Vân. Lúc trước cũng định níu kéo, nhưng dọc đường xảy ra tai nạn xe cộ, ông trời già đều không để cho hắn níu kéo, hắn cũng nhận mệnh, ông trời sắp đặt là lớn nhất.
Trong miên man suy nghĩ, Tần Dao đã mớm xong nước thuốc cho lão hiệu trưởng. Chỉ thấy lão hiệu trưởng giảm dần ho khan lại, trên trán và trên thân đổ một tầng mồ hôi dầu, nâu đen lẫn lộn, cảm giác vô cùng bẩn, khuôn mặt tái nhợt lại trở nên ửng đỏ.
Uống xong một ngụm cuối cùng, ông đột nhiên lớn tiếng ho khan một cái, l*иg ngực giống như ống bễ bị vỡ, khò khè khò khè, một cục đờm nghẹn ở chỗ l*иg ngực cuối cùng phun ra, màu vàng lại tanh hôi.
Tuy rằng dùng ống nhổ đỡ lấy, nhưng mùi tanh hôi bay trong không khí lại khiến cho người ta buồn nôn, dân chúng vây xem kêu lên kinh tởm, chạy ra ngoài ba bốn mét.
“Lý thần y quá mạnh, một thang thuốc uống vào, đã trị tỉnh lão già sắp chết…”
“Lật tay làm mây, trở tay làm mưa, bởi vì người nhà lão già này không nghe thần y, uống thuốc lung tung, giày vò người ta đến gần chết, xứng đáng mà! Nếu như nghe lời thần y, bệnh phổi này đã sớm khỏi.”
Chu Đức Bình đứng lên khỏi cáng trong phần lớn tiếng mắng mỏ trào phúng, không để ai nâng đỡ, ông lập tức đi đến trước mặt Lý Xuân Thu, khom mình thật sâu: “Gia môn bất hạnh, không có mặt mũi gặp người! Đã thêm phiền toái cho Lý lão đệ.”
Lý Xuân Thu hơi kinh ngạc, công hiệu của một bát nước cam thảo không mạnh đến như vậy, tối đa chỉ khiến đối phương phun đờm, tuyệt đối không có hơi sức xuống giường đi lại.
Ông tỏ vẻ ngạc nhiên với mức độ khôi phục của lão hiệu trưởng.
Ông hơi đăm chiêu nhìn sang Lý Thanh Vân đang suy nghĩ viển vông, giống như đã hiểu ra điều gì.
Tuy rằng Chu Đức Bình ho khan không ngừng, nhưng không mù không điếc, biết rõ ràng mọi chuyện xảy ra xung quanh. Khi người nhà gây chuyện, ông không thể nói chuyện. Ai phải ai trái, ông đã sớm kết luận, đồng thời cũng thật hổ thẹn, lúc trước lại hoài nghi tiền thuốc Lý Xuân Thu đưa ra đắt. Một mảnh nhân sâm trăm năm giá mười ngàn, thứ này có tiền cũng không mua được, người ta chịu ơn một giọt nước trả bằng cả suối, người nhà mình lại đang lấy oán trả ơn.
So sánh đôi bên, Chu Đức Bình hổ thẹn muốn chết, thậm chí định dập đầu xin lỗi.
“Không cần nói xin lỗi, quay về nhà tiếp tục uống thuốc đi. Một thang chia uống trong ba ngày, nhất định đừng uống quá liều. Giải tán quan sai do các người gọi đến đi, bao vây ở đây gây ảnh hưởng không tốt.” Lý Xuân Thu nâng Chu Đức Bình lên, sau đó giọng điệu bình thản lùi ra cửa, tỏ vẻ tiễn khách.
Lý Thanh Vân vừa thấy, âm thầm vui vẻ, ông nội thật kiêu ngạo. Cứu sống là bổn phận của thầy thuốc, nhưng gặp phải người không ưa, ông lập tức tỏ vẻ cự người ngoài ngàn dặm. Phen này, người nhà của Chu Đức Bình đã đắc tội với ông, bệnh thì vẫn trị cho ngươi, nhưng tuyệt đối không cho ngươi sắc mặt tốt.
“Vậy ông cứ bận rộn đi, qua vài ngày tôi lại đến bái tạ!” Chu Đức Bình lúng túng đáp vài câu, xoay người, bất đắc dĩ thở dài vài tiếng, tức giận với mấy đứa con đang chào đón: “Nhìn chuyện tốt do mấy đứa làm kìa, mất mặt, mất mặt! Còn ngây ra đó làm gì, đều nhanh chóng trở về cho ta! Về sau ai còn dám nói bậy y quán Xuân Thu, ta đánh gãy chân chó kẻ đó.”
“Ba, ba đừng nóng giận mà… bọn con chỉ vì quan tâm ba thôi…”
“Ta không phải ba mấy đứa, mấy đứa là ba ta! Haizzz… Tiểu Dao, đỡ ông lên xe trước!” Chu Đức Bình nhìn thấy mấy đứa con này, tức giận không có chỗ xả, cả đời mình dạy bảo vô số người, nhưng giáo dục các con lại thất bại. Cuối cùng hối hận vì đưa chúng nó vào ngành công chức, quan không lớn, nhưng sắc mặt quan liêu học được đầy đủ.
“Vâng ạ, ông ngoại, ông chậm một chút…” Tần Dao nói xong, liếc mắt nhìn Lý Thanh Vân đang vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng có vài phần chua xót, vì thế gọi bạn học cũ Hứa Tĩnh Thủ: “Tĩnh Thủ, đến đây hỗ trợ.”
Hứa Tĩnh Thủ sửng sốt, lập tức mừng rỡ như điên, Tần Dao vẫn luôn không lạnh không nhạt với mình, đâu thể chủ động chào hỏi, còn cùng nâng đỡ lão hiệu trưởng Chu Đức Bình chứ? Bỏ chuyện khác sang bên, có thể nhận được ưu ái của lão hiệu trưởng, về sau dễ dàng lăn lộn trong quan trường ở huyện Linh Sơn, đừng thấy ba mình là Chủ nhiệm Chính phủ, nhân mạch quan trường còn kém xa Chu Đức Bình, nghe nói học sinh của ông có rất nhiều người mạnh mẽ, Phó Thị trưởng nào đó của thành phố Vân Hoang chính là học sinh của ông.
Thấy Lý Xuân Thu nhẹ nhàng như mây gió giải quyết xong người trong thành gây chuyện, các bà con giống như binh lính đánh thắng trận, hăng hái vỗ tay, hưng phấn gào to: “Lý thần y tốt lắm… diệu thủ nhân tâm, Hoa Đà tái thế…”
“Diệu thủ nhân tâm? Hừ! Mười mảnh nhân sâm của ta… nếu như không phải vì cháu trai, ai nỡ chứ?” Lý Xuân Thu dùng âm lượng nhỏ nhất oán trách, nhưng giọng nói này vừa vặn có thể để cho Lý Thanh Vân nghe thấy.
Lý Thanh Vân co rút khóe miệng, hóa ra ông nội để cho mình ghi nhớ nhân tình đấy, lời ông nói liên quan quái gì đến ta chứ, nhưng lại nói không nên lời. Lão hiệu trưởng còn nhận ra mình, có thể phát hiện ra từ trong ánh mắt của hắn nhìn mình. Ông nội vì lót đường cho mình nên mới dùng đến nhân sâm trăm năm… Nhưng mà, mình đã quyết định về quê làm ruộng rồi, còn đi đút lót người ta làm gì chứ? Lỗ nặng.
Các bà con vây xem cười nói, ào ào tán đi trong tiếng cảm ơn của Lý Thanh Vân, lúc này hắn mới cùng ông nội quay về y quán Xuân Thu, đằng sau lại có cái đuôi cùng theo vào.
“Lý thần y, ta muốn mua sâm…” Bác sĩ Triệu tuổi trên năm mươi khẽ kêu.
Lý Xuân Thu khoát tay, giao cho cháu trai giải quyết, ông chắp tay sau lưng, nhàn nhã bước đi, ra hậu viện uống trà.
Lý Thanh Vân gần như bị tinh thần chấp nhất của người này làm cảm động, quay đầu lại nhẹ nhàng nói với ông ta hai chữ: “Không bán!”
“Tôi là bác sĩ Triệu Diên Thọ chủ nhiệm khoa nội bệnh viện huyện, đây là danh thϊếp của tôi, nếu như khi nào mọi người cần dùng tiền gấp, muốn bán nhân sâm trăm năm, có thể gọi vào số điện thoại của tôi.” Triệu Diên Thọ không hề nổi giận, vẫn cười gượng đưa danh thϊếp ra.
“Chút nhân sâm trăm năm này là bảo vật trấn tiệm của ông nội cháu, ông ấy sẽ không dễ dàng bán ra đâu, sau khi cắt mười miếng cho lão hiệu trưởng Chu Đức Bình, còn thừa lại chưa đến một ngón tay. Chậc… nói tóm lại, chính là không bán. Nhưng nếu như chú muốn nhân sâm hoang dã mấy chục năm, cháu có thể lưu ý giúp chú, nếu như có thợ săn đào được, cháu sẽ gọi điện thoại cho chú.” Giơ tay không đánh khuôn mặt tươi cười, coi như kết mối duyên lành.
“Vậy cảm ơn anh bạn, về sau nếu như người thân gặp phải chuyện phiền toái gì ở viện Trung Y, có thể gọi cho tôi.” Viện Trung Y cũng có khoa Tây y, kể cả người nhà bạn bè của thần y thì cũng có lúc nằm viện, xây dựng mối quan hệ này, đến lúc đó có lẽ cầu được vài miếng nhân sâm.
“Không cần khách khí, chú đi về đi, sau này nếu như có nhân sâm, nhất định sẽ gọi điện thoại cho chú.” Thêm một người bạn nhiều thêm một con đường, Lý Thanh Vân không phải kẻ ngốc chỉ số EQ âm.
Càng huống hồ Lý Thanh Vân nghĩ đến tiểu không gian của mình, nhân sâm trồng trong đó mười năm, trong hiện thực mới qua một năm. Về lý luận, trồng nhân sâm trăm năm chỉ cần chờ hơn mười năm. Chính là hạt giống nhân sâm mình mua thuộc dòng nhân sâm Trường Bạch, có mùi khác với nhân sâm hoang dã Xuyên Thục, đường vân cắt lát cũng có khác biệt.
“Không quan tâm, chỉ cần là nhân sâm trăm năm, cho dù giống gì đều có thể bán được giá cao. Haizzz, nếu như mảnh đất trong không gian lại lớn hơn một chút nữa thì tốt quá, trừ bỏ trồng rau trồng cây ăn quả ra, lại trồng mấy chục ngàn gốc nhân sâm, mười năm sau ta sẽ phát tài.”
Ăn cơm trưa xong, Lý Thanh Vân và mẹ rời khỏi y quán Xuân Thu, chuẩn bị trở về Lý gia trại. Trên thị trấn có xe máy ba bánh, ngồi cũng tiện, bảy tám dặm đường, tiền xe của hai người tổng cộng là năm tệ.
Đoạn đường núi này tương đối bằng phẳng, mặt đường cũng tốt, được trải từ đá. Giai đoạn trước giải phóng đã có, không biết đã được bao nhiêu năm lịch sử, rất nhiều tảng đá đều mài ra sáng bóng như kính. Điểm yếu duy nhất là hẹp, chỉ hơn ba mét, hai chiếc xe ngựa có thể chạy hai chiều, hai chiếc xe ô tô đυ.ng nhau thì hơi khó, chỉ có thể lùi lại đến nơi nào đó tránh ra một chút thì mới có thể chạy qua.
Trước kia ít xe, một năm không thấy có mấy cái chạy về nông thôn, hiện giờ con cháu nông dân ra ngoài làm công nhiều hơn, có vài người trẻ tuổi làm ăn khá tốt, đến Tết âm lịch có thể lái xe về nhà, ở trên đường núi bị chặn thành một chữ thảm? Nếu như trên đường núi kết băng, trực tiếp xe hỏng người mất, rơi xuống trong khe suối sâu vài chục mét.
Vài năm gần đây sự cố rơi xe xảy ra vài lần, các thôn dân ý kiến rất lớn, xin bên trên cấp tiền sửa đường, nhưng yêu cầu hai năm không hề thấy có động tĩnh. Nghe nói người của Lý gia trại không đợi được, kế hoạch cả thôn góp tiền, mở rộng đoạn đường núi dài bảy tám dặm này thêm một mét.
Chi phí này vô cùng cao, có người dự tính sơ qua, cho dù cả thôn ra sức, cũng cần hai ba trăm ngàn. Lý gia trại lớn, cả thôn có hơn một trăm hộ dân, luận về hộ để chia, một hộ cần hai ba ngàn. Với tình hình kinh tế trong thôn, ít nhất có một nửa hộ nhà nông thu nhập cả năm mới hai ba ngàn. Kêu bọn họ bỏ tiền sửa đường, khó!
Vị trí Lý gia trại không tệ, ở trên vùng trũng trong dãy núi, đất đai bằng phẳng, thuộc về đất đai màu mỡ hiếm có trong vài thôn gần đó. Dòng sông Tiên Đới khởi nguồn từ chỗ sâu trong dãy núi chảy vòng qua thôn, do đó nguồn nước khá nhiều, ao nhỏ càng san sát, hai đầu ruộng đồng, trước thôn sau nhà, đều có thể nhìn thấy ao nước.
Nhà của Lý Thanh Vân ở giữa thôn, vị trí không tệ, ở trong núi, vị trí giữa thôn ý nghĩa an toàn. Bốn gian gạch xanh nhà chính, phía Tây viện có hai gian nhà ở hơi thấp, một gian là phòng bếp, một gian là chuồng bò.
Tường viện cao hơn người, viện không lớn, trồng hoa cỏ thông thường. Từ bên hông nhà chính là có thể đến hậu viện, hậu viện trồng rau, dùng rào tre vây, đề phòng động vật nhỏ đi vào phá hư.
“Cảm giác về nhà thật tốt! Ba, con đã về!” Vừa vào cửa, Lý Thanh Vân đã cười bỏ hành lý lại, ôm hai con chó nhỏ chạy vào trong nhà chính.
Lý Thừa Văn ba của Lý Thanh Vân đang làm cỏ trong vườn rau ở hậu viện, nghe thấy động tĩnh ở tiền viện, lau bùn đất trên tay chạy ra: “Phúc Oa đã về? Thân thể sao rồi?”
“Con khỏe rồi, chỉ có cánh tay còn chưa hoạt bát.” Sau khi Lý Thanh Vân xuất viện, mẹ đã gọi điện thoại về trong thôn, nhờ người chuyển lời cho ba, báo bình an.
Trần Tú Chi đã chuyển hành lý vào trong nhà, tiếp lời nói: “Có tôi chăm sóc con yêu, ông cứ yên tâm đi. Cỏ trong vườn để tôi dọn, ông đến hồ nước Nam địa bắt mấy con cá, buổi tối nấu canh cho con yêu.”
Một mảnh lớn đất đai nhà Lý Thanh Vân ở phía Nam thôn, do đó gọi là Nam địa, đầu mảnh đất có một hồ nước. Dựa theo quy củ trong thôn, hồ nước trong đất nhà ai thì thuộc về nhà đó, cây ven ao cũng vậy.
“Vậy được, Phúc Oa con nghỉ ngơi chút, ba đi bắt cá. Tiện thể hỏi thử xem nhà ai có thịt thú hoang tươi mới, đổi một chút về.” Lý gia trại cũng có thợ săn, thỉnh thoảng săn thú đổi tiền phụ giúp gia đình, không giống như thôn Trương Kiều, nhiều thợ săn chuyên nghiệp như vậy.