Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nông Gia Tiên Điền

Chương 79: Trên xe ba bánh kéo theo hai cô nàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Thanh Vân khoát tay nói: “Đây là công nhân kỹ thuật xây dựng quen thuộc trong thành phố do bạn anh mời đến, số người không nhiều, đồ ăn phải quản tốt. Nhân viên còn lại có thể tìm ở trong thôn, mỗi ngày 50 tệ, một ngày ba bữa bao cơm đồ ăn, tiêu chuẩn đồ ăn giống với công nhân trong thành. Được rồi, cứ quyết định như vậy, hai người giúp anh phụ trách tìm người, điều kiện khác không quan trọng, chỉ cần có thể làm được việc, già trẻ đều được, nhưng kẻ làm biếng hay gây chuyện, tên du thủ du thực tuyệt đối không thu.”

Lý Vân Thông và Miêu Đản liếc nhìn nhau, lập tức gật đầu, nếu như Lý Thanh Vân đã hào phóng, tạo ân huệ của dân trong thôn, tuyệt đối là chuyện tốt. Hơn nữa Lý Thanh Vân trao quyền to chọn người cho bọn họ, xem như là một loại tín nhiệm đối với bọn họ, cũng là một loại thử thách, đồng thời cũng có thể tạo ra nhân duyên tốt trong thôn.

Giao phó xong chuyện xây nhà, thừa dịp trời chưa tối hẳn, Lý Thanh Vân mượn xe ba bánh đi lên trấn trên một chuyến, đi đưa rau dưa và hoa quả cho ông bà nội, cũng cố ý chuẩn bị hai bình nước suối không gian lớn cho hai người.

Tinh thần của ông bà nội đều rất tốt, đặc biệt là ông nội, tóc bạc và chòm râu đã có hơn phân nửa chuyển thành màu đen, râu tóc hoa râm đan xen, vô cùng đặc sắc. Bà nội thích rau dưa hoa quả, nhưng ông nội nhìn thấy Lý Thanh Vân xách theo hai bình nước trong, lại kích động đến lập tức nhảy lên, túm lấy hai cái bình chạy lên trên lầu. Động tác kia nào giống với một lão giả sáu bảy mươi tuổi, thật sự giống với con vượn già trong núi, hai ba phát đã nhảy lên lầu.

Lý Thanh Vân cười, đã quen với trạng thái kỳ dị của ông nội, nói chuyện một lúc với bà nội, thì chuẩn bị về nhà. Nhưng mới vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hai cô gái, chính là em họ Dương Ngọc Nô và đồng nghiệp của nàng, trước kia từng ăn cơm một lần ở trong thành phố, có ấn tượng rất khắc sâu với mấy cô đồng nghiệp xinh xắn của Dương Ngọc Nô.

Khi Lý Thanh Vân nhìn thấy các nàng, Dương Ngọc Nô cũng nhìn thấy hắn, mắt đẹp lập tức sáng ngời, cười tươi như hoa.

“Anh họ, sao khéo vậy, em và đồng nghiệp đang định đến Lý gia trại tìm anh.” Dương Ngọc Nô mỉm cười ngọt ngào, nhào tới giữ cánh tay hắn, giống như sợ hắn chạy mất.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy liền áo màu lam, đeo giày xăng đan đế bằng bình thường, tóc dài cột thành đuôi ngựa thoải mái, giống như sinh viên trong trường, tràn đầy sắc thái thanh xuân. Nhưng dáng người xinh đẹp và da thịt trắng nõn do luyện công lâu dài mang đến của nàng thì không cách nào áp chế được, người đi đường khi đi ngang qua đều ào ào ném ánh mắt kinh ngạc ao ước đến.

“Ngọc Nô à, không phải em làm việc ở trong thành phố sao, tại sao lại trở về rồi?” Lý Thanh Vân giả bộ như không biết chuyện xảy ra ở trong nhà, vô cùng kinh ngạc hỏi.

“Anh không biết sao? Dì không nói với anh à?” Dương Ngọc Nô hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong cảm xúc, cười nói: “Anh Thanh Vân, chính phủ trên trấn ủy thác công ty bọn em đến kiểm tra vấn đề xử lý nước thải của một nhà máy da lông trên trấn, tổng giám đốc bọn em biết em là người của trấn Thanh Long, cho nên cố ý kêu em và đồng nghiệp về đây, toàn quyền phụ trách công việc kiểm tra này. Số liệu còn chưa có, nhưng chỉ nhìn bằng ánh mắt, đã biết ô nhiễm thật nghiêm trọng, Trần Nhị Cẩu chết tiệt kia, đây là xưởng gây ô nhiễm nghiêm trọng đầu tiên ở trong trấn chúng ta.”

Lý Thanh Vân cảm thấy chắc cô em họ này đã nghe ngóng được gì, trong giọng nói có ý hận với Trần Nhị Cẩu, có thể định xả giận cho mình. Trong âm thầm cảm động, ngược lại cũng hơi bất đắc dĩ, rõ ràng là một chuyện nhỏ, sao lại bị người truyền đi đến quái dị như vậy, giống như mình và Trần Nhị Cẩu thật sự có mối thù không đội trời chung vậy.

Hàn huyên vài câu, biết rõ Dương Ngọc Nô quay trở về trấn Thanh Long là vì công việc, điều này khiến cho Lý Thanh Vân thoáng yên tâm. Về phần Trần Nhị Cẩu, đó là một đề tài khác, xưởng da lông của hắn có ô nhiễm hay không, đều có trong trấn giám sát, Lý Thanh Vân không định bàn lại, miễn cho khiến nhiều người sinh nghi.

Hôm nay cô em họ Dương Ngọc Nô này tìm hắn vì chuyện rất đơn giản, bởi vì ở trên trấn không thể lên mạng, lại không có tiệm net, đang cần kiểm tra một phần tư liệu gấp, muốn hỏi hắn mượn sim 3G China Telecom.

Sim 3G có thể sử dụng ở trên máy tính, nơi trấn nhỏ hẻo lánh này chỉ có tín hiệu của China Telecom là mạnh nhất, dây mạng phổ thông còn chưa thông, nếu như muốn lên mạng, chỉ có thể sử dụng card mạng không dây 3G của China Telecom để lên mạng.

Nhưng hiện giờ Lý Thanh Vân cũng không có, sim dùng trong thành phố trước kia đã sớm quá thời hạn ngưng sử dụng. Sau khi giải thích một phen cho em họ, em họ và đồng nghiệp của nàng đều thật thất vọng.

Không chịu nổi ánh mắt thất vọng của hai người đẹp, Lý Thanh Vân đành phải gọi điện thoại cho Hồ Đại Hải, kêu ngày mai khi hắn đến thì mang sim mạng phổ biến toàn tỉnh, USB 3G trong nhà Lý Thanh Vân có, có thể không cần mang. Nhưng lấy bản tính nhà giàu của Hồ Đại Hải, chắc chắn sẽ mua nguyên bộ, hơn nữa còn là bộ dung lượng cao.

Nghe thấy Lý Thanh Vân gọi điện thoại thu xếp xong, hai cô gái mới mặt mày hớn hở, Dương Ngọc Nô vui vẻ nói: “Buổi sáng ngày mai người bạn kia của anh mới đến hả? Vậy buổi sáng ngày mai bọn em đến Lý gia trại tìm anh. Dù sao không gấp gáp gì nhiều, thời gian công ty cho bọn em rất đầy đủ.”

“Được, khởi công xây nhà sẽ bắt đầu vào ngày mai, nhiều người nhiều việc, nếu như không tìm thấy anh thì gọi điện thoại cho anh.” Lý Thanh Vân nói xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: “Hiện giờ các em đang ở đâu? Phòng trọ ở trên trấn rất rách nát, an toàn dễ nói, chính là không quá sạch sẽ. Nếu như không có chỗ ở thì có thể ở lại nhà ông nội anh, tầng trên có phòng trống, là chỗ anh thường xuyên ở.”

Dương Ngọc Nô cười nói: “Không cần, nhà em cũng rộng mở, mỗi ngày đi về nhà là được. Thật ra mới vừa rồi bọn em định đi về, đi hai ba dặm đường là đến bến đò, không cần lái xe, đi bộ còn có thể giảm béo.”

Đồng nghiệp của nàng tên là Tưởng Cần Cần, trùng tên với một nữ minh tinh trong nước, nhưng dung mạo của nàng lại không hề kém, một ánh mắt đặc biệt có thần, khuôn mặt thanh tú, khi cười lên vô cùng dịu dàng. Nàng không có dáng người thấp bé giống như người Xuyên Thục bình thường, trổ mã khá cao gầy, còn cao hơn Dương Ngọc Nô mấy cm, nhìn có vài phần gầy gò.

Tưởng Cần Cần ở bên cạnh nói chen vào: “Em luôn cảm thấy có bốn năm dặm đường, mới đầu đi còn chưa quen đường núi, nhưng đi nhiều vài lần là ổn. Phong cảnh nơi đây thật xinh đẹp, không khí cũng tươi mới, mới ở được vài ngày thôi, em đã không muốn về nhà.”

Nhà của Tưởng Cần Cần ở thành phố Vân Hoang, là cô gái trong thành phố lớn, có tự tin và ưu việt của cô gái trong thành phố lớn, tính cách cũng hiền lành, bằng không đã không chơi cùng với Dương Ngọc Nô.

Lý Thanh Vân nói giỡn: “Không muốn về nhà thì an cư ở trấn Thanh Long bọn anh, đàn ông tốt ở trong trấn này cũng không ít. Hiện giờ chỉ hơi nghèo thôi, nhưng chờ hai năm điều kiện kinh tế sẽ chuyển biến tốt đẹp, đến lúc đó được cả người lẫn của, một nhân sinh thắng thiên chân chính.”

Tưởng Cần Cần cười thần bí: “Em không vội, chờ Ngọc Nô của chúng ta tìm được một người đàn ông tốt, để em thấy yên tâm, thì sẽ cân nhắc đến chuyện này. Nếu giai nhân tuyệt sắc như Ngọc Nô đều không tìm được người đàn ông tốt yêu thương, em càng không thành.”

Dương Ngọc Nô hơi xấu hổ, lắc cánh tay nàng: “Được rồi, sao Cần Cần cậu nói chuyện cứ kéo lên trên người tớ thế hả. Tìm đàn ông như thế nào và dung mạo có liên quan gì chứ?

Tưởng Cần Cần nói: “Sao có thể không liên quan được? Cao phú soái thích tìm người đẹp, lùn nghèo xấu cũng thích tìm người đẹp, nhưng người đẹp bình thường đều sẽ lựa chọn cao phú soái. Có cao phú soái để lựa chọn, vậy người đẹp kia sẽ lựa chọn lùn nghèo xấu sao? Nếu như cậu không phải là người đẹp, chỉ sợ kể cả lùn nghèo xấu đều không lựa chọn cậu!”

“Được rồi, đừng lấy tiêu chuẩn kén chồng kén vợ của người trong thành các cậu để đặt lên trên thân người sống trên núi như chúng tớ. Hôn nhân của người sống trên núi vẫn rất nguyên thủy, phần lớn đều lấy xem mắt, lấy lời mai mối để định ra chung thân. Mấy năm gần đây thanh niên ra ngoài làm việc nhiều hơn, tình huống hôn nhân mới có biến hóa rất nhỏ.”

Mấy người nói chuyện phiếm xong, ngồi trên xe ba bánh của Lý Thanh Vân, chậm rãi chạy về nhà. Lý Thanh Vân nghe các nàng nói chuyện, bản thân rất ít xen vào, vào lúc này nếu như xen vào, rất dễ dẫn lửa lên trên người mình.

Nhưng cho dù hắn không mở miệng thì con gái người ta cũng không định bỏ qua cho hắn.

Tưởng Cần Cần đột nhiên hỏi: “Lý Thanh Vân, nghe nói mấy ngày trước anh đi xem mắt? Đối tượng xem mắt kia còn bị Trần Nhị Cẩu cướp mất? Anh nói tình huống cho bọn em đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nhắc đến chuyện này Lý Thanh Vân lại tức giận, con mẹ nó, rốt cuộc là như thế nào đây, lần đầu tiên đi xem mắt gặp phải một cô gái không rõ làm ở Đông Hoàn hay Quảng Châu, còn bị người tung tin vịt mình trúng ý cô gái này, lại bị Trần Nhị Cẩu dùng tiền cướp đi, cuối cùng cô gái này và Trần Nhị Cẩu đã đính hôn, nghe nói chờ tới cuối năm sẽ kết hôn.

Nhưng mà cho dù trong lòng tức giận lớn hơn nữa thì cũng không thể xả ra với hai cô gái này, đành phải chịu đựng ngột ngạt giải thích: “Mẹ anh kêu anh đi xem, không từ chối được, nên đi xem sao, chỉ nói có mấy câu, cũng không thích cô gái như vậy, nên chuẩn bị rời đi, trở về kêu bà mối từ chối là được. Ai ngờ Trần Nhị Cẩu đi vào, nhìn trúng cô gái kia, còn nói chuẩn bị hai trăm ngàn tệ tiền lễ hỏi, kêu anh biết khó mà lui. Anh vốn không có ý định gì với cô gái kia, mặc kệ cho anh ta làm gì thì làm, nhưng anh ta lại nói năng lỗ mãng, cho nên anh dạy dỗ anh ta một chút. Sau đó anh không để ý đến nữa, đội khảo sát vào núi, cần một phiên dịch viên, anh đi theo vào núi, mới vừa xuống núi đã nghe được lời đồn đại như vậy, nói đối tượng xem mắt của anh bị cướp.”
« Chương TrướcChương Tiếp »