Điền Mục và giám đốc Lưu của bộ phận thu mua nếm thử xong, đều hài lòng gật đầu, nói khác biệt không lớn với dưa hấu Thanh Long cực lớn trước đó, đều là cực phẩm khó có được. Dưa hấu như vậy có bao nhiêu, Phúc Mãn Lâu bọn họ lấy bấy nhiêu.
Tiếp theo, lại nếm thử dưa lê vàng óng, không ngoài dự kiến của Lý Thanh Vân, Điền Mục lập tức bắt nhịp, nếu như cùng một giá như dưa hấu, vậy lấy cả. Trong lúc cân rau dưa cho Thục Hương Các, Lý Thanh Vân dẫn đoàn người Điền Mục đi tham quan ruộng dưa, nói cho bọn họ biết, dưa và rau đều giống nhau, không hề phun thuốc, thuộc về sản phẩm màu xanh lá tự nhiên. Trong ruộng có nhiều sâu, may mà chim chóc nhiều, bằng không những hoa quả tràn ngập linh khí này tuyệt đối sẽ trở thành thiên đường của sâu.
Lý Thanh Vân ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, cười nói: “Sắp buổi trưa rồi, em xuống sông bắt vài con cá, làm vài món ăn gia đình, mấy anh em ta uống vài chén. Buổi chiều lại chậm rãi hái dưa hấu.”
Điền Mục cười nói: “Được đấy, anh đây thích ăn cá nhất, do đó hôm nay mang theo vài hòm Mao Đài Phi Thiên, mọi người có thể thỏa sức uống.”
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng chim kêu bén nhọn từ trên bầu trời, vèo, một tia sáng màu trắng đã lao từ trên bầu trời xuống, chính là ở bên dưới tia sáng màu trắng này giống như còn túm lấy một con thỏ hoang còn khổng lồ hơn thân hình của nó.
Con thỏ kia bốp rơi xuống, đã rơi ở dưới chân Lý Thanh Vân, còn đập vỡ một quả dưa lê chưa lớn.
Lý Thanh Vân thầm mắng Nhị Ngốc Tử đồ phá sản này, bắt một con thỏ lại phá một quả dưa lê, tương lai dưa lê này có thể phát triển đến nặng nửa ký, chính là một trăm tệ, không rẻ như một con thỏ hoang.
Món ăn dân dã ở trong núi vào thành phố vô cùng đắt, nhưng bán ở trên trấn Thanh Long, giá vô cùng thấp, một con gà rừng hoặc một con thỏ hoang chỉ có thể bán mười mấy tệ, hơi lớn hơn một chút cũng chỉ có thể bán được trên dưới một trăm tệ. Một vài thợ săn sau khi bắt được chủ yếu để ở nhà mình nuôi, bán vào trong thành phố không có lời, chỉ riêng tiền xe qua lại và thời gian chậm trễ thôi đã khiến cho thợ săn không chịu nổi.
Khi Lý Thanh Vân nhặt thỏ hoang lên vẫn còn không quên tính toán lời lãi một chút, sau đó mới chìa cánh tay ra, để cho con chim ưng màu trắng đậu trên cẳng tay của mình.
Nhị Ngốc Tử cũng không ngốc, lần này hạ xuống thật nhẹ, không túm đau Lý Thanh Vân nữa.
Kẹc kẹc, chim ưng màu trắng đậu trên cánh tay của Lý Thanh Vân, lại cảnh giác nhìn chằm chằm đoàn người Điền Mục, đối với nhân loại xa lạ, chim ưng vẫn vô cùng lo lắng, coi bọn họ là uy hϊếp.
“Đều là người mình, đừng có kêu. Một con thỏ hoang không đủ ăn, lại đi bắt một con gà rừng về. Nếu ngoan ngoãn, trở về lại đút cá cho mày ăn.” Lý Thanh Vân nói xong, giơ cánh tay lên, cho phép chim ưng lại cất cánh, nhảy vào không trung không thấy bóng dáng.
Chờ sau khi chim ưng trắng bay vào tận trời, Điền Mục mới thở mạnh, kích động kêu lên: “Người anh em, con chim này cậu nuôi là hải đông thanh hả? Hải đông thanh cực phẩm! Bộ lông màu trắng tinh không pha tạp! Năm kia anh và mấy người bạn đi Bắc Kinh chơi, may mắn từng gặp một lần hải đông thanh màu trắng tinh, cũng có thể bắt thỏ và gà rừng, nhưng không nghe lời như vậy đâu?”
Lý Thanh Vân cười to, không để ý nói: “Ha ha, em chỉ nói đùa với nó thôi, nó đâu nghe hiểu được bắt gà rừng hay là bắt thỏ hoang, chỉ vừa giương tay là nó sẽ bay đi theo thói quen.”
“Không không không, nếu như không cho nó khẩu lệnh, chỉ nói ngôn ngữ của nhân loại, nó có thể vâng theo một hai, cũng là cực phẩm trong cực phẩm. Con hải đông thanh này cậu có bán không, giá cả dễ thương lượng, anh dùng chiếc Land Rover Range Rover kia đổi với cậu có được không? Nếu như cảm thấy chiếc xe rởm kia của anh không tốt, anh trực tiếp đưa tiền mặt cho cậu cũng được!”
Mặc dù Lý Thanh Vân có tiền, nhưng vẫn bị cái giá Điền Mục ra dọa sợ một phen: “Land Rover Range Rover thế nào cũng phải giá trị hai đến ba triệu tệ, con hải đông thanh này của em có thể đáng cái giá này sao? Ha ha, anh Điền, anh đừng nói giỡn chứ.”
“Không nói đùa, chỉ cần cậu gật đầu, anh lập tức gửi tiền vào tài khoản cho cậu.” Điền Mục cực kỳ nghiêm túc nói.
“Ơ… này…” Lần này đến lượt Lý Thanh Vân bị làm khó, trong lòng hơi dao động, cũng hơi do dự.
Lý Vân Thông và Miêu Đản vẫn luôn đi bên cạnh, nghe thấy cái giá Điền Mục ra, đã sớm khϊếp sợ đến cằm rơi xuống đất.
Lý Vân Thông còn tương đối có kiến thức, kéo góc áo Lý Thanh Vân, nhỏ giọng nói: “Anh Phúc Oa, giá tổng giám đốc Điền ra không hề thấp, em nghe thấy giá tuyên truyền bên ngoài cũng chỉ hơn một triệu tệ thôi, đương nhiên là hải đông thanh bình thường, như loại màu lông trắng tinh này, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, vật sống thật sự đúng là không có mấy ai thấy. Đù má, ba triệu tệ, đủ để em bỏ ra cả đời…”
Miêu Đản càng kích động đến toàn thân run rẩy, giọng nói đều thay đổi: “Anh, anh ruột của em, anh còn do dự cái gì nữa, chỉ cần anh gật đầu, anh chính là nhà giàu số một của trấn Thanh Long chúng ta. Chúng ta lập tức đập chết thằng Trần Nhị Cẩu kia, ai bảo thằng chó đó dùng hai trăm ngàn sỉ nhục anh em chúng ta, mình cũng dùng tiền sỉ nhục nó!”
Nghe thấy lời khuyên bảo của hai người bạn của Lý Thanh Vân, trên mặt Điền Mục cũng hiện lên một chút kích động và chờ mong, tiền đã thuộc về trò chơi trên con số đối với hắn, tầm nhìn của hắn đã sớm từ trên tiền tài tăng lên đến dấu hiệu thân phận trình độ rất cao, có thể có được một hải đông thanh cực phẩm, là có thể đi vào trong nhóm bạn truyền thuyết kia, kết bạn với những quý công tử này, đãi ngộ như vậy không phải dùng tiền là có thể cân nhắc.
Nữ thư ký xinh đẹp được Điền Mục mang theo đến cũng thừa cơ khuyên nhủ: “Ông chủ Lý, anh còn do dự cái gì nữa thế? Người hào phóng giống như tổng giám đốc Điền của chúng tôi đây không thấy nhiều đâu, không hề giấu giá trị chân chính của hải đông thanh, giá anh ấy ra là giá công đạo chỉ giữa bạn bè chân thật mới có. Cho dù chúng ta bỏ tiền mua trên thị trường, giá chỉ hơn một triệu tệ! Không giấu gì anh, ở trong nhà tổng giám đốc Điền chúng tôi hiện giờ có một con hải đông thanh giá trị tiền triệu.”
Nhưng Lý Thanh Vân vẫn khó nhọc lắc đầu, cười khổ nói: “Xin lỗi, khiến anh Điền thất vọng rồi. Con hải đông thanh này em rất thích, cũng không định bán qua tay. Đương nhiên, nếu như tương lai thiếu tiền, sinh ý niệm bán trao tay, sẽ cân nhắc anh Điền đầu tiên.”
Sắc mặt Điền Mục cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, cười lớn nói: “Ha ha, quân tử không lấy đi thứ người khác thích, là anh đây đường đột, nếu như người anh em không định bán, vậy coi như anh đây chưa từng nói.”
Nữ thư ký nhẹ nhàng dậm chân, cực kỳ tiếc hận nói: “Ông chủ Lý, anh thật là, anh không biết đã mất đi cơ hội tốt bao nhiêu đâu. Đó không phải là ba mươi ngàn, cũng không phải là ba trăm ngàn, mà là ba triệu tệ hàng thật giá thật.”
Điền Mục khoát tay, không để cho nữ thư ký nhiều lời nữa: “Được rồi, đừng nói nữa, cô nói như vậy thành ra hơi xem thường người anh em này của tôi. Người anh em này của tôi vì một hải đông thanh, coi ba triệu tệ không là gì cả, khí độ như vậy không phải người bình thường có thể có được.”
Sau khi Lý Thanh Vân từ chối, ngược lại thả lỏng trong lòng, hiện giờ mặc kệ bọn họ nói như thế nào, mình cũng sẽ không bán con hải đông thanh này đi, cho dù ngày mai con hải đông thanh này sẽ bay trở về núi tuyết, hắn cũng không hối hận.
Mấy người mang theo tâm tình phức tạp khác nhau đi xuống ruộng bậc thang, rau dưa chất đống ở đầu bờ ruộng cũng đã cân xong, tổng cộng bảy ngàn một trăm sáu mươi ký, đựng ở trong túi dệt bình thường, chất lên xe vận tải nhỏ.
Lúc này Lý Thừa Văn và Trần Tú Chi không dám làm chủ, thấy con trai đi đến, nên nói ra trọng lượng, để cho con trai quyết định thu bao nhiêu tiền.
Lý Thanh Vân thấy Chu Lệ Văn và giám đốc Triệu cùng nhau đến tính tiền với mình, nên cười nói: “Hôm nay vất cả để cho mọi người chạy từ xa đến, quá ngượng ngùng. Xóa bỏ số lẻ, tính một ngàn bảy trăm năm mươi ký, lại tặng thêm hai rổ dưa lê nữa, coi như là lễ vật nhỏ bé tôi tặng cho tổng giám đốc Chu. Hiện giờ sắp buổi trưa rồi, tổng giám đốc Chu có thể phái người vận chuyển rau dưa về, mọi người ở lại đây ăn bữa cơm trưa, nếm thử mùi vị của món ăn dân dã nhà nông.”
Lý Thanh Vân nói xong, còn giơ con thỏ hoang to mọng trong tay lên.
“Wow, thỏ hoang, cậu vừa bắt được sao? Nhìn có vẻ ăn thật ngon.” Chu Lệ Văn vốn định làm tốt mối quan hệ với Lý Thanh Vân, đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi, xoay người nói với giám đốc Triệu: “Anh nhanh đi gọi điện thoại cho bộ phận tài vụ, kêu cô ấy chuyển tiền điện tử thanh toán tiền rau. Sau đó dẫn người vận chuyển rau về, nhanh chóng đưa vào trong kho lạnh để cất giữ, tôi và trợ lý đến chiều về. Ừm, hai đầu bếp cũng lưu lại đi, phải dùng đến.”
“Vâng, tổng giám đốc Chu cứ yên tâm, chuyện này tôi bảo đảm sẽ làm thỏa đáng.” Là giám đốc của bộ phận thu mua, việc này vốn trong chức trách của hắn, tuy rằng hắn cũng rất muốn lưu lại, nhưng cảm thấy hôm nay không phải là thời cơ tốt, về sau mua đồ có lẽ còn cơ hội, không cần vội vàng.
Rất nhanh, giám đốc Triệu và tài xế xe vận tải cùng rời đi, còn Lý Thanh Vân cũng nhận được tin nhắn trên điện thoại di động tiền vào tài khoản. Một ngàn bảy trăm năm mươi ký, hai mươi tệ một ký, tổng thu vào ba mươi lăm ngàn tệ. Lý Thanh Vân đưa tin nhắn báo tiền vào tài khoản trên điện thoại di động cho mẹ nhìn xem, nhưng không cho bọn họ nhìn xem tổng số dư, sợ dọa sợ hai người.