Chương 72: Nhà giàu từ trong thành phố đến

Miêu Đản xách rổ, nhanh chóng quay lại. Còn Nhị Lăng Tử thì chỉ vào hai lái buôn rau, nói lời uy hϊếp: “Hai người không thể ăn vụng, nếu như ăn vụng bị tôi phát hiện ra, dựa theo quy củ trong thôn, có thể trực tiếp đánh gãy chân.”

Một câu nói khờ khạo của Nhị Lăng Tử lại dọa sợ hai lái buôn rau đến run rẩy, nếu như không phải vì đánh cược, bọn họ đều định rời đi, không muốn hờn dỗi với Lý Thanh Vân nữa.

Đậu đũa nhanh chóng hái xong, đổ một đống lớn ở đầu bờ ruộng. Sau đó hái cà tím, ớt, cuối cùng hái dưa chuột và cà chua. Đây là rau dưa phổ biến, trên cơ bản mọi người đều trồng, về cơ bản mọi người đều thích ăn. Do đó, chờ khi thu hoạch toàn bộ, cũng không bán lên giá cao được.

Trong ruộng bậc thang của nhà Lý Thanh Vân còn trồng khoai tây, nhưng mà vẫn chưa tới mùa thu hoạch, khoai tây lúc này không nhỏ, nhưng chưa phát triển tinh bột, lại phát triển thêm mười mấy hai mươi ngày nữa, có thể đào ra tiêu thụ trên thị trường.

Lý Thanh Vân không chiếm ưu thế trên hái rau, thấy hái gần xong, chỉ còn lại dưa hấu và dưa lê, nên nói với ba mẹ: “Mọi người thong thả hái, dưa lê tùy tiện hái một ít, dưa hấu hái hết quả chín đi. Bạn con trong thành phố cũng nên đến rồi, con đi tưới cho rau chút nước, trên cành lá ngậm giọt nước, dễ nhìn hơn đúng không?”

Tưới nước tự nhiên là tưới trong ruộng, mới vừa rồi hắn đã nếm thử dưa chuột và cà chua, hương vị rất ngon, trọng lượng cũng vượt trên nhà người ta, chính là không đạt đến hương vị tuyệt đỉnh như rau dưa trong không gian. Đoán chừng do nước suối không gian tưới lên quá ít, hắn định lại tưới thêm một lần, thử xem có thể có hiệu quả rõ ràng không.

Lý Thừa Văn hơi khó hiểu, hỏi: “Hái dưa hấu làm gì vậy con? Chẳng lẽ người mua con mời đến còn kiêm thêm cả bán dưa hấu sao? Dưa hấu thứ này không để được mấy hôm, đừng để hái xong người ta lại không cần.”

“Ba, ba cứ yên tâm đi, chỉ sẽ có người cướp lấy, tuyệt đối không nát trong tay.” Lý Thanh Vân tràn đầy tin tưởng nói.

Dặn dò ba mẹ xong, lại nói với vài người bạn mấy câu, hắn mới đi xuống ruộng bậc thang, chuẩn bị lấy thùng nước có pha nước suối không gian. Nhưng còn chưa bắt đầu hành động, chợt nghe thấy tiếng còi xe ô tô truyền đến từ trên đường lớn, đồng thời điện thoại di động của hắn cũng vang lên.

“Chú em, tôi đây đã đến, thật sự không ngờ, sơn thôn của các cậu lại xinh đẹp đến vậy! Ha ha, tôi nhìn thấy cậu rồi, hóa ra căn cứ nông nghiệp của cậu chính là mảnh ruộng bậc thang này?” Trong điện thoại truyền đến tiếng hô thoải mái dễ chịu của Chu Lệ Văn.

Lý Thanh Vân sửa lại: “Cái gì gọi là mảnh ruộng bậc thang này? Cả đỉnh núi nhỏ này đều là của nhà tôi. Chẳng qua chỉ khai phá một bên sườn núi, một bên kia bởi vì ánh mặt trời không đủ, còn chưa có thời gian khai khẩn. Chờ sau khi toàn bộ quả núi nhỏ này được khai khẩn, cung cấp rau dưa sẽ không thiếu nữa.”

Chu Lệ Văn bất mãn nói: “Hừ, còn không phải là lừa người sao! Nói gì mà căn cứ nông nghiệp, cái gì mà phát triển nghiên cứu công nghệ cao, cái gì mà giám đốc nghiệp vụ. Hóa ra chỉ là núi tốt nước tốt không khí trong lành, rau xanh trồng ra đương nhiên tốt. Chờ lát nữa tôi nếm thử rau dưa nhà người ta trồng ra, nếu như không khác nhà cậu, cậu cứ đợi đó xem kịch vui đi.”

Lý Thanh Vân không chấp nhận nổi nhất việc nghe thấy người ta nói mình làm giả, không quá vui vẻ đáp lại: “Đúng là căn cứ nông nghiệp, ruộng thí nghiệm của bản thân tôi, không thể giả được. Trước cho chị một cơ hội để hoài nghi, nếu như các chị không vừa lòng với rau dưa nhà tôi, chúng ta có thể dừng quan hệ cung cấp hàng.”

“Ha ha, chỉ nói đùa với cậu thôi, việc gì phải nghiêm túc như vậy chứ! Với tính khí như của cậu, đâu thể làm giám đốc nghiệp vụ được? Về sau đâu thể làm ông chủ chứ? Được rồi được rồi, tôi cũng đã đến, không lãng phí tiền điện thoại nữa.” Đúng là thế, khi nàng cúp điện thoại, hai chiếc xe đã đỗ lại trước mặt Lý Thanh Vân.

Một chiếc là Audi Q7 màu trắng, xe riêng của Chu Lệ Văn. Nhưng người lái xe là nữ trợ lý của nàng, còn nàng ngồi ở bên ghế phụ, tiện ngắm phong cảnh, hàng ghế đằng sau là giám đốc Triệu của bộ phận thu mua và hai đầu bếp lớn tuổi. Chiếc xe đằng sau là xe vận tải nhỏ màu xanh lam, chuyên môn dùng để chở hàng, không khác gì với xe vận tải nhỏ của hai lái buôn rau đến đây thu mua rau.

Chu Lệ Văn xuống xe, Lý Thanh Vân tiến lên bắt tay với nàng, nhìn thấy cô gái giống như mật đào này, trong lòng đàn ông thế nào cũng điên cuồng không có tiền đồ, Lý Thanh Vân không hề ngoại lệ.

Hôm nay nàng mặc váy công sở màu xanh nhạt, áo ống màu trắng, không đeo tất chân, lộ ra một đoạn đùi đẹp tự nhiên, trắng sáng lóng lánh, trên chân là một đôi xăng đan màu trắng không hề có trang trí gì, nhưng cũng bị nàng đeo ra hương vị hợp mốt.

“Tổng giám đốc Chu, chào chị, hoan nghênh đi đến Lý gia trại nhà tôi. Chị nghỉ ngơi một chút trước hay trực tiếp đi xem rau dưa?” Lý Thanh Vân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người ta, không nỡ buông ra. Hôm kia khi ở cùng với cô bé nước Pháp còn phải kiêng dè này kia, khi ở bên cạnh người đẹp trong nước, thì không có tâm lý trói buộc, lộ ra một mặt chân thực nhất của đàn ông.

Chu Lệ Văn cười tươi như hoa, lơ đãng rút bàn tay nhỏ bé ra, mân mê một lọn tóc bay rối ở trước trán, phong tình vạn chủng nói: “Thời điểm không còn sớm, chúng ta vẫn đi xem rau dưa trước đi! Nếu như rau dưa có chênh lệch không lớn với trước kia, chúng ta vẫn giá cũ, nhưng nếu như chênh lệch lớn, vậy không tiện ăn nói đâu.”

“Chị yên tâm, thật sự có chênh lệch lớn, tôi cũng không dám phiền chị đích thân đến tận đây.” Lý Thanh Vân nói xong, dẫn nhóm người của nàng đi đến trước đống rau dưa mới hái. Rau dưa tươi mới động lòng người, tản ra mùi thơm tự nhiên, ở trên bãi cỏ đầu bờ ruộng này, không có thứ gì càng mê người hơn.

Lý Thanh Vân xách một xô nước trong tới, để cho bọn họ rửa rau, tiện ăn thử. Thật ra ở trong mắt đầu bếp, không có nguyên liệu nấu ăn nào không thể nếm thử cả, cà tím và ớt cũng như vậy.

Ba mẹ và bạn của Lý Thanh Vân nhìn thấy người đến đầu ruộng, biết là người mua rau từ thành phố đến, vội vàng xách rổ trong tay chạy xuống tiếp đón. Bên trong chỉ hái vài quả dưa lê, dưa hấu còn chưa kịp hái.

Trần Tú Chi vội vàng chào hỏi khách khứa: “Phúc Oa, đây chính là người mua con gọi từ trên thành phố tới sao? Ôi, sao con lại có thể để cho khách ăn sống đậu đũa chứ, ở đây có dưa lê, trong ruộng còn có dưa hấu, nếu như khát nước có thể tùy tiện nếm thử. Cô gì kia ơi, sao cô lại ăn sống ớt vậy chứ, đây là ớt cay nhất đấy…”

“Dì à, dì đừng cuống, chúng cháu thích ăn rau dưa. Ừm, dưa chuột này không tệ, mùi vị giống như trước, có một mùi thơm ngát đặc thù. Cà chua cũng không phải không ăn được, chua ngọt ngon miệng, chính là vị này, cháu thích nhất.” Có thể nhìn ra, Chu Lệ Văn vô cùng hài lòng với rau dưa nhà hắn, lại chưa ăn ra điểm khác nhau với rau dưa không gian. Hoặc là nàng ăn ít, hoặc là nàng đã quên mất mùi vị rau dưa không gian chân chính, nếu như thay phiên ăn thử, tuyệt đối có thể nếm thử ra một chút khác biệt.

“Cô gái này có sở thích gì ngộ vậy, lại thích ăn rau dưa!” Trần Tú Chi hậm hực buông rổ dưa lê trong tay xuống, bất đắc dĩ nhìn nhóm người này ăn sống rau dưa nhà mình.

Vào lúc này, hai vợ chồng Vạn Lai Ức lái buôn rau tới trước đã không đợi được nữa, chạy đến hỏi Chu Lệ Văn: “Các cô là lái buôn rau từ thành phố đến sao? Các cô chuẩn bị thu mua chỗ rau dưa này với giá bao nhiêu?”

“Hai mươi tệ một ký, sao thế?” Chu Lệ Văn tay trái cầm dưa chuột, tay phải cầm cà chua, đang ăn đến hăng hái, tuyệt đối không có một chút ấn tượng tốt nào với kẻ đến quấy rầy mình nếm thử món ngon.

Tròng mắt của lái buôn rau Vạn Lai Ức đều sắp trợn trừng ra, hắng giọng kêu lên: “Cô nói bao nhiêu? Hai mươi tệ một ký? Đầu óc của cô có bệnh hả, thu mua rau giá cao như vậy, không lỗ vốn chết cô sao.”

“Anh mới đầu óc có bệnh, tôi có tiền, tôi muốn thu mua bao nhiêu thì mua, anh quản được sao?” Chu Lệ Văn tức giận lên cũng là quả ớt nhỏ, đâu chịu thiệt thòi, kịch liệt phản kích.

“Vì sao cô lại thu mua giá cao như thế? Hai mươi tệ một ký? Đây là rau xanh chứ không phải vàng!” Vạn Lai Ức há to mồm quát.

Chu Lệ Văn khí thế nói: “Dựa vào cái gì? Chỉ bằng hương vị của rau dưa này. Nếu như anh có rau dưa chất lượng như hàng mẫu này, tôi cũng thu mua hai mươi tệ một ký, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, giao dịch hoàn toàn bằng tiền mặt, một xu một hào tiền hàng đều không nợ.”

“…” Vạn Lai Ức không nói được gì nữa, mới vừa rồi khi tiến vào vườn rau hắn đã nếm thử hương vị rau dưa nhà Lý Thanh Vân, chính bởi vì cảm thấy hương vị tốt đến thần kỳ, nên mới ra ‘giá cao’, không nghĩ tới giá cao hắn ra chẳng tính là cái đinh gì ở trước mặt nhà giàu cả.

Các bạn nhỏ của Lý Thanh Vân đều nhìn xem đến choáng váng, tổng giám đốc xinh đẹp từ trong thành phố đến đây định cướp lấy rau dưa, còn hai mươi tệ một ký? Đây là tình huống gì thế, mặt trời mọc từ đằng Tây sao?

“Anh Đại Đầu, có phải em đang nằm mơ không? Anh nhéo em một cái thử.” Miêu Đản nhìn một rổ đậu đũa ở dưới chân, nếu như chỗ đậu đũa này có mười lăm ký, vậy tương đương với tiền lương một tháng của mình rồi.

Lý Vân Thông ghét nhất người khác gọi biệt danh của mình, nghe Miêu Đản nói như vậy, lập tức cười âm hiểm, nhéo một cái lên mông hắn, kêu: “Miêu Đản, tỉnh táo chưa?”

Miêu Đản lập tức rú thảm một tiếng, một cước đá vào mông Lý Vân Thông, hét lên: “Lý Đại Đầu anh được đấy, lại dám xuống tay nặng như vậy với ông đây! Em cũng giúp anh tỉnh táo một chút!”