Khi ấy, điểm thi đại học của Lý Thanh Vân vừa có, lão hiệu trưởng Chu Đức Bình từng nhiều lần đến Lý gia trại, khuyên bảo ba mẹ hắn kêu hắn lại ôn tập một năm, tranh thủ sang năm thi đậu Bắc Đại. Cũng hứa hẹn, sau khi thi đậu Bắc Đại, trường học thưởng cho số tiền lớn, ít nhất có hai mươi ngàn tệ.
Ông Lý và bà Lý do dự không thôi, bởi vì Lý Thanh Vân không thích ôn tập nữa, vì thế lão hiệu trưởng lại đến y quán Xuân Thu trên trấn, thương lượng với ông nội hắn, lần một lần hai, hai người cũng thành bạn tốt. Tuy rằng cuối cùng không thể thành công thuyết phục Lý Thanh Vân ôn tập, nhưng Chu Đức Bình và Lý Xuân Thu ngược lại trở thành bạn bè thỉnh thoảng có thể chơi cờ tán gẫu.
Mấy ngày hôm trước, bệnh tình của Chu Đức Bình đã vô cùng nghiêm trọng, ở bệnh viện huyện không chuyển biến tốt đẹp, bất đắc dĩ mới đến y quán của Lý Xuân Thu khám bệnh. Khám bệnh xong, kê xong thuốc, Lý Xuân Thu vốn định không thu tiền, nhưng bệnh nhân cứ đòi trả tiền, vì thế đã mở miệng, tổng giá trị một ngàn hai trăm tệ.
Giá này vừa ra khiến Chu Đức Bình ngẩn người, trong lòng không thoải mái lắm, cảm thấy đắt, nhưng vẫn nhịn đau trả tiền. Con trai đi cùng với Chu Đức Bình càng không hài lòng, còn thiếu chút nữa trở mặt tại chỗ.
Ban đầu người ta không thu tiền, ngươi không chịu, nhường tới nhường lui, người ta thấy phiền, ra một cái giá, nếu như ngươi không trả thì thật sự mất thể diện. Nhưng về sau vướng mắc ở trong lòng, giống như cái gai, phải ầm ĩ một trận mới bỏ qua. Vừa khéo uống thuốc đến ngày thứ ba thì xảy ra vấn đề, cả nhà bọn họ có lý do để nổi giận, vì thế mới gây chuyện.
Lý Xuân Thu thấy cháu trai nhận ra Chu Đức Bình, mới xoay người lại nói với bác sĩ Triệu ở bên cạnh: “Cậu nhìn xem đơn thuốc tôi kê như thế nào? Một thang thuốc sắc dùng trong ba ngày, mỗi ngày sáng tối một lần. Mười gói thuốc, tương ứng ba mươi ngày, tuy rằng lão phu bất tài, nhưng bảo đảm khiến bệnh phổi của ông ta khỏi hẳn, nếu như điều dưỡng thỏa đáng, ít nhất trong vòng bảy tám năm sẽ không tái phát.”
“Lão hiệu trưởng tuổi già thể yếu, tuy rằng phương thuốc thần y kê ôn hòa, nhưng là thuốc ba phần độc, sợ lão hiệu trưởng không chống đỡ nổi, do đó thêm một mảnh nhân sâm trăm năm. Tình huống thân thể của ông ấy, sợ rằng hư nhược không chịu nổi bồi bổ, do đó Lý thần y mới dặn một thang thuốc phân ra dùng trong ba ngày. Là như vậy đúng không?” Bác sĩ Triệu được xưng là chuyên gia ở viện trung y, nhưng ở trước mặt Lý Xuân Thu, lại cẩn thận giống như học sinh tiểu học.
“Ừm, bản lĩnh không tệ.” Lý Xuân Thu khẽ gật đầu, khá vừa lòng, vỗ vai bác sĩ Triệu, nói: “Vậy cậu hỏi người nhà của Chu Đức Bình xem, đã sắc thuốc cho ông ta uống thuốc như thế nào? Có phải vì buổi tối ngày đầu tiên trở về, ấn theo hướng dẫn sử dụng của tôi, hiệu quả thật tốt, vì thế bắt đầu từ ngày thứ hai, mỗi ngày một thang? Haizzz, may mắn mới dùng ba thang, nếu dùng nhiều thêm hai thang, sợ rằng xảy ra án mạng.”
Không cần bác sĩ Triệu quay sang hỏi, người nhà Chu Đức Bình ở bên cạnh đã nghe hiểu rõ, mỗi người lúng túng không nói gì, mặt đỏ giống như mông khỉ.
“Vậy, vậy hiện giờ cha tôi phải làm sao đây? Lý thần y, ông lại kiểm tra dùm?” Một người phụ nữ mới vừa rồi kêu la ầm ĩ nhất chỉ ông cụ đang ho khan không ngừng trên mặt đất hỏi.
Lý Xuân Thu hừ lạnh một tiếng, không để ý đến nàng. Tuy rằng thầy thuốc lòng cha mẹ, nhưng có vài người lại không đáng giá để điều trị. Thanh danh của Chu Đức Bình vô cùng tốt, nhưng thanh danh của mấy người con cháu hắn lại kém xa.
Hiện giờ Lý Xuân Thu đang tức giận, kêu hắn lấy khuôn mặt tươi cười đón chào, khó như lên trời.
Vào lúc này đến lượt Lý Thanh Vân ra sân, phối hợp với ông nội hừ lạnh, ở đó quát: “Mới vừa rồi còn định đập cửa tiệm đập biển hiệu, hiện giờ lại có mặt mũi hỏi ông nội tôi nên làm như thế nào? Lão hiệu trưởng có những người con như mấy người, thật sự là tội nghiệt! Nhìn xem hiện giờ ông ấy khó chịu đến cỡ nào? Mấy người còn có lòng làm ầm ĩ đòi bồi thường, đâu thèm quan tâm đến chết sống của ông ấy đâu?”
Người nhà Chu Đức Bình mới vừa rồi hùng hổ, hưng sư vấn tội mỗi người đều cúi thấp đầu xuống, bị Lý Thanh Vân chất vấn đến á khẩu không trả lời được. Khi đang định nhẹ giọng cầu tình, bất ngờ nghe thấy bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân lộn xộn, còn có người quát lên từ xa: “Đều tránh ra, đều tránh ra, đừng làm trễ hành động chấp pháp của bọn tôi! Y quán lừa đảo không có giấy phép ở đâu?”
Công an, thuế, công thương, vệ sinh, bốn ngành liên hợp chấp pháp, nhân viên mặc bốn loại đồng phục xuất hiện ở trấn Thanh Long nho nhỏ, gây nên chấn động không nhỏ. Dân chúng vây xem tạm thời không phản ứng lại kịp từ trong khϊếp sợ, chủ động tránh ra một đường, để cho bọn họ vọt vào.
Người dẫn dắt đội ngũ chấp pháp liên hợp này lại là một nam thanh niên, mặc âu phục tinh xảo, đi bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp cao gầy. Cô gái trẻ tuổi kia thở gấp, chạy thẳng đến bên cạnh người con gái mới vừa kêu to nhất, gấp giọng hỏi: “Dì hai, ông ngoại cháu như thế nào rồi? Đội chấp pháp đã đến, nên niêm phong cửa tiệm thì niêm phong, nên bắt người thì bắt. Chúng ta nhanh chóng đưa ông nội đến bệnh viện thành phố thôi, đừng ở đây làm trễ nải.”
Lý Thanh Vân vừa nhìn thấy cô gái này, thân thể lập tức run lên. Tần Dao, bạn gái trước của mình lại xuất hiện ở đây? Thiên hạ lớn đến cỡ nào, sao lại nhỏ đến thế? Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại nữa, không ngờ gặp lại dưới tình huống như vậy.
“Dao Dao, đừng nói lung tung, sự việc có biến hóa, không trách thần y người ta được.” Người phụ nữ kia vội vàng bịt miệng Tần Dao lại, rõ ràng bản thân đuối lý, ở trước mặt người miền núi dã man, nàng sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Hả? Không phải mọi người kêu cháu đi tìm người sao…” Tần Dao theo ánh mắt của dì hai nhìn thấy Lý thần y thản nhiên trấn định, cũng nhìn thấy Lý Thanh Vân ở bên cạnh, sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Lý Xuân Thu lão già thành tinh, vừa nhìn thấy cháu trai và Tần Dao đồng thời biến sắc, lập tức hỏi: “Có quen biết với cô bé kia sao?”
“Cô ta chính là Tần Dao, bạn gái cũ.” Lý Thanh Vân chua xót cười, cũng không nói nhiều.
“Chậc chậc, cô bé thật xinh đẹp, đáng tiếc ánh mắt vô thần, đã đánh mất bảo bối này của nhà chúng ta, về sau nó sẽ phải hối hận.” Ông cụ thấy sắc mặt Lý Thanh Vân không đúng, vội vàng an ủi một câu.
“Vương bà buôn dưa mèo khen mèo dài đuôi, cháu nội ông còn chưa yếu ớt đến mức độ như vậy.” Lý Thanh Vân trả lời.
Lúc này, người trẻ tuổi dẫn đầu đứng ra nói: “Tôi là Hứa Tĩnh Thủ người phụ trách liên hợp chấp pháp lần này, ai là người chịu trách nhiệm ở y quán Xuân Thu vậy? Mời đi ra phối hợp với điều tra của bọn tôi, nếu như là người trong sạch, bọn tôi sẽ trả…”
Lý Xuân Thu đột nhiên nói: “Mấy người nhà của Chu Đức Bình, muốn chữa bệnh thì đừng chậm trễ nữa. Tôi lại sắc một liều thuốc, có thể để cho tình trạng ho khan của ông ta giảm bớt, mở miệng nói chuyện được. Về phần bảy gói thuốc còn lại, mấy người không cần thì để lại, tôi trả mấy người tất cả tiền thuốc. Hừ, có vài người đánh vỡ đầu cũng không mua được đâu.”
Bác sĩ Triệu vừa nghe, vô cùng phối hợp kêu lên: “Tôi muốn mua, tôi muốn mua…”
Hứa Tĩnh Thủ đột nhiên bị người cắt ngang lời, vô cùng tức giận, nhưng dù sao đã từng có kinh nghiệm ở đại viện chính phủ, cảm thấy không khí không đúng lắm, thấp giọng hỏi Tần Dao: “Bác sĩ Triệu này không phải do nhà em mời đến sao? Vì sao lại nói chuyện giúp y quán Xuân Thu vậy?”
“Em cũng không biết.” Ánh mắt của Tần Dao vẫn chú ý lên trên cánh tay bị thương của Lý Thanh Vân, còn có một vài vết sẹo mới không rõ ràng. Tâm tình hỗn loạn, còn chưa nhận ra sự kỳ lạ của bầu không khí.
Người nhà của Chu Đức Bình đâu thể đưa gói thuốc có sâm núi giá trị mười ngàn cho người khác được, lập tức ôm thuốc vào trong lòng, nói: “Thuốc này không trả, bọn tôi không làm theo phương pháp của Lý thần y, là lỗi của bọn tôi. Lão ngài mau kê đơn thuốc cho cha tôi, trị ho khan cho cha tôi đi?”
“Còn vài công sai này?” Người của thế hệ trước vẫn quen gọi viên chức nhỏ là công sai hoặc quan sai.
“Chuyện này chỉ là hiểu lầm, tôi nói rõ ràng với bọn họ là được.” Nói xong, một tên mập chạy đến trước mặt Hứa Tĩnh Thủ, nhỏ giọng thì thầm vài câu.
Sắc mặt Hứa Tĩnh Thủ khó coi thay đổi vài lần, gật đầu. Nhưng hắn vẫn ghi hận chuyện Lý Xuân Thu cắt ngang lời mình, vì thế nói: “Nếu đã như vậy, chờ lão thần y chữa khỏi cho bệnh nhân rồi tính.”
“Thần y không dám nhận, cứu sống người chính là bổn phận.” Lý Xuân Thu không hề cho người trẻ tuổi này chút mặt mũi, không phải nguyên nhân gì khác, dù sao nhìn thấy đối phương và Tần Dao cùng xuất hiện, hắn chán ghét người trẻ tuổi này từ tận đáy lòng.
Lý Xuân Thu nói xong, vỗ bả vai Lý Thanh Vân, nói: “Cam thảo ba tiền, đun lửa to, ba bát sắc thành một bát, đi thôi.”
“Được ạ, lập tức xong ngay.” Lý Thanh Vân gật đầu, xoay người đi vào hậu viện y quán.
Trong viện, mẹ đang nói chuyện với bà nội, nhỏ giọng an ủi nàng. Bà nội chỉ là người thường, mẹ sợ bà sốt ruột nóng nảy, vẫn luôn ở bên cạnh trấn an.
Lý Thanh Vân giao hai con chó con cho mẹ trông, cũng nói rõ ràng cho mẹ biết, một con tên là Kim Tệ, một con tên là Đồng Tệ.
Trần Tú Chi cười nói: “Thằng bé này, tiền rơi đầy trong mắt rồi, nuôi con chó đều liên quan đến tiền. Đi đi, sắc thuốc, nhanh chóng đuổi mấy người đi, nhìn thấy bọn họ lại phiền lòng. Ái chà, nhưng con chó đất nhỏ này thật xinh đẹp…”
“…” Là chó săn có được không hả?
Lý Thanh Vân ở bên người ông nội từ nhỏ, mặc dù không nhận được thân truyền của ông, nhưng kiến thức căn bản về thuốc bắc thì hiểu không ít, mấy thứ như bài ca sắc thuốc, chủng loại thần nông thảo từng đọc không ít.
Hắn nhanh chóng cân lấy ba tiền cam thảo, bỏ vào trong nồi đất sắc thuốc, vì bảo đảm, nước hắn thêm vào không phải là nước phổ thông, mà là nước suối không gian.
Cam thảo không cho nhiều thêm, bình thường là cam thảo sống, dược tính không độc, chuyên thanh nhiệt, dùng để thanh nhiệt giải độc, nhuận phổi khỏi ho. Dùng cho đờm nóng ho khan, cổ họng sưng đau vân vân… Không xung đột với tác dụng loại trừ tạp chất trong cơ thể của nước suối không gian, do đó Lý Thanh Vân mới dám tự ý đổi nước.
Dùng bếp gas, chỉ cần bảy đến tám phút, đã từ ba bát nước nhỏ sắc thành một bát nhỏ. Lọc cặn thuốc, đổ vào trong một bát sứ màu xanh lam, lập tức bưng ra ngoài.
Hắn ngẫm nghĩ, lại quay vào tìm một cái thìa nhỏ bình thường, khuấy nước trong đó, để thuốc nguội nhanh hơn.
Mười phút ngắn ngủi, quần chúng vây xem đã tăng lên không chỉ gấp hai gấp ba lần. Phần lớn những người này đều từng nhận ơn huệ của Lý Xuân Thu, mỗi người như hổ rình mồi trừng mắt nhìn người nhà Chu Đức Bình, hễ có gì không đúng, bọn họ tuyệt đối sẽ xắn tay áo ra trận.
“Mau nhìn kìa, thuốc sắc xong! Phúc Oa bưng thuốc ra rồi.”
“Nhà họ Lý cũng thật trượng nghĩa, người trong thành đến đây gây chuyện, ông ấy còn giúp đỡ xem bệnh, nếu như là ta, hạng người lương tâm bị chó ăn kia đã chết sạch!”
“Chỉ đáng tiếc vài miếng nhân sâm núi trăm năm kia, đó là thánh phẩm cứu mạng…”
Lời nói gì đều có, Lý Thanh Vân vừa ra tới, âm thanh ồn ào náo động đã đạt đến đỉnh, không ai không chỉ trích sự ghê tởm của người nhà Chu Đức Bình.
Lý Thanh Vân bưng thuốc đến bên cạnh cáng, nhàn nhạt nói: “Thuốc sắc xong rồi, nhân lúc còn nóng đút cho bệnh nhân đi, chú ý đừng để bị bỏng.”
Tần Dao ma xui quỷ khiến nhận thuốc, nhỏ giọng hỏi: “Đây là y quán do ông nội anh mở sao? Cánh tay của anh làm sao vậy?”
“Tai nạn xe cộ.” Vấn đề đầu tiên biết rõ còn cố hỏi, vấn đề thứ hai bằng vào mấy lời ngắn ngủi đáp lại nàng.
“Xin lỗi!” Lời này không phải đối với tai nạn xe cộ, mà là vì chuyện nàng cố ý xa cách và chia tay.
“Không cần phải nói xin lỗi. Trước kia, sinh mệnh có cô thật tuyệt vời; hiện giờ, trong sinh mệnh không có cô cũng rất tuyệt vời. Đã không thể cùng nhau đi đến điểm cuối, khi rời đi giữa đường, nói lời từ biệt nhau, chúc phúc cho nhau, cũng là một chuyện tốt.” Nói xong, Lý Thanh Vân lùi ra đằng sau, kéo dài khoảng cách.
Sắc mặt Tần Dao buồn bã, môi mím chặt, cũng không nhìn Lý Thanh Vân nữa, chỉ ngồi xổm xuống mớm thuốc cho lão hiệu trưởng Chu Đức Bình.
Lời này nói thật thẳng thắn, chính là đang nói, dù sao đã thấy được bản tính của ngươi, chúng ta không phải người cùng đường, trong cuộc sống có ngươi hay không đều giống nhau!
Khi yêu ngươi, ngươi nói cái gì chính là cái đó; khi không yêu ngươi, ngươi nói ngươi là thứ gì?