“Tôi sẽ phiên dịch nguyên văn, có được hay không tôi không dám bảo đảm.” Lý Thanh Vân không làm rõ mối quan hệ giữa hai đội, lại càng không rõ thân phận chân chính của những người này, không dám bảo đảm loạn.
“Cảm ơn, anh không giống với bọn họ, trao đổi với anh, tôi rất yên tâm.” Michelle hơi bất an xoa nhẹ hai gò má của Lý Thanh Vân, quay trở về đội ngũ của nàng.
Lý Thanh Vân đầu tiên nói cho chú Thất Thốn về vết thương của George, để chú ấy tự có tính toán, sau đó đi đến trước mặt thành viên đội khảo sát Trung Quốc, phiên dịch nguyên văn yêu cầu của Michelle.
Đội trưởng Trương Triêu Dương mặt âm trầm, có vài phần căm tức nói: “Một chiếc điện thoại vệ tinh duy nhất đã bị rơi vỡ trong xung đột! Chính là chuyện tốt do lão già nước Mỹ kia làm ra! Ông ta ấy, những thằng giặc quỷ nước ngoài này không đổi tính, nhìn thấy thứ tốt là cướp, sau khi bị rắn cắn, chẳng những không vội xử lý miệng vết thương, ngược lại định cướp thiên thạch bọn tôi nhặt được. Cậu xem vết thương trên mặt tôi, chính là do lão già nước Mỹ đó đánh.”
Lý Thanh Vân là phiên dịch, không quản mâu thuẫn xung đột giữa bọn họ, chỉ nói: “Nếu như không liên lạc được với trực thăng, sợ rằng người bị thương kia sẽ gặp nguy hiểm. Chú tôi nói, lão già nước Mỹ kia đã có dấu hiệu suy hô hấp, nếu như còn không đưa đi cấp cứu, sợ rằng không chống đỡ được đến khi xuống núi.”
Một đội viên Trung Quốc trẻ tuổi khác tức giận nói: “Chuyện này không liên quan gì đến bọn tôi, là lão già nước Mỹ kia tự tìm, sau khi nhìn thấy thiên thạch, mọi người cùng nhau rắc phấn đuổi trùng xua tan bầy rắn không nhiều, nhưng mà mọi người còn chưa phản ứng kịp, ông ta đã vọt tới, cướp khối thiên thạch kia. Ai nào ngờ có một con rắn đầu sắt Mangshan rất lớn không sợ phấn đuổi trùng, thấy có người tới gần, đột nhiên cắn lên tay ông ta.”
Thông qua miêu tả lời qua tiếng lại của những người này, Lý Thanh Vân cuối cùng đã rõ ràng quá trình xung đột. Mọi người cùng nhau tìm được thiên thạch, nhìn thấy không có nhiều rắn, nên dùng phấn đuổi trùng xua tan bầy rắn đi, khi bầy rắn vẫn còn chưa hoàn toàn tản ra, James chuyên gia nước Mỹ đã nhào lên cướp thiên thạch, đáng tiếc có một con rắn đầu sắt Mangshan phẫn nộ cắn một phát lên tay ông ta, dưới hoảng sợ đã lùi về, bị đội viên Trung Quốc phản ứng lại kịp xông lên, đánh chạy rắn độc, cướp được thiên thạch.
Nhưng mà chuyên gia nước Mỹ cảm thấy đó là đồ của mình, vì thế không kịp xử lý miệng vết thương bị rắn độc cắn, đã cãi lộn một trận với đội viên Trung Quốc, cuối cùng không địch nổi bốn đội viên bên này, thêm với độc rắn bùng nổ nhanh hơn ác hơn trong tưởng tượng, bất ngờ ngã xuống, cho dù Lý Thất Thốn dốc hết thủ đoạn cứu chữa, cũng không thể ngăn độc rắn lan ra.
Lý Thanh Vân nhìn về phía bọn họ chỉ, thấy được một khu vực từng có dấu vết thiêu đốt, nơi đó đúng là điểm rơi của thiên thạch. Xung quanh còn có hơn mười con rắn độc không chịu tản đi, chiếm cứ ở trong bụi cỏ, thè lưỡi rắn ra, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào vị trí chỗ đội viên Trung Quốc, có thể cảm nhận được vị trí của thiên thạch ở trên người bọn họ.
Rắn thích bóng râm, nhưng dưới điều kiện cho phép, thường cách một khoảng thời gian nhất định phải phơi nắng, duy trì nhiệt độ thân thể. Còn thiên thạch rõ ràng có thuộc tính ấm áp, giống như vầng mặt trời nhỏ, rắn thích chiếm cứ ở xung quanh thiên thạch cũng là thỏa đáng.
Lý Thanh Vân mang theo Kim Tệ và Đồng Tệ tiến lên trước hơn mười mét, phát hiện dấu vết thiêu đốt này ở dưới vách núi của đỉnh Vọng Tiên, theo vách đá này, có mấy cây trà kỳ dị bị lũ quét xuống, gốc rễ đều lộ ra, thân cành xiêu vẹo, đổ ngổn ngang, trên phần lớn lá cây đều dính đầy bùn. Còn lá trà có hình tròn đến gần vô hạn, gân lá ở chính giữa tách lá cây hình tròn ra thành hoa văn Thái Cực Âm Dương, vô cùng thần kỳ. Cẩn thận quan sát, phát hiện hoa văn Âm Dương được tách ra này thật sự có màu sắc khác nhau, một bên có màu xanh biếc, một bên hơi vàng.
“Ủa? Đây chẳng phải là trà ngộ đạo thường xuyên được ông nội nhắc đến sao? Nói là cây trà do lão đạo sĩ ở trong đạo quan trên đỉnh núi trồng, tổng cộng chỉ có hơn mười cây, sau khi đạo quan lụn bại, nghe nói các cây trà cũng bị chuyển đi, sao lại có lũ quét xuống mấy cây chứ? Chẳng lẽ trên núi vẫn còn có cây trà may mắn còn tồn tại sao?”
Lý Thanh Vân kiềm chế kích động trong lòng, cẩn thận nhìn ngó, phát hiện cây trà bị quét xuống này có tổng cộng ba cây, phần lớn bộ rễ bám vào trong đất đá, tạm thời không lo lắng chúng nó sẽ chết héo.
Hương vị của trà ngộ đạo không biết được ông nội nhắc đến bao nhiêu lần, nói là khi đàm kinh luận đạo với lão quan chủ của đạo quan đã được nếm thử không ít loại trà này. Nhưng lão quan chủ coi những cây trà này là bảo bối, ông cụ nếm thử ở đó thì được, nhưng tuyệt đối không tặng ra ngoài, kể cả bạn bè lâu năm cũng không ngoại lệ.
Sau này lão quan chủ mất tích ly kỳ, đạo sĩ trong quan nói lão đã bạch nhật phi thăng, không có chống đỡ của lão quan chủ, đạo quan xây trong núi sâu nhanh chóng suy tàn, lúc mấy tên đệ tử trong quan rời đi lại chuyển toàn bộ mười mấy cây trà ngộ đạo đi, cuối cùng không biết đi đâu.
Sau đó ông nội Lý Thanh Vân đã nhiều lần vào núi, nhưng không tìm được tung tích của các đạo sĩ, càng không tìm được trà ngộ đạo khiến ông cụ thèm nhỏ dãi. Loại tà lá cây hình tròn này không phải là trà dại bản địa, về phần là giống gì, không ai có thể nói rõ ràng. Lúc trước khi hỏi lão quan chủ, lão đạo kia chỉ thần bí khó lường nói là tình cờ đoạt được.
Trà ngộ đạo xếp hạng nhất ở trong lòng ông nội Lý Thanh Vân, tiếp theo mới đến trà dại Liên Hoa được một chùa chiền ở trong chỗ sâu núi hoang bồi dưỡng, trước khi vào núi, tâm nguyện lớn nhất của Lý Thanh Vân chỉ là tìm được vài cây trà dại Liên Hoa, nằm mơ cũng không nghĩ tới lại gặp được trà ngộ đạo đã sớm mất tích.
Gâu gâu! Gâu gâu! Mấy con rắn độc tiến đến quá gần, rơi vào cảnh cáo của Kim Tệ và Đồng Tệ.
Lý Thanh Vân đúng lúc lùi về đằng sau, không làm quen với những con rắn độc này, nếu như là lúc không người, thả Nhị Ngốc Tử ra, bảo đảm có thể dọa sợ những con rắn độc này đến chân mềm. Ưm, hình như rắn độc không có chân mà nhỉ…
Michelle nóng vội, đuổi theo hỏi kết quả, Lý Thanh Vân hơi bất đắc dĩ nói: “Có lẽ bởi vì bọn họ ngôn ngữ không thông cho nên phát sinh mâu thuẫn xung đột, bộ điện thoại vệ tinh duy nhất lại bị James tự tay đánh hỏng rồi, cho dù bắn chết bọn họ cũng không thể liên hệ với quân đội được. Phương pháp duy nhất chính là nhanh chóng quay trở về dưới chân núi.”
“Vậy còn chờ đợi cái gì nữa, chúng ta nhanh chóng quay trở về thôi.” Vài ngày gần đây Michelle ăn không ít đồ ăn không gian, lại còn ăn canh gà nấu từ nước suối không gian, thể chất tăng cường đến không chỉ 1,5 lần, đi đường núi lúc giữa trưa, nàng không hề ngại ngần gì.
Lý Thanh Vân đáp một tiếng, truyền đạt ý kiến của chuyên gia nước ngoài cho chuyên gia Trung Quốc, chuyên gia Trung Quốc không có ý kiến gì, đội trưởng Trương Triêu Dương đã nói, sau khi ăn cơm đơn giản xong là có thể lên đường đi về.
Khi ăn cơm hộp, Lý Thanh Vân đổ ra nửa chén nước, kêu Michelle đút cho James đang nửa hôn mê. Michelle tưởng là ý tứ của bác sĩ Lý Thất Thốn, quyết đoán chấp hành, không tốn bao nhiêu hơi sức lại bị James uống sạch. Sau khi uống sạch, lại còn có hơi sức mở to mắt, yếu ớt nói: “Còn muốn…”
Muốn con mẹ mày chứ, ngươi cho rằng nước suối không gian là hàng cung ứng vô hạn hả. Yêu cầu quá cao không đạt đến, chỉ cần giữ cái mạng của ông ta là được. Vì thế Lý Thanh Vân nhận lấy cái chén Michelle đưa lại, chạy đến bên cạnh dòng suối múc cho ông ta một chén đầy.
James một lần nữa nếm vài ngụm nước suối thuần thiên nhiên, cảm thấy không đúng, vì thế ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không bao giờ nhắc đến chuyện uống nước nữa.
Sau khi ăn xong, thừa dịp mọi người thu dọn hành lý, Lý Thanh Vân mang theo hai con chó săn, chạy đến trên đống đá bên dưới vách núi, dời gốc trà ngộ đạo kia vào trong tiểu không gian. Cây trà này nhìn không lớn, nhưng khi thao tác thực tế rất nặng, mệt đến Lý Thanh Vân đổ mồ hôi toàn thân, ánh mắt biến thành màu đen, vội vàng uống hai chén nước suối không gian mới có sức nhảy xuống khỏi đống đá.
Hai con chó săn theo sát trái phải, trung thành bảo vệ Lý Thanh Vân, rắn độc mới vừa đến gần sẽ rơi vào sủa loạn của chó săn. Thật ra nếu như chó săn nóng nảy, cũng có thể làm thịt rắn độc, có điều quá nguy hiểm, Lý Thanh Vân không muốn để cho chó săn thử nghiệm, do đó mỗi khi chó săn định đánh rắn độc, sẽ bị Lý Thanh Vân quát bảo dừng.
Chuyên gia nước Mỹ phải dùng cáng để nâng, phiên dịch và thợ săn có chức trách của mình, không phải làm. Bản thân George cũng là người bị thương, còn Michelle là phụ nữ, cũng có đặc quyền. Do đó bốn chuyên gia Trung Quốc và hai người lái xe là chủ lực, một chuyên gia nước Mỹ khác cũng không có ai để buôn chuyện, chủ động thay phiên.
Bầu không khí lúc trở về vô cùng đè nén, không có mấy người nói chuyện, trừ bỏ Lý Thanh Vân còn có tâm tình chụp ảnh, những người khác đều tập trung chạy đi. Nhưng mọi người cũng rất kỳ quái, James bị thương ăn cơm đều khó nhọc, nhưng uống nửa chén nước lúc ăn cơm, sau khi uống xong, sắc mặt lại dễ nhìn một chút.
Lý Thất Thốn vốn cho rằng hắn không chống đỡ nổi đến dưới chân núi, nhưng giữa trưa ngày thứ tư trên đường về, khi ông ta xuống dưới chân núi đã có thể mở to mắt nói chuyện, sưng phù trên thân cũng giảm bớt rất nhiều, chính là vết thương chỗ bàn tay không thích hợp lắm, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ thả lỏng dây buộc cho ông ta, nhưng khả năng cánh tay bị hoại tử là rất lớn, có khi phải cắt.