“Cũng không biết hiện giờ những người khác đang ở đâu? Anh nói chúng ta nên đi về hay là tiếp tục tiến lên?” Michelle thấy Lý Thanh Vân mặc xong quần áo, vì thế vội vàng thu dọn ba lô của mình, chuẩn bị sẵn sàng lên đường.
Mấy trận gió mạnh thổi qua, hạt mưa nhỏ dần, Kim Tệ và Đồng Tệ giống như không cảm nhận được nguy hiểm, chơi đùa ở gần lều trúc. Bắt được một con thằn lằn màu xám, hai con chó săn vô lương coi nó thành bóng cao su, ngươi đá một cái, ta đá một cái, cứ thế giày vò con thằn lằn hành động nhanh chóng đến không còn chút hơi sức nào.
Lý Thanh Vân ngẩng đầu lên nhìn trời, trên mặt lộ vẻ hớn hở, đáp lại: “Những người này cùng nhảy xuống triền núi với chúng ta, nếu như lăn đến chân núi, thì giống chúng ta, cũng sẽ theo dốc thoải bên này rời khỏi khe sâu. Nếu như chúng ta tiến lên trước, chắc chắn có thể gặp bọn họ. Nếu như thật sự có người lăn được một nửa lại leo lên, sẽ dựa theo đường núi đã được khai phá, tiếp tục tiến lên, chúng ta đi tiếp tới trước, cũng có khả năng gặp bọn họ.”
“Về phần đi về? Ha ha, tôi không biết con đường này thông đến đâu, tôi sống ở trấn Thanh Long nhiều năm như vậy, còn chưa từng lên núi từ bên này. Đây là lần đầu tiên…”
Vòm trời ít mây, toàn bộ bầu trời đều sáng lên, lộ ra màu xanh thẳm tinh thuần. Như vậy nói rõ đám mây gây mưa đã biến mất, rất nhanh trời có thể quang.
Lý Thanh Vân lấy hai chiếc áo mưa mặc một lần từ trong ba lô ra, mình mặc một cái, lại đưa cho Michelle một cái. Nói là áo mưa mặc một lần, thật ra chính là áo mưa nhựa, chất liệu giống như túi ni lông, khi lên núi gặp mưa sương hoặc mưa nhỏ thì có thể dùng để đề phòng quần áo ẩm ướt. Nếu như gặp phải mưa lớn và mưa như trút nước, vậy chỉ có thể ha ha thôi, không có bao nhiêu tác dụng cả…
Chờ cất xong lều trại vào ba lô, bầu trời chỉ còn hạt mưa rất nhỏ, hai con chó con hưng phấn kêu gâu gâu, giống như cũng chịu đựng đủ thời tiết mưa to rồi.
Lúc xuất phát, Lý Thanh Vân lại đi đến bên cạnh triền núi, nhìn xem khe sâu ở dưới chân, bên trong dòng nước lũ cuồn cuộn, gợn sóng thật lớn, muốn đi theo con đường tắt này, trong khoảng thời gian ngắn là không thể nào, còn không biết đến khi nào nước mới chảy hết.
Đi lên núi cũng không có đường, hoàn toàn dựa vào một thanh đao chặt củi mở đường, đỉa, cóc, thằn lằn, nhím… mấy thứ này nhiều lắm, dọc theo đường đi Lý Thanh Vân đều nhìn đến chết lặng. May mà chỗ tiếp giáp giữa quần và giày có quấn vải, trên tay có đeo bao tay màu trắng, nếu như thật sự có đỉa dính lên, nhanh chóng có thể phát hiện ra.
Khi đến giữa trưa, mưa nhỏ cũng ngừng, vầng mặt trời hơi đỏ ửng treo trên vòm trời, vầng sáng mông lung thật xinh đẹp. Lý Thanh Vân đứng trên đỉnh núi nhỏ rất ít cỏ dại, thở phào một hơi. Đường xuống núi nhìn không tệ, hơi lệch sang Tây, cỏ dại không ít, nhưng không có quá nhiều cây gai dây mây và bụi cây.
Sau khi xuống núi, có một đoạn khoảng cách thật bằng phẳng không hề có mỏm núi, không cần cực khổ như vậy nữa.
Lý Thanh Vân cởϊ áσ mưa mặc một lần ra, buông ba lô xuống, ngồi ở trên ba lô nghỉ tạm. Áo mưa này đã bị cỏ cây cào đến rách mướp, Lý Thanh Vân cột chặt nó lại, nhét vào trong ba lô. Cần nó không có tác dụng gì cả, nhưng không muốn phá hỏng hoàn cảnh tự nhiên của nơi đây.
Michelle học theo, ngồi ở bên cạnh Lý Thanh Vân, thở hổn hển, cất áo mưa mặc một lần rách nát vào trong ba lô của mình.
Lý Thanh Vân giống như làm ảo thuật lấy ra hai quả cà chua lớn, chia cho Michelle một quả.
“Tùy tiện ăn gì đó lấp bụng, giữa trưa không đốt lửa nữa. Bởi vì gần đây không có dã thú để bắt, cũng không có đầm nước, thêm với cây rừng thật ẩm, không đốt cháy được.”
Michelle nhận lấy cà chua, con mắt trợn trắng, dùng ánh mắt quỷ dị quan sát ba lô của Lý Thanh Vân: “Trong ba lô của anh rốt cuộc còn giấu bao nhiêu thứ tốt vậy? Rau quả như vậy bỏ vào trong ba lô, có thể ngồi lên trên sao?”
“Có ăn thì cô cứ ăn đi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Ăn nhanh lên, đây là đồ giải khát, đợi lát nữa có hộp cơm tự hâm nóng, bảo đảm không để cô bị đói.” Lý Thanh Vân nói xong, hai ba miếng ăn quả cà chua to bằng đầu nắm tay vào trong bụng, ở dưới ánh mắt kinh ngạc đến sắp chết lặng của Michelle, hắn lấy hai hộp cơm tự hâm nóng từ trong ba lô ra.
Hộp cơm tự hâm nóng là kết quả của phản ứng xảy ra giữa túi nước ở trong hộp cơm với chất làm nóng được đóng gói trong vải không dệt, một khi kéo dải nhựa ra, sẽ làm vỡ túi nước, chất làm nóng này khi gặp nước sẽ xảy ra phản ứng hóa học, khiến cho chất làm nóng tán nhiệt đều đặn, sinh ra nhiệt lượng cao đến 120 độ. Sáu phút sau, nhiệt độ đồ ăn đạt đến 55 độ tới 70 độ, vào lúc này là đồ ăn ngon miệng có thể ăn rồi.
Sau khi chất làm nóng phản ứng với nước, sinh ra hơi nước không độc vô hại, hơn nữa thức ăn đa dạng, tiện mang theo và tích trữ, là một trong những lựa chọn tốt nhất của người leo núi khoảng cách gần hoặc là nhà thám hiểm dã ngoại.
Đương nhiên, ưu điểm của nó nhiều, khuyết điểm cũng có… khuyết điểm không nhiều, chỉ có một, đó là vô cùng nặng. Một hộp nặng gần 500 gram, 10 hộp chính là 5000 gram, tương đương với sức nặng của tất cả đồ trong ba lô người bình thường.
Michelle đã vô lực châm chọc, sớm bị ba lô quỷ dị của Lý Thanh Vân chinh phục. Nàng hóng gió lạnh, nhìn xem cảnh đẹp ở dưới chân núi, dùng điệu bộ thong thả, cực kỳ tao nhã cắn một miếng cà chua, sau đó khẽ kêu lên, nhảy dựng khỏi ba lô.
“A, Vân thân ái, anh và Thượng Đế là người nhà sao? Vì sao những thứ anh lấy ra đều ăn ngon như vậy chứ?”
Lý Thanh Vân đã xé hộp cơm ra, kéo giấy niêm phong, bắt đầu đun nóng. Hắn đã sớm dự đoán được phản ứng của Michelle, chỉ mỉm cười, nói: “Tôi không biết Thượng Đế, càng không hề có một chút quan hệ nào với hắn cả. Còn có, về sau ăn được thứ càng ngon lành hơn từ chỗ tôi, xin đừng kinh hãi bất ngờ, yên tâm hưởng thụ là được.”
“Được rồi… nhưng mà, tôi không nhịn được! Ăn ngon thật…” Trong ánh mắt của Michelle tràn đầy ngôi sao nhỏ hạnh phúc, đối với một kẻ ăn hàng có thâm niên, có thể ăn món ngon trước kia chưa từng được ăn, tuyệt đối là cực hạn của hạnh phúc.
Không bao lâu sau, cơm và đồ ăn ở trong hộp cơm đều đã được hâm nóng, một hộp là thịt lợn dưa chua, một hộp khác là thịt sợi hương cá. Ngửi rất thơm, nhưng khi chân chính ăn, hương vị kém xa món ăn dân dã Lý Thanh Vân làm. Người so với người tức chết người, hàng so với hàng là đồ bỏ, quen ăn món ngon, ăn cơm hộp này giống như nhai sáp, khó có thể nuốt xuống.
“Ôi Thượng Đế, nếu như không phải quá đói, tôi tuyệt đối không ăn một miếng. Đây là thịt lợn dưa chua sao? Một đống đen thui, thứ quỷ gì vậy? Thứ này thật sự có thể ăn được sao? Vân thân ái, nếu không chúng ta đổi hộp cơm nhé? Phần thịt sợi hương cá kia của anh thoạt nhìn không tệ!” Ăn được một nửa, Michelle không thể chịu đựng nổi chênh lệch, đề nghị đổi hộp cơm với Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân không coi là quan trọng, tuy rằng ăn đồ đối phương đã ăn hơi quái dị, nhưng đối phương là người đẹp, lại rất khỏe mạnh, tâm lý không có chướng ngại, hơn nữa hai ngày này hai người tiếp xúc thân mật, chuyện càng thân mật hơn một chút đều có thể làm.
“Được rồi, nể tình cô nói ra tên đồ ăn bằng tiếng Trung, tôi đổi với cô.” Nói xong, Lý Thanh Vân đưa thịt sợi hương cá đã ăn một nửa cho Michelle, nhận lấy nửa phần thịt lợn dưa chua nàng đưa tới.
Ăn hai miếng, phát hiện hương vị thật sự không ngon, lại không cay, không ăn nổi cơm nữa. Đành phải lấy một hộp hỗn hợp ớt và đồ chua ở trong ba lô ra, để ở giữa hai người, nhai chậm nuốt chậm, đau khổ chịu đựng đồ ăn bình thường.
Trong cánh rừng bên cạnh có mấy con chim sẻ kêu không ngừng, xuyên qua cành lá rậm rạp, nhìn thấy một mảnh anh đào dại màu đỏ mê người, chim sẻ líu ríu, đang ở đó tranh giành ăn hoa quả tươi quen thuộc sau cơn mưa.
“Wow, thứ này ăn ngon! Còn ngọt hơn cả bọn tôi tự trồng ở dưới chân núi! Tôi đi hái về!” Lý Thanh Vân bưng hộp cơm, chạy vào giữa cánh rừng, đuổi lũ chim sẻ trong rừng đi.
“Ăn xong cơm hẵng đi! Vân, cẩn thận đỉa núi ở trong rừng!” Michelle ở bên ngoài bìa rừng kêu lên, không nhìn thấy Lý Thanh Vân làm gì ở bên trong. Nhưng không bao lâu sau, Lý Thanh Vân đã cầm một đống anh đào đỏ chạy về, đặt ở trên vài lá cây to, kêu Michelle nếm thử.
“Nếm thử đi, hương vị vô cùng ngon, không hề kém hơn cà chua mới vừa rồi bao nhiêu. Tôi đã ăn ở trên cây rồi, cô không cần để phần tôi.” Thật ra Lý Thanh Vân đã đào hai cây anh đào dại kia lên, chuyển vào trong tiểu không gian.
Michelle ăn mấy quả anh đào, gật đầu, lại lắc đầu, vẻ mặt hơi mâu thuẫn.
Lý Thanh Vân kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy? Đây là quả hồi nhỏ tôi thích ăn nhất, bây giờ nhìn thấy vẫn còn rất kích động đấy. Nhớ tới trước kia vào núi với ông nội, vì hái mấy quả anh đào dại, suýt nữa bị một con trúc diệp thanh cắn ngón tay!”
Michelle thật sự cố hết sức giải thích: “Trong chua có ngọt, mang theo mùi thơm hoa quả nhàn nhạt, là anh đào ngon nhất tôi đã từng ăn. Nhưng mà… so với cà chua anh đưa cho tôi, luôn cảm thấy thiếu gì đó. Cảm giác cà chua hoặc dưa chuột anh cho tôi ăn có chứa một luồng năng lượng, sau khi ăn xong, toàn thân đều lên tinh thần, mùi vị cũng có chứa năng lượng kia, có thể khiến cho mùi của chúng nó khác với hoa quả rau dưa khác. Mùi kia thật đặc thù, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được…”