Sau khi thương lượng với Michelle, quyết định để Lý Thanh Vân mang theo dây thừng trèo lên, nếu như thành công leo lên, cột dây thừng lên trên tảng đá hoặc cây to, ném xuống lại kéo Michelle lên.
“Vân, suy nghĩ của anh thật hay, nhưng mà tôi không mang dây thừng? Chỉ có hai sợi dây khẩn cấp dài vài mét, không đủ dùng.” Michelle hơi tiếc nuối nói. Năng lực của nàng không kém, nhưng triền núi tràn ngập màu xanh đậm trước mắt này không phải nàng có thể chinh phục được.
“Ha ha, không cần lo lắng, tôi có mang theo.” Nói xong, Lý Thanh Vân vỗ lên ba lô đằng sau lưng, lấy một sợi dây thừng leo núi ra từ trong đó.
“Ôi, Thượng Đế ơi, ba lô của anh quá thần kỳ, sao cái gì cũng có vậy?” Tuy rằng Michelle ngạc nhiên, nhưng không tiện đi dòm ngó ba lô của Lý Thanh Vân, chính là vẻ hâm mộ dù thế nào cũng không giấu đi được.
“…” Lý Thanh Vân cười thần bí, cũng không giải thích thêm, tuy rằng lựa chọn một chiếc ba lô lớn, nhưng nếu như thứ lấy ra quá nhiều, người khác nhất định sẽ hoài nghi. Nhưng mà, hoài nghi thì hoài nghi, dù sao nghĩ vỡ đầu đều không nghĩ ra, hắn mang theo một tiểu không gian trên người, bên trong chuẩn bị thật nhiều đồ dùng dụng cụ vào núi.
Triền núi này rất khó leo lên, nhưng hai tay của Lý Thanh Vân cực kỳ có lực, mười ngón tay bám chặt lên chỗ có tảng đá hoặc rễ cỏ, hai chân dùng sức khẽ đạp, giống như con nhện, vèo vèo vèo di chuyển lên trên, không bao lâu sau đã đến một khúc cua bằng phẳng, khúc cua có một rễ cây thô to bằng bắp đùi, dùng sức kéo, cảm thấy rất bền chắc, nên buộc dây thừng lên trên đó, vứt xuống dưới.
“Gâu gâu! Gâu gâu!” Kim Tệ và Đồng Tệ ở bên dưới sủa vài tiếng, giống như đang nhắc nhở Lý Thanh Vân, đừng bỏ quên hai đứa chúng nó.
Michelle mượn dùng dây thừng, hơi cố hết sức chậm rãi trèo lên một đoạn rất dốc đứng, sau đó dần thoải mái, càng ngày càng gần Lý Thanh Vân.
Hai con chó con đã sớm chờ không kịp, vẫn sủa gâu gâu, đi vòng qua bên người Michelle, vọt tới bên cạnh Lý Thanh Vân.
“Ôi, cảm ơn trời đất, cuối cùng tôi đã lên đây. Cảm ơn anh, cũng cảm ơn dây thừng của anh!” Michelle cười to, tuy rằng thật mỏi mệt, nhưng có cảm giác sống sót sau tai nạn, khi Lý Thanh Vân cởi dây thừng ra giúp nàng, nàng đột nhiên hôn một cái lên má hắn.
Lý Thanh Vân hơi sửng sốt, rất nhanh đã suy nghĩ cẩn thận, có lẽ đây là lễ nghi giữa bạn bè phương Tây, không có gì khác bắt tay cả.
“Ha ha, lần sau khi hôn tôi, nhớ báo cho tôi biết trước một tiếng, để tiện chuẩn bị tâm lý.” Cho dù nói như thế nào, Lý Thanh Vân vẫn rất vui vẻ, ít nhất nhận được cảm kích của người đẹp.
Hai người nói giỡn vài câu, nâng đỡ nhau, đi đến một chỗ bằng phẳng ít cây cối, phù hợp điều kiện làm nơi cắm trại. Lý Thanh Vân vòng một bãi cỏ, nhặt một ít nhánh cây khô và cỏ mềm chết héo ở gần đó, đốt đống lửa khu vực kia.
Michelle cũng nhặt được một ít củi, chuẩn bị lát nữa hong khô quần áo, cùng với thiêu đốt ban đêm, tiện xua đuổi dã thú. Thấy Lý Thanh Vân đốt mặt cỏ, hơi nghi ngờ hỏi: “Không phải anh nói có mang lều trại và đệm phòng ẩm sao? Như vậy có làm khô ráo mặt đất hay không đều không quan trọng chứ?”
“Đệm phòng ẩm không phải là vạn năng! Hơn nữa trong cỏ không chỉ có hơi ẩm, một vài sâu nhỏ không nhìn thấy sẽ khiến người ta khó lòng đề phòng.” Lý Thanh Vân nói xong, chỉ vào một vài con sâu dài nhỏ không biết tên đang vội vàng chui ra khỏi đống lửa, còn có mấy con rết dài chừng chiếc đũa không kịp chạy ra, bị lửa đốt đến cháy khét, cuộn mình lại, dần dần biến thành tro tàn.
“Ôi, Thượng Đế… May mà chất lượng đệm phòng ẩm và lều trại trước kia của tôi vô cùng tốt, hóa ra tôi luôn ngủ với lũ sâu này!”
“Không có việc gì nữa, cô đứng cạnh đống lửa, tiện thể hong khô, tôi lại đi tìm ít củi, lưu lại ban đêm dùng. Tiện thể nhìn xem có món ăn dân dã gì không, bắt về ăn.” Lý Thanh Vân lấy súng bảy viên cưa ngắn từ trong ba lô ra, mang theo Kim Tệ và Đồng Tệ đi vào trong rừng cây bên kia.
“Xin chờ một chút… có thể lưu lại cho tôi một con chó săn không?” Michelle hơi do dự và thẹn thùng, sau đó giải thích: “Tôi hơi sợ hãi! Dù sao lát nữa trời sẽ hoàn toàn tối đen!”
Lý Thanh Vân tỏ vẻ đã hiểu, nên lệnh cho Đồng Tệ ở lại với nàng, mình mang theo Kim Tệ dò đường là được, lại không phải dựa vào chó săn bảo vệ mình. Cái mũi của chó săn thính, nếu như gặp phải dã thú gì đó, có thể báo động trước, để cho mình chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn Lý Thanh Vân lẻ loi một mình đi vào trong rừng cây tối đen chưa biết, Michelle cảm giác rừng cây giống như một con quái thú khổng lồ, mở cái mồm rộng ra, chờ loài người đi vào làm đồ ăn! Càng nghĩ càng sợ hãi, một trận gió lạnh thổi qua, nàng rùng mình một cái, càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Lý Thanh Vân không hề cảm thấy sợ hãi, một mình đi giữa rừng núi, cảm thấy kí©h thí©ɧ lạ thường, trong không khí có một chút mùi vị của lá khô hư thối, thật nhạt, hòa vào trong trời đất, chính là một mùi hương của thiên nhiên.
Một con sóc nhỏ đứng ở trên cành, kêu chít chít vài tiếng, ném vỏ quả cứng xuống dưới chân Lý Thanh Vân, nhe răng trợn mắt với hắn, giống như phản đối hắn tiến vào lãnh địa của mình.
Gâu gâu! Gâu gâu! Kim Tệ không cam lòng yếu thế, điên cuồng sủa về phía con sóc, nói cho nó biết, bản thân cũng không dễ chọc.
Lý Thanh Vân quát bảo Kim Tệ ngừng lại, không để cho nó lãng phí sức lực, đối với động vật nhỏ không có lực uy hϊếp này, không cần chú ý quá nhiều.
Đằng trước có một mảnh rừng trúc hoang, bởi vì dây mây xung quanh che khuất ánh mặt trời, thân trúc có vẻ thật lùn, có vài mảng đã chết héo, cũng có thể dùng làm củi đốt.
Con sóc nhỏ lại nhất quyết không tha, đi theo Lý Thanh Vân, nhảy từ gốc cây này lên thân cây khác, biểu thị công khai với hắn, đây đều là đồ của nó, đừng động vào. Có lẽ bởi vì nó nhảy quá hăng hái, khiến cành cây bị gãy, rắc một tiếng, ngã xuống dưới chân Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân cười to, dùng chân nhẹ nhàng đá con sóc nhỏ đã ngã đến choáng váng, xem nó như thế nào. Còn Kim Tệ đã sớm bất mãn với nó, nhào lên định cắn, muốn cho vật nhỏ đáng ghét này biết sự lợi hại của mình.
Lý Thanh Vân vội ngăn công kích của Kim Tệ lại, con sóc nhỏ này rất đáng yêu, cái đuôi to màu nâu xám còn đang nhẹ nhàng đong đưa ở trong hôn mê. Nhìn xem dáng dấp không nhỏ, thật ra trên thân không có bao nhiêu thịt, trong tiểu không gian của Lý Thanh Vân có cá ăn, không định xuống tay với nó.
Còn có, con sóc nhỏ nghịch ngợm khiến Lý Thanh Vân chú ý đến, cái cây nó đứng mới vừa rồi đã chết héo, dùng búa chặt, vừa vặn làm củi đốt. Nếu như đã lập công, vậy lưu lại cho nó một mạng.
Thật ra ngã không nặng, bị Kim Tệ sủa vài tiếng, nó sợ tới mức chi một tiếng, nhảy lên khỏi mặt đất, lăn một vòng nhảy lên cây nhỏ ở nơi xa, không dám lại lộ diện nữa.
Lý Thanh Vân khẽ cười, lấy búa trong tiểu không gian ra, hai ba phát đã chặt đổ cây khô to chừng bắp đùi kia, tuy rằng nó thô to, nhưng không cao, nhánh cây đè vào rừng trúc nhỏ. Chặt gốc cây này là được, cây trúc chết héo không cần đến nữa.
Chọn cành dễ chặt trước, chát chát mấy búa, cực kỳ bạo lực chặt cành cây xuống, dùng dây thừng cột thành một bó to. Khi nhặt những nhánh cây nhỏ, Lý Thanh Vân nhìn thấy một mảng nấm kỳ quái, lập tức vui mừng quát to, vọt đến.
Nói nấm này kỳ quái, là bởi vì nó mọc mũ nấm màu xanh lá cây đậm, thân nấm màu trắng như tuyết, từ viền mũ nấm mọc ra một vòng lưới hình dáng cái váy màu trắng tinh tế, vẫn luôn rủ xuống tận mặt đất. Khi ở trên lớp lá trúc khô vàng, nó giống như một nàng tiên kiêu ngạo, cô lẻ một mình.
“Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy nàng tiên váy tuyết còn chưa được hái, trước kia đã từng ăn nấm phơi khô một lần, hương vị kia thật sự làm cho người ta khó có thể quên được, nhớ tới lại chảy nước miếng, canh nấu ra đặc biệt ngon! Ôi trời, mới vừa rồi quên mất đừng thả chạy con sóc nhỏ kia, thật ra canh sóc nấm hoang vẫn không tệ.”
Con sóc nhỏ mới vừa tránh thoát được một kiếp kia cảm thấy sợ hãi khó hiểu, vì thế trốn đi xa hơn, cũng không dám nhe răng trợn mắt nữa.
Mảng nàng tiên váy tuyết này có hơn mười cây, cây nhỏ quá không hái, cuối cùng được đến mười ba cây. Đối với loại nấm dại cực kỳ hiếm thấy này, số lượng thu hoạch hôm nay đã không ít.
Lý Thanh Vân dùng lá cây gói kỹ mười mấy cây nàng tiên váy tuyết, bỏ vào trong túi áo của mình. Sau đó cõng củi đốt, xách theo ba con cá lớn mới bắt từ trong không gian, hào hứng bừng bừng chạy về.
Trời đã tối, không bắt dã thú gì nữa, đành phải chuẩn bị ăn bữa tiệc toàn cá, một con chuẩn bị nấu canh, hai con khác định để nướng. Nguồn gốc của cá rất dễ nói, bởi vì bên cạnh rừng trúc nhỏ chính là một con suối nhỏ, nước còn không ít đâu, chắc chắn có cá, chính là đêm nay không có thời gian để bắt.
Cũng là hắn có lộc ăn, trên đường về lại gặp một con gà rừng béo mập, khả năng ít gặp thiên địch hơn, lại tăng thêm trời tối mắt không dùng tốt, động tác cực kỳ ngốc nghếch, bị Kim Tệ cắn một phát vào cổ, kết thúc tính mạng của nó.
Lý Thanh Vân mừng rỡ, ban thưởng một con cá trong tay cho Kim Tệ, dùng cá không gian đổi gà, Kim Tệ hoàn toàn bằng lòng.
Đường đi đã không nhìn thấy rõ, hắn định lấy đèn pha thăm dò từ trong tiểu không gian ra, nhưng vừa nghĩ đến ba lô không mang theo, tự dưng xuất hiện một cái đèn không thích hợp.