Chương 54: Đồng hành với người đẹp

Hóa ra Lý Thanh Vân dời hơn phân nửa nước trong đầm vào trong đây, cá bên trong đó tự nhiên cũng bị đưa vào, lúc này mắc cạn ở trong vườn hoa quả, trong ruộng nhân sâm, khắp nơi đều là tôm tép cá nhỏ nhảy tưng tưng, hơn nữa hương vị cực kỳ ngon, nó vỗ cái cánh đã mọc ra lông trắng, một miếng một con, ăn cực kỳ vui vẻ.

“Nhị Ngốc Tử, mày có nhìn thấy một con quái vật mắt đỏ cam không? Có phải bị mày ăn rồi không? Không đúng, nếu như thật sự là quái vật, cũng sẽ ăn luôn cả mày! Cho dù mày là chim ưng thật cũng vô dụng!” Lý Thanh Vân xem xét một vòng, không tìm được thứ màu đỏ cam kia, hơi sốt ruột.

Nhị Ngốc Tử quay người xem thường, vốn không để ý đến hắn. Tuy rằng hiện giờ nó không công kích Lý Thanh Vân, nhưng tính tình vẫn rất kiêu ngạo, không dễ dàng phục tùng như vậy.

Nước bình thường này mới vừa tiến vào không gian, nhanh chóng ngấm vào trong đất đen, vốn không kịp chảy loạn, càng sẽ không ô nhiễm đến đầm nước nhỏ ở trong không gian.

Lý Thanh Vân thấy Nhị Ngốc Tử không để ý đến mình, dứt khoát không cho nó đồ ăn nữa, thu toàn bộ tôm tép cá nhỏ ở trên mặt đất vào trong đầm nước nhỏ. Cá nhỏ có cá chạch cao nguyên, còn có một loại cá chép Iwahara hơi lớn, cỡ chừng bàn tay, vẻ ngoài giống cá trích, miệng cực nhọn. Tôm nhỏ là tôm pha lê trong suốt, loại tôm này khắp nơi đều có, phân bố rất rộng, không mang tính đại biểu gì cả.

Nhưng cá chép Iwahara lại đúng ra không nên xuất hiện ở gần trấn Thanh Long mới đúng, càng không nên xuất hiện ở trong đầm nước nhỏ trên núi hoang, Lý Thanh Vân khó hiểu trong lòng, nhưng không thể nghĩ ra nguyên nhân, chỉ cho là khi xảy ra lũ lụt đã từ nơi nào đó xông đến.

Hắn tìm kiếm một vòng trên mặt đất vẫn không tìm ra thứ màu đỏ cam kia, thậm chí kể cả hầm rượu dưới lòng đất đều tìm một lần. Khi hắn đang khó hiểu nghi ngờ, ngẩng đầu lên, lại phát hiện ở trên không trung có một tảng đá màu đỏ cam to chừng nắm tay, hơi tỏa ra ánh sáng, màu sắc tương đối kỳ quái, có lúc hơi vàng, có khi lại không màu, mang đến cho người ta cảm giác là một sáng một tối, giống như ngọn lửa có sinh mệnh vậy, chuyển động không ngừng.

Lý Thanh Vân bị dọa cằm suýt rớt xuống đất, con mẹ nó, đây là cái gì vậy? Treo ở trên bầu trời sao giống như một vầng mặt trời nhỏ? Lại sẽ treo lơ lửng? Là ảo giác đúng không?

Linh thể của Lý Thanh Vân bay lên giữa không trung, lượn một vòng quanh thiên thạch này, phát hiện thật sự có nhiệt độ nóng rực, nếu như đến gần sát, thậm chí cảm thấy tia sáng bên trên hơi chói mắt.

“Vầng mặt trời nhỏ trong không gian?” Linh thể của hắn thò tay chọc thiên thạch, phát hiện tảng đá này thật nhẹ, chạm nhẹ vào là di chuyển nhẹ, giống như khí cầu.

Tay sờ lên cũng hơi nóng, nhưng không phải nóng rực không chịu nổi. Trong nháy mắt, linh thể quay về, trong tay Lý Thanh Vân xuất hiện một tảng đá màu đỏ cam, hơi nặng, hơi nóng, không tự động trôi nổi, cũng không có tia sáng sống động.

Trải qua so sánh có thể đưa ra kết luận, thiên thạch màu đỏ cam mặt ngoài bóng loáng này có công năng tự phát nhiệt, ở thế giới phổ thông, có phóng xạ nhẹ, có một lượng nhiệt nhỏ, có sức nặng, sẽ không nổi lên. Nhưng sau khi tiến vào trong tiểu không gian, sẽ nhẹ đi, giống như một vầng mặt trời nhỏ, tự động bay lên trên bầu trời.

Có một tảng đá mặt trời như vậy treo ở trên tiểu không gian, giống như lắp một vầng mặt trời nhỏ vậy, cả không gian cũng theo đó tươi sáng lên.

Nghiên cứu ra biến hóa này, Lý Thanh Vân vô cùng vui mừng, căn cứ vào bản tính nhổ cả lông chim nhạn đang bay qua, thu toàn bộ cá nhỏ ở trong đầm nước vào tiểu không gian, làm cá tạp để nuôi. Sau đó chờ thác nước và các dòng suối nhỏ khác đổ đầy đầm nước này, mới thành công đi lên bờ.

Lúc này sắc trời đã dần tối, Michelle cau mày, có dấu hiệu thức tỉnh. Lý Thanh Vân vội vàng trả dụng cụ thăm dò lại cho nàng, đeo trở lại trên cổ tay nàng. Sau đó kiểm tra ba lô, nhìn xem trước khi nàng tỉnh lại, cần bỏ thêm thứ gì khác vào trong đó.

Ba lô leo núi không thấm nước dùng để thám hiểm dã ngoại quả nhiên chất lượng, vốn tưởng rằng bên trong bị ướt cả, không nghĩ tới vừa mở ra nhìn xem, chỉ ướt có một tầng bên ngoài, đồ đạc ở bên trong lại không dính một bọt nước. Ba lô của Michelle còn tốt hơn của Lý Thanh Vân, đồ bên trong không bị hư hao, chỉ nhìn lướt qua, lại một lần nữa khóa lại cho nàng.

“Ừm hừ…” Michelle hừ khẽ một tiếng, tỉnh lại từ trong hôn mê, mới vừa mở mắt, đã nhìn thấy một người đàn ông cởi trần ngồi ở bên cạnh mình, mang nụ cười cổ quái trên mặt, giống như dâʍ đãиɠ.

“A!” Nàng lập tức hét lên một tiếng, thân mình vừa lăn lông lốc, xoay eo vung chân, giống như cái đuôi của rắn đuôi chuông, nhanh như tia chớp đánh lên trên đầu Lý Thanh Vân.

Động tác của Lý Thanh Vân cực nhanh, vừa nhấc tay lên đã chặn được một cước này của Michelle, sức rất mạnh, cánh tay đều run lên, nếu như bị nàng đá trúng, không ngốc cũng bị chấn động não.

“Cô làm gì vậy? Bị thần kinh à?” Lý Thanh Vân hơi tức giận, bản thân lại không trêu chọc nàng, sao nàng vừa tỉnh lại công kích mình?

“Anh định làm gì tôi?” Michelle đề phòng hắn, nhưng mà không thấy Lý Thanh Vân có động tác tấn công gì, mà trên người mình cũng không có gì khác thường, lập tức yên lòng.

“Tôi có thể làm gì cô chứ? Nơi này ướŧ áŧ tất cả đều là đá cuội, cho dù muốn làm cái gì, cũng phải tìm chỗ có hứng chứ?” Lý Thanh Vân nói xong, cách báu vật nguy hiểm này một chút, tiện thể lấy ra một bộ quần áo cùng loại khô ráo, chậm rãi mặc lên người. Sau đó bỏ quần áo ướt thay ra vào trong túi nilon, nhét vào ba lô của mình.

Michelle biết mình hiểu lầm đối phương, hơi xấu hổ, thậm chí nhớ lại khi lăn từ triền núi xuống, mình dây dưa vô thức đã ảnh hưởng đến an toàn của Lý Thanh Vân.

“Xin lỗi, mới vừa rồi do tôi quá kích động, không nhận định rõ ràng sự thật, hiểu lầm anh.” Michelle đứng lên, vỗ nhẹ quần áo toàn là nước, cảm thấy trên thân rất khó chịu, nàng có mang theo đồ lót để tắm rửa, lại không giống như Lý Thanh Vân kể cả áo khoác dự phòng đều có một cái.

Lý Thanh Vân thích con gái thẳng thắn, nhận lời xin lỗi của nàng, chỉ ra bốn phía nói: “Chúng ta tìm nơi an toàn để hạ trại trước, trời sắp tối rồi, nơi này vừa là nước lại hoang dã, cảm giác không thích hợp, dù sao nên tìm chỗ cao một chút!”

Nhắc đến vấn đề an toàn, Michelle nhanh chóng tiến vào trạng thái, quan sát hoàn cảnh xung quanh, đứng lên co giãn vài cái, định theo đường cũ leo lên. Nhưng mà đi xuống không dễ dàng, leo lên càng khó như lên trời.

Nàng nhìn chỗ mới vừa rơi xuống, nghĩ lại mà sợ. Nếu như không rơi vào trong đầm nước, mà là lệch ra thêm năm sáu mét, sẽ ngã lên trên đá nhỏ vụn, sống chết khó đoán.

“Tiến lên trước đi, chỗ này không đường đi lên.” Lý Thanh Vân nói xong, đã đeo ba lô lên, dùng đao chẻ củi mở đường. Trước mặt là bụi cỏ dây mây cao cỡ nửa người, giữa cỏ là tảng đá ẩm ướt, thỉnh thoảng có thằn lằn nhảy ra, khiến cho Kim Tệ và Đồng Tệ sủa loạn một trận.

Michelle theo sát Lý Thanh Vân, nàng lấy kinh nghiệm thám hiểm dã ngoại nhiều năm để suy đoán, nơi này không an toàn, tất cả dưới chân đều là đá cuội, còn bụi cỏ dây mây đều có dấu vết nghiêng ngả vì bị dòng nước chảy qua, nếu như đổ mưa to, nước lũ bất ngờ chảy xiết từ trên đỉnh núi xuống sẽ cuốn người đi.

Rắn độc bình thường không thấy trên đường núi cũng lộ ra, Lý Thanh Vân dùng đao chẻ củi mở đường, đi được chừng ba đến bốn dặm đường, đã nhìn thấy mười mấy con rắn, có ba con là rắn độc, nhưng tính công kích không mạnh, ngược lại không để ý đến, vượt qua là được.

Sắc trời dần tối, nhưng vẫn không tìm thấy dốc thoải, chỗ bọn họ giống như một khe sâu nhỏ hẹp, cho dù có công cụ leo núi, cũng khó vượt qua được dốc đứng chỗ vách núi và cỏ rêu trơn trượt.

“Gâu gâu gâu gâu!” Kim Tệ Đồng Tệ chạy dẫn đầu phía trước đột nhiên kêu lên hưng phấn, Lý Thanh Vân chém mạnh mấy đao, phía trước rộng mở trong sáng, là khe sâu càng rộng lớn, rẽ vòng từ bên phải phía trước, đi xuống là một sườn dốc giống như con đường sông càng dốc hơn, vòng mấy vòng, lại không biết thông đến đâu.

Nhìn thấy trên mặt đất chỉ còn lại một chút cỏ non nhỏ bé, Lý Thanh Vân không hề vui vẻ gì, ngược lại sắc mặt càng thêm nghiêm túc. Sở dĩ trên đất không có cỏ mọc cao, đó là bởi vì thường xuyên có dòng nước chảy xuống, dòng nước chảy xiết có thể cuốn đi bất cứ vật cản gì, thậm chí cả tảng đá ở phía dưới đều cố định, không giống như đoạn mới vừa rồi.

“Hỏng bét, chúng ta phải tăng nhanh tốc độ!” Lý Thanh Vân lau mồ hôi, giắt kỹ thanh đao chẻ củi, chỉ cần tìm được đường núi đi lên trên, là coi như an toàn.

Michelle đã mệt đến mồ hôi đầy người, nhưng nàng cũng biết nơi này nguy hiểm, cắn răng, gật đầu, theo sát bước chân của Lý Thanh Vân.

Lại đi thêm vài dặm đường nữa, trước mắt Lý Thanh Vân không còn bị dãy núi ngăn cản, có thể nhìn thấy đỉnh núi có đạo quan đã nhắc đến vào buổi sáng, đó là đỉnh núi đạo quan nát gọi là đỉnh Vọng Tiên, là đỉnh núi mang tính dấu hiệu ở gần đây, khi lạc đường có thể định vị.

“Hóa ra chúng ta lại đột nhiên lăn xuống dưới chân, như vậy còn giảm bớt được không ít chuyện.” Michelle nhìn thấy ngọn núi quen thuộc, cũng thở phào, nói một câu vui đùa.

Lý Thanh Vân thì lại không thả lỏng, nhìn thấy triền núi nhỏ trước mắt hơi thoai thoải có dây thường xuân có thể leo lên, cảm thấy có khả năng thử một lần. Nếu như chờ sau khi trời tối thì sẽ không cách nào tìm đường.