“Đây là rau dưa chỉ nhà tôi có, hương vị đương nhiên không bình thường. Chờ về sau xuống núi, cô có thể đến ruộng rau nhà tôi tùy tiện ăn.” Lý Thanh Vân khó có được hiếu khách với người đẹp một lần.
“Cảm ơn, nếu như thời gian cho phép, tôi nhất định sẽ đi.”
Hai người tách nhóm, đi đến bìa rừng nói giỡn rất hấp dẫn ánh mắt của người khác. George sờ vết thương trên chân, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Thanh Vân, mắng mấy câu gì đó.
Chú Thất Thốn lạnh lùng liếc nhìn hắn, không nói gì.
Kim Tệ, Đồng Tệ không cảm thấy có hứng thú với món ăn dân dã, ăn mấy cục xương, đã đuổi theo mùi của Lý Thanh Vân, đuổi đến bên bìa rừng. Lý Thanh Vân giấu Michelle, ném hai quả vào chỗ sâu trong rừng, khiến cho Kim Tệ và Đồng Tệ sủa loạn lên.
Hai người hàn huyên hồi lâu, chú Thất Thốn mới dẫn theo chó mực lớn, gọi bọn họ về chỗ cắm trại nghỉ ngơi. Tuy rằng Lý Thanh Vân không mệt mỏi, nhưng phần lớn mọi người đều bắt đầu nghỉ ngơi, hắn cũng không định quá đặc thù. Nhưng khi xoay người, lại nhét một quả dưa chuột vào trong tay chú Thất Thốn.
Lý Thất Thốn nhìn quả dưa chuột non tươi trong tay sững sờ, ngẩn người ra, nhìn theo bóng lưng Lý Thanh Vân cười nói: “Thằng nhóc này, sao đồ gì cũng bỏ vào trong ba lô vậy? Đi một ngày như thế, không biết sẽ mệt thành dạng gì!”
Tuy rằng ngoài miệng oán giận, nhưng trong lòng vui vẻ, sau khi chú ấy cắn một miếng dưa chuột, không kịp nghĩ gì nữa, mãi cho đến một hơi ăn xong nó, giữa chừng vốn không dừng lại được.
“Thật kỳ quái, đều là ruộng bậc thang khai khẩn ra, vì sao nhà mình không trồng được dưa chuột mùi vị như vậy chứ? Sau khi chờ về phải nhờ anh Thừa Văn chỉ dạy mới được. Cùng lắm thì, mình dạy nghề chữa rắn độc cắn bị thương cho Phúc Oa, xem như trao đổi.” Sau khi Lý Thất Thốn ăn xong, suy nghĩ cả buổi, mới hạ quyết định.
Lều chỗ cắm trại đã sớm dựng xong, lều của chuyên gia nước ngoài ở bên trong, còn lều của chuyên gia Trung Quốc bên ngoài, lều của Lý Thanh Vân và chú Thất Thốn ở gần nhất, xếp hình chữ nhất (一), ngoài cửa lều có dán tên.
Bên cạnh hơi nguy hiểm một chút, nhưng mà hôm nay ở nơi đây có ba thợ săn chuyên nghiệp, còn có hơn mười con chó săn gác đêm, cho dù gấu mù có đến cũng không có nguy hiểm tới tính mạng.
Lý Thanh Vân mở lều ra, Kim Tệ và Đồng Tệ cũng đã trở lại, chui theo vào trong. Lều thật nhỏ, sau khi trải túi ngủ ra, đâu có chỗ cho Kim Tệ và Đồng Tệ. Lý Thanh Vân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp thu chúng nó vào trong tiểu không gian.
Lý Thanh Vân tiến vào túi ngủ, vừa định vào tiểu không gian trêu đùa con chim quái dị trụi lông kia, lại cảm thấy trong túi ngủ có gì đó không đúng lắm, giống như có thứ gì đang chậm rãi ngọ nguậy.
Cảm giác của hắn hiện giờ nhạy bén đến cỡ nào, tóc gáy lập tức dựng đứng lên, thứ bên trong giống như rất khỏe, không phải côn trùng nhỏ bình thường. Cần phải bình tĩnh, không được có động tác quá kịch liệt, nếu không sẽ kinh động đến thứ bên trong. Chậm rãi kéo khóa túi ngủ ra, con trùng bên trong kia đã bò đến bắp đùi quần bò của hắn.
Đù má! Lý Thanh Vân thầm mắng một câu, cho dù là con sâu gì, nếu như cắn một phát ở bắp đùi, gốc rễ con cháu đều phế. Hắn không quan tâm gì nữa, tay run lên, đã vén túi ngủ trên người lên, dựa vào ánh lửa mỏng manh ở bên ngoài, ánh mắt hắn giống như nhìn thấy một con rết lớn lóe lên ánh đỏ đang đang cuốn đuôi, định chui vào chỗ bắp đùi mình.
“Con mẹ nó, vì sao trong túi ngủ của ta có thể có con rết được!” Trong nháy mắt kia, tốc độ thân thể của Lý Thanh Vân phát huy đến mức tận cùng, chỉ thấy bóng dáng lóe lên, tay hắn đã bắt được con rết, không dám dùng lực, thuận thế ném sang bên cạnh.
Bộp một tiếng, con rết không cắn được vào tay Lý Thanh Vân, đã bị nặng nề ném lên trên lều. Nhưng sức sống của con rết rất mạnh, uốn éo thân mình, lại bò lên, phẫn nộ lao về phía hắn.
Lý Thanh Vân cong người ngồi dậy, trong lúc nguy hiểm cực độ, sợ đến tự động sử dụng sức mạnh của tiểu không gian, hút con rết vào.
Sau đó bật đèn pha kèm theo lên, kiểm tra một lần từ đầu đến cuối lều và túi ngủ của mình, bốn phía rất kín đáo, trên đất còn trải đệm lót phòng ẩm, xung quanh lều trại thật trơn bóng, sâu giống như con rết vốn không đi vào được.
“Thật kỳ quái!” Tuy rằng Lý Thanh Vân khó hiểu, nhưng đã không tìm được con thứ hai, cũng không ầm ĩ sự việc lên khiến cho mọi người đều biết, quấy rầy mọi người nghỉ ngơi. Phen này sau khi kiểm tra bốn phía xong, mới khóa kín cửa lều, một lần nữa tiến vào trong túi ngủ.
Sau khi vào trong túi ngủ, linh thể của hắn lại nháy mắt tiến vào tiểu không gian, nhìn thấy con rết kia đang bị con chim quái dị trụi lông đuổi gϊếŧ. Giống như con chim này mới vừa phát hiện ra con rết, không tốn bao nhiêu sức lực đã bắt được nó, mỏ màu trắng giống như ngọc thạch mổ lên trên thân con rết, hai ba miếng đã nuốt sống nó.
“Nhị Ngốc Tử, phen này mày làm không tệ!” Linh thể của Lý Thanh Vân bay qua, sờ lên trên đầu con chim quái dị trụi lông.
“Vù…” Con chim không cảm kích, vừa nghiêng đầu, há mồm định mổ.
Linh thể là hư ảo, sau khi bị nó mổ nát bàn tay, Lý Thanh Vân thuận tay bóp mỏ nó, xách lên giữa không trung chà đạp một trận. Con chim quái dị trụi lông kêu lên thảm thiết cực kỳ thê lương, nhưng mà nơi đây là không gian tư nhân của Lý Thanh Vân, không có ai cứu nó cả, mãi cho đến khi giày vò nó tới không còn hơi sức nữa, lúc này nó mới thoi thót một hơi trở nên thành thật, khi lại nhìn Lý Thanh Vân, trong ánh mắt đã có vài phần kiêng kỵ và cẩn thận.
Một ngày ở trong tiểu không gian tương đương với mười ngày ở bên ngoài, hơn một ngày trôi qua, trên thân con chim quái dị trụi lông đã một lần nữa mọc ra lông trắng mịn, tuy rằng rất nhỏ rất mềm, nhưng trắng sáng đến chói mắt, không hề có một sợi lông tạp.
“Chà, Nhị Ngốc Tử hóa ra thật đẹp nhỉ! Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ không trừng phạt mày, còn có thể chuẩn bị đồ ăn ngon cho mày nữa.” Lý Thanh Vân nói xong, cách không thu lấy một con cá trắm cỏ lớn, ném cho con chim.
Nhị Ngốc Tử hiện giờ thật đói khát, sinh vật đói khát thường không có tiết tháo, tuy rằng nó rất kiêu ngạo, nhưng không chịu được hấp dẫn của món ăn ngon, gù gù kêu lên vài tiếng, nhào tới hưởng thụ món ngon.
Hai con chó con chui ra từ trong ruộng dưa hấu, nhìn thấy Nhị Ngốc Tử có cá ăn, lập tức ghen tỵ, lắc đầu vẫy đuôi, gâu gâu sủa loạn, còn định xin đồ ăn.
“Cái bụng đều sắp nứt ra rồi, còn không biết đủ, một ngày nào đó chúng mày sẽ bị no căng chết.” Lý Thanh Vân mắng, mặc dù không cho chúng nó ăn cá nữa, nhưng lại ném cho hai quả dưa chuột, thỏa mãn lòng ganh đua so sánh của chúng nó.
Lý Thanh Vân thu lấy nước suối, tưới cho nhân sâm, phát hiện toàn bộ vườn rau đều sắp héo rũ, vài loại rau dưa lưu lại làm hạt giống cũng đều vàng vọt. Tính toán thời gian, ngày mai có thể nhổ, một lần nữa trồng thứ khác lên.
Nhân sâm chưa đến mười năm không được, rau dưa trồng ra quá lớn, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác. Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Thanh Vân vẫn cảm thấy gieo trồng cây ăn quả có lời nhất. Một là dễ dàng quản lý, hai là kết quả không quá giới hạn, chính là vị vô cùng ngon mà thôi.
“Được rồi, ngày mai sẽ bắt đầu chuyển sang trồng cây ăn quả, hôm nay ở trên đường đã bỏ lỡ mất vài cây trà và mấy dây nho dại. Mấy cây nho dại kia có tỷ lệ không tệ, kết quả giống như ngón tay người đẹp, nếu như nhổ trồng vào trong không gian, cuối cùng vị chắc chắn có thể tăng lên gấp bội. Ừm… nếu như không tìm thấy cây nào khác, khi trở về, chính là chúng nó.”
“Chuyển những cây ăn quả đó vào trong đất trồng nhân sâm, những nhân sâm này sẽ trở thành sâm trong rừng chân chính, ha ha! Nếu như đều trồng cây ăn quả, vậy bãi đất trống kia lại có thể trồng nhân sâm nữa, đợi đến khi thu hoạch nhân sâm, đó tuyệt đối là một khoản của cải kinh người.”
Cá chình trong ao lớn khá nhanh, đã sắp không chen chúc nổi, còn cá tạp ở trong ao bên cạnh càng vĩ đại, đặt ra ngoài đều có thể bán đi. Nhưng vận mệnh của những con cá tạp này hiện giờ chính là đảm nhiệm làm đồ ăn cho Kim Tệ và Đồng Tệ, có khi Lý Thanh Vân cũng bắt mấy con, làm bữa ăn ngon.
Đêm đen trong rừng sâu không yên tĩnh, vừa có động tĩnh, chó săn đã sủa không ngừng. Khi trời sắp sáng, Lý Thanh Vân thậm chí còn nghe thấy cả tiếng gào khan của sói hoang. Nhưng chưa hề đến gần, bình an vượt qua đêm đầu tiên vào núi.
Ngày hôm sau khi thức dậy, Lý Thanh Vân sâu sắc phát hiện, ánh mắt của George nhìn mình không đúng lắm, lại ngẫm lại, George đã lẩn đi xa, thu dọn lều trại.
Bữa sáng tùy tiện cho xong, đội khảo sát đã lên đường. Hai thợ săn họ Trần cũng đã thu dọn xong đồ đạc, mang theo con lợn rừng choai choai kia, chuẩn bị xuống núi về nhà.
Khi đi trên đường, Lý Thanh Vân đi đến bên cạnh chú Thất Thốn, nhỏ giọng nói ra chuyện đêm qua có con rết lớn chui vào trong lều trại. Chú Thất Thốn nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, hơi lạnh lẽo nhìn chăm chú vào George.
“Đêm nay cẩn thận một chút, có thể là do người làm ra, con rết kia không nhiều bằng sâu. Càng huống hồ chỗ cắm trại kia thường xuyên có thợ săn dừng chân, xung quanh rắc rất nhiều thuốc bột đuổi sâu đuổi rắn, sâu độc bình thường tránh đều không kịp, nào dám xông vào?”
Lý Thanh Vân nghe xong cũng lửa giận ngập trời, con mẹ nó, làm phản phải không, ở trong núi lại dám ám hại người của trấn Thanh Long, chẳng phải muốn chết sao? Đợi đến khi tìm được kẻ ra tay, nhất định để cho kẻ đó nếm thử thủ đoạn của thợ săn trấn Thanh Long.