Mới vừa bọc bùn xong, chú Thất Thốn đã đi từ trong rừng cây ra, trong tay cầm theo ba con rắn, một con rắn cạp nong, một con hổ mang chúa, còn có một con rắn súp lơ lớn không độc.
Người bình thường cầm một con rắn độc trong tay, đều sẽ tim gan run sợ, chú Thất Thốn lại xách ra ba con rắn, một tay cầm hai con, một tay cầm một con, rồi nghênh ngang đi ra.
“Khá may mắn, được mấy con rất lớn, khả năng mới vừa rồi chúng nó chui từ dưới triền núi kia lên.”
Rắn hổ mang chúa vô cùng độc, sức mạnh cũng vô cùng lớn, do đó sau khi chú ấy bắt được, ngay lập tức đánh nó ngất xỉu, rắn cạp nong cũng gặp xui xẻo giống vậy, do đó chú ấy mới có thể một tay cầm hai con, còn rắn súp lơ không có độc, cho nên còn có thể giãy giụa vài cái.
Bốp một tiếng, chú Thất Thốn ném hai con rắn độc đã bị đánh ngất xỉu đến dưới chân đội trưởng Trương, dọa sợ mấy chuyên gia này.
“Này, nhìn xem nó có phải là rắn cạp nong không?” Hóa ra chú ấy cũng nghe thấy lời đội trưởng Trương chất vấn Lý Thanh Vân, do đó giống như phụ huynh xả giận cho con vậy, thiếu chút nữa ném rắn độc lên trên mặt chuyên gia.
Không phải ngươi nói không có sao? Vì thế, trực tiếp bắt lấy một con, nện lên trên mặt ngươi, nhìn xem ngươi còn có thể nói cái gì?
“Ông đang làm gì thế, tôi lại không nói là không tin… Đây là rắn độc, giỏi nhất giả chết, nếu như chúng nó đột nhiên nhào lên cắn bọn tôi một phát thì làm thế nào?” Vài chuyên gia sợ không nhẹ, bình thường bọn họ cũng từng bắt không ít rắn ở dã ngoại, nhưng đều dùng các công cụ như kẹp bắt rắn, dùng tay bắt rắn không phải là điểm mạnh của bọn họ.
“Đừng lo lắng, tôi đã bóp đứt cổ chúng nó, cho dù có tỉnh lại cũng không công kích người được.” Chú Thất Thốn nói xong, trên tay không hề dừng lại, đã buộc chặt đầu con rắn súp lơ ở trên tay, treo ở trên trạc cây nhỏ, hai ba phát đã lột da, lấy nội tạng, vì vệ sinh kể cả đầu cũng chém bỏ.
Một lái xe quân nhân khác đã sớm chuẩn bị xong nồi inox để hầm, nhận lấy con rắn không đầu chú Thất Thốn ném tới. Hai con rắn độc khác dọa sợ vài chuyên gia xong, cũng bị đãi ngộ giống như vậy, đầu bị chặt xuống, ném vào trong nồi hầm.
Lái xe quân nhân kia cực kỳ bội phục bản lĩnh của chú Thất Thốn, do đó không cần chú ấy lên tiếng, đã chủ động làm thay, nói: “Người anh em này, anh thật sự là cao thủ bắt rắn, tôi phục rồi! Anh ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi đi tẩy rửa.”
Chú Thất Thốn hàm hậu cười, không nói cái gì. Người khách khí với hắn, hắn cũng sẽ cực kỳ khách khí, người khinh thường hắn, hắn sẽ khinh thường gấp bội. Dân quê rừng núi, cách đối nhân xử thế chân thật nhất.
Mới vừa rồi khi Michelle nhìn thấy rắn vẫn luôn núp ở đằng sau Lý Thanh Vân, không ngừng lắc cánh tay của hắn: “Đáng sợ, một con rắn hổ mang chúa thật lớn! Trời ạ, tôi dùng kẹp bắt rắn đều không dám trêu chọc chúng nó! Trong đội ngũ này, anh nói chỉ có một mình tôi sợ rắn, nhưng mà anh nhìn bọn họ xem, có phải giống như tôi không, thật ra trong lòng cũng sợ hãi? Đặc biệt kẻ ngu ngốc George kia, anh xem hiện giờ anh ta ta đã sợ đến mức đầu đều sắp chui vào trong tảng đá rồi kìa.”
Lý Thanh Vân nghe xong lắc đầu, trong lòng tự nhủ những người này rốt cuộc có phải là chuyên gia khảo sát dã ngoại không vậy? Lại sợ rắn? Có chuyên gia như vậy sao? Bình thường triển khai công việc ở dã ngoại như thế nào? Còn không bằng dân chúng bình thường ở thôn bọn ta đâu!
Ở trong bầu không khí cổ quái như vậy, cơm trưa cuối cùng làm xong. Mỗi người một hộp thịt bò, một phần lương khô, phần lớn thời gian đều phối hợp với một ly nước ấm. Nhưng mà hôm nay không giống, chẳng những được phân đến một chén canh rắn ngon lành, còn có gà rừng, thịt thỏ hoang có thể ăn.
Đặc biệt là khi đào gà ăn mày ra khỏi đống lửa, dùng gậy khẽ đập, bùn đất nứt ra khe hở, một mùi hương kỳ lạ phát ra từ bên trong. Ánh mắt Michelle lập tức sáng lên, không biết từ khi nào đồ hộp trong tay đã đặt xuống đất, tranh nhau định cướp đoạt gà ăn mày.
Người gặp có phần, một con thỏ hoang, hai con gà rừng, một nồi canh rắn, còn lâu mới đủ cho mười hai người ở đây ăn, may mắn có đồ hộp và lương khô, bằng không tuyệt đối không đủ ăn.
Còn Michelle quấn chặt lấy, mới được nhiều thêm một cái đùi gà từ chỗ Lý Thanh Vân, ăn hết xong, vẫn còn nhớ mãi không quên, nói bữa tối còn muốn ăn gà ăn mày. Khi nàng nói lời này, đã có thể nói ra rõ ràng ba từ tiếng Trung gà ăn mày.
Kim Tệ và Đồng Tệ đáng thương, chỉ cướp được một ít xương xẩu để ăn, khi Lý Thanh Vân giả bộ như đi vệ sinh, vụиɠ ŧяộʍ lấy ra hai con cá choai choai ném cho chúng, có thế này mới khiến hai con chó con hưng phấn đến lắc đầu vẫy đuôi, thay đổi hờn giận mới vừa rồi.
Ăn xong bữa cơm trưa phong phú đầu tiên trên núi, bọn họ gặp phải một lựa chọn gian nan, thiên thạch ở bên triền núi râm mát kia rốt cuộc có cần không? Còn có thể đi xuống tìm không?
Có người nói quá nguy hiểm, có người lại nói đây là cơ hội khó được, lỡ mất điểm này, còn không biết có thể tìm được điểm khác không. Còn Lý Thanh Vân làm phiên dịch, chỉ phụ trách phiên dịch, không phát biểu ý kiến của bản thân.
Khu vực đó thật sự nguy hiểm, lại có rắn độc với số lượng chưa rõ canh chừng, cho dù hắn dùng tiểu không gian cố tình thu lấy, cũng sẽ có rắn độc bỏ sót tấn công hắn.
Các chuyên gia này thỉnh giáo chuyên gia bắt rắn, hỏi chú ấy có dám đi xuống tìm thiên thạch không, đội khảo sát có thể cho chú ấy thêm tiền thưởng một ngàn đồng, nếu như có thể tìm được thiên thạch, tiền thưởng có thể tăng thêm năm trăm.
Chú Thất Thốn không cần suy nghĩ, lập tức từ chối: “Chính bởi vì tôi là chuyên gia bắt rắn, do đó tôi biết độ nguy hiểm khi rắn tập trung một chỗ, nếu như mạng đều mất, tôi còn cần tiền làm gì?”
Lý Thanh Vân phiên dịch nguyên văn qua, vài chuyên gia nước ngoài lập tức cảm thấy kính nể, không ai khuyên nữa, cũng không có ai nhắc đến chuyện đi tìm thiên thạch này. Đúng thế, một người thợ săn có văn hóa không cao đều biết rõ, mất mạng là cái gì đều không còn, bọn họ còn kiên trì cái gì nữa?
Đặc biệt là George chạy trốn khỏi miệng rắn càng không thốt lên một lời, từ sau khi nhìn thấy một đống vô số con rắn kia, bóng ma con rắn để lại cho hắn còn nặng nề hơn Michelle.
Đã quyết định bỏ qua khối thiên thạch này, bọn họ đành phải tiếp tục đi tới. George đã sớm uống hết thuốc viên, vết thương trên thân cũng khôi phục rất nhanh, trên đùi không có sưng đỏ, cũng không thối rữa, trừ bỏ miệng vết thương còn hơi đau ra, không có triệu chứng khó chịu nào khác.
Trong quá trình đi tới, Lý Thanh Vân vụиɠ ŧяộʍ nhìn xem ảnh được copy lên trên điện thoại di động, phát hiện quỹ tích của những thiên thạch này rơi xuống, thật sự có thể suy tính ra phạm vi điểm rơi đại khái, chính là cần vẽ một vài đường hỗ trợ, giúp định vị.
Thiên thạch rơi xuống lần này hơi kỳ quái, giống như cung cấp nhiệt lượng, do đó rắn mới thích tụ tập ở gần hố thiên thạch. Đây là kết luận do các chuyên gia căn cứ vào tình huống mới vừa rồi suy đoán ra, có chính xác hay không, cần phải tìm được thiên thạch tiếp theo để phán đoán.
Khi sắp lên đến đỉnh núi, đường núi bắt đầu vòng quanh, rõ ràng sắp trèo lên đến đỉnh, nhưng lại bắt đầu lượn vòng xuống, quanh co dọc theo đường hẹp, càng đi càng xuống, tảng đá dưới chân dần dần nhiều lên, tiếng nước suối chảy giống như tiếng chuông, thanh thúy dễ nghe.
Chú Thất Thốn nhìn trời, nói: “Trời sắp tối rồi, chúng ta xuyên qua dòng suối nhỏ trước mặt là có thể chuẩn bị hạ trại. Chỗ cắm trại phải chọn một nơi bằng phẳng, tốt nhất cách dòng suối nhỏ xa một chút. Bởi vì chỗ có nước, nhất định sẽ có dã thú đến, tính công kích của dã thú vào ban đêm rất mạnh. Đỉnh núi này là chỗ thợ săn bọn tôi thường đến, do đó có một chỗ hạ trại cố định, qua dòng suối nhỏ lại đi thêm hai dặm nữa là đến nơi.”
Lý Thanh Vân phiên dịch nguyên văn qua.
“Tôi sắp không đi nổi nữa, nếu như có thể hạ trại ở bên cạnh dòng suối thì tốt biết bao nhiêu chứ.” Dù sao George từng bị thương, hắn là người đầu tiên trong đội ngũ không chống đỡ nổi, được đồng đội đỡ lấy, mới đi được đến đây.
Michelle lại nằm ngoài dự đoán của Lý Thanh Vân, đi thật thoải mái, dọc theo đường đi không hề kêu mệt. Nhưng mồ hôi đã thấm ướt áo trong của nàng, dán lên trên người, hiện đường cong to lớn ra càng thêm mê người.
Kim Tệ và Đồng Tệ vừa thấy nước, lập tức hưng phấn đến vui mừng, liên tục lăn tròn vài cái, sau đó nhảy lên lắc đầu đắc ý, bắn bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Đồng Tệ giống như nhìn thấy một con cá lớn cỡ bàn tay, phịch một tiếng, nhảy vào trong dòng suối chỗ hơi sâu đạp nước lung tung, đáng tiếc không bắt được gì cả.
Nhưng mà con chó mực lớn kinh nghiệm tới nơi tới chốn, khi đi ngang qua một khối nham thạch màu nâu, đột nhiên hưng phấn kêu to vài tiếng, bất ngờ vồ tới, cắn ra một con cá quái dị đen thui từ trên tảng đá kia, giống như một con thằn lằn cực lớn, có bốn chân, cái đuôi dài giống như chiếc đũa, dính nhớp nháp, trơn bóng.
“Hả? Là kỳ nhông sao? Thứ này không thể cắn loạn đâu, là động vật được bảo vệ.” Sau khi chuyên gia Trung Quốc nhìn thấy, lập tức kêu lên.
Lý Thanh Vân cười thầm, rắn hổ mang chúa ăn vào buổi trưa cũng là động vật bảo vệ quốc gia cấp hai, bọn họ ăn được ngon lành, không hề đề cập đến chuyện bảo vệ động vật.
Nhưng nhìn dáng vẻ mấy con cá quái dị này, rõ ràng không giống kỳ nhông, hơi mảnh mai, cho dù mùi tệ không tệ, cũng không nhai được.