Chương 47: Rắn năm bước cắn người

Ba người đang thảo luận đến hăng hái, lại nghe thấy bên dưới sườn núi truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của thành viên đội khảo sát Trung Quốc: “Rắn, có thật nhiều rắn, không phải ở bên chỗ tôi, là khu bị thiêu đốt ở bên dưới George. Phiên dịch, phiên dịch Lý, anh mau đến phiên dịch dùm tôi.”

Lý Thanh Vân vừa nghe, vội vàng chạy lên trước vài bước, thấy thành viên đội khảo sát Trung Quốc đang xuống đến lưng chừng núi, chỉ vào vị trí chỗ George hoảng sợ kêu lên.

Lúc này George cách khu vực bị thiêu đốt chỉ có ba bốn mét, hạ xuống thêm chút nữa sẽ rơi vào khu vực cháy đen.

Tuy rằng Lý Thanh Vân có thị lực tốt, nhưng khoảng cách quá xa, lại có bụi cây dây mây ngăn cản, không biết rốt cuộc có bao nhiêu con rắn, đành phải căn cứ vào ý tứ trong lời hắn nói, trực tiếp phiên dịch.

“George, anh mau dừng lại, khu vực thiêu đốt ở bên dưới anh có rắn, có rất nhiều rắn.” Lý Thanh Vân lớn tiếng la lên, cũng chạy về vị trí thành viên đội khảo sát nước ngoài tập trung.

“Ha, trên người tôi có bôi rất nhiều dịch phòng rắn, không phiền anh quan tâm.” George không hề quan tâm, sau đó lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Ai biết mấy người Trung Quốc đáng chết này có phải đang gạt tôi hay không, tôi là người đầu tiên đến chỗ thiên thạch rơi xuống, chắn chắc có thể tìm được thiên thạch, bọn họ nhất định đang ghen tỵ, muốn phá hư công việc thăm dò của tôi.”

Nói xong, hắn lấy tốc độ càng nhanh hơn hạ xuống, hai tay thả lỏng dây thừng ra, hai chân đạp về sau, dây thừng tự nhiên đong đưa, khiến cho hắn rơi xuống vị trí chừng một mét, sau đó lặp lại động tác này, trong nháy mắt đã đến khu vực bị thiêu đốt.

Hắn ở gần đó, ngược lại không nhìn thấy rõ bên dưới thân có cái gì, còn bên phía thành viên Trung Quốc, hiệu quả thị giác càng tốt hơn chút.

Một thành viên trung niên nước ngoài xác nhận từ chỗ Lý Thanh Vân, cũng la lên khẩn trương: “George, cậu tốt nhất dừng lại, xác minh tình huống sau đó lại tiến vào khu vực bị thiêu đốt. Tuy rằng dịch phòng rắn có thể xua đuổi rắn, nhưng cũng sẽ chọc giận rắn, rắn độc nào đó có thể sẽ phát động tấn công cậu!”

George không chấp nhận đáp lại: “Không có việc gì, tôi đã an toàn đến khu vực bị thiêu đốt, chỉ cần đến vị trí trung tâm, là có thể nhìn thấy thiên thạch. Mọi người nghe đây, tiếng cảnh báo phát ra từ máy thăm dò ở trên cổ tay tôi càng lúc càng vang, nhưng lượng phóng xạ vẫn rất thấp, vô cùng an toàn.”

Nghe thấy tiếng la, Lý Thất Thốn cũng mang theo chó săn đi đến, sau khi nghe được giải thích của Lý Thanh Vân, trầm ngâm nói: “Thuốc phòng rắn nhất định sẽ khiến cho rắn không thoải mái, thuốc bột tổ truyền nhà tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng mà rắn ở trấn Thanh Long chúng tôi hiếm khi tụ tập lại số lượng lớn, trừ phi có nguyên nhân đặc thù gì. Nói ví dụ như trước khi động đất, sẽ bỏ chạy tập thể. Có hang núi râm mát, chúng nó sẽ tập thể tiến vào sinh sống, có nhiệt độ và nguồn sáng thích hợp, chúng nó cũng sẽ tụ tập cùng nhau phơi nắng. Ở nơi bên triền núi râm mát không thấy được mặt trời, sao chúng nó lại tụ tập với nhau?”

Tuy rằng chú ấy cũng hoài nghi lời thành viên đội khảo sát Trung Quốc nói, nhưng mà nhìn thấy thành viên Trung Quốc kia đang liều mạng leo lên, bỏ qua thăm dò khu vực bị thiêu đốt có khoảng cách rất gần này, trong lòng đã tin tưởng bảy tám phần.

“George, anh tốt nhất cũng lên đây đi, tình huống không đúng lắm.” Michelle và một thành viên khác cũng khuyên.

“A, tôi đã phát hiện ra cục đá vụn nứt vỡ, thiên thạch kia thật sự ở ngay gần đây, ha ha, tôi nhất định sẽ tìm ra nó. Nó rơi từ trên bầu trời xuống, nhất định sẽ nện ra một cái hố, chỉ cần tìm được cái hố này… A, chó má, a… chết tiệt, tôi dẫm phải một con rắn, nó cắn tôi một phát… Ôi thượng đế, sao nơi đây lại có nhiều rắn như vậy, tất cả ở dưới chân tôi đều là rắn… mau kéo tôi lên trên, mau lên… A, cứu mạng…”

George đột nhiên cầu cứu điên cuồng, tiếng kêu bén nhọn có thể đâm phá lỗ tai người ta, trừ bỏ thành viên đội Trung Quốc kia và George, không ai biết rõ rốt cuộc có bao nhiêu rắn.

“Gâu gâu gâu gâu!” Kim Tệ và Đồng Tệ giống như gặp địch mạnh, lông cổ dựng đứng cả lên, điên cuồng sủa to xuống dưới triền núi.

Con chó săn to màu đen gừ gừ lùi thẳng lại, khi cảm nhận được uy hϊếp vĩ đại, không hề có chút phần thắng nào, chó săn mới có thể sinh ra rút lui mơ hồ, ví dụ như khi gặp phải gấu chó hoặc hổ, sợ hãi vĩ đại sẽ dọa chúng nó đến mức chết khϊếp.

Lý Thất Thốn thay đổi sắc mặt, lấy ra một cái túi vải nhỏ từ trong ba lô đằng sau, lập tức tràn ngập một luồng mùi thuốc bắc gay mũi, đồng thời giải thích: “Đây là thuốc bột đuổi rắn tôi phối chế, nếu như chọc giận bầy rắn, chúng nó sẽ đuổi theo, phải dùng thuốc bột đuổi chúng nó đi. Đương nhiên, phần lớn con rắn sẽ chỉ đuổi theo chừng dăm ba bước, sẽ không đuổi theo quá xa.”

Thành viên đội khảo sát Trung Quốc cũng đã chạy đến hỗ trợ, ba chân bốn cẳng kéo George lên trên.

George kêu thảm thiết không ngừng được kéo lên, Lý Thất Thốn lập tức quát lớn: “Mọi người lùi lại đằng sau trước, kiểm tra miệng vết thương cho cậu ta, tôi nhìn xem có con rắn nào đuổi theo không!”

Lý Thanh Vân phiên dịch nguyên văn một lần, cũng tương đối có kinh nghiệm với người bị rắn cắn, chỉ huy mọi người lùi lại đằng sau, cũng chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Lý Thất Thốn rắc một đường phấn đuổi rắn thật dài từ bên cạnh triền núi, mới thoáng yên tâm, nói: “May mắn, không đuổi đến, có lẽ không chọc giận bầy rắn trên phạm vi lớn. Miệng vết thương của George như thế nào? Bị cắn mấy chỗ? Rắn cắn hắn có dáng vẻ như thế nào?”

George đau đến vẫn kêu oa oa lên, nói cho mọi người, nói chỗ gót chân phải bị cắn một phát, cẳng chân bên trái cũng bị cắn một phát. Con rắn ban đầu cắn hắn miệng thật nhọn, trên thân có từng vết lốm đốm lớn, có màu nâu đen. Con rắn lúc sau cắn hắn, không nhìn rõ trông như thế nào, chỉ lo bỏ chạy.

Mọi người mang George đến chỗ vừa rồi để hành lý, thỏ hoang đã bắt đầu nướng, mới vừa rời đi, may mắn không bị khét. Nhưng Lý Thất Thốn đã không để ý đến thỏ hoang nữa, Lý Thanh Vân buông gà rừng trong tay xuống, chuẩn bị giúp đỡ hắn.

Miệng vết thương trên bắp chân tương đối phẳng, một loạt dấu răng nhỏ rất nông, vừa thấy đã biết là vết cắn của rắn không có độc. Còn miệng vết thương ở gần gót chân lại có hai dấu răng sâu rõ ràng, máu chảy không ngừng, lại cắn nát giày của hắn, răng nọc còn xâm nhập vào sâu trong da thịt như vậy.

“Hơi phiền toái, căn cứ theo miệng vết thương này, vết cắn cậu ta trúng là của rắn năm bước. Haizz, người khác đều đeo ủng da, sao cậu lại đeo giày leo núi bình thường vậy chứ? Như vậy chẳng phải mời nó cắn sao!” Chú Thất Thốn oán trách thì oán trách, nhưng trên tay không ngừng, đầu tiên dùng băng vải quấn vài vòng ở trên chỗ đầu gối của hắn, sau đó dùng đao săn rạch ra một vết chữ thập nhỏ ở chỗ vết thương bị rắn cắn.

Lý Thanh Vân phiên dịch sang, chuyên gia trung niên kia giải thích: “George cảm thấy khí hậu ở nơi đây hơi ẩm nóng, cậu ấy có bệnh nấm chân, cho nên định khi mới vừa vào núi thì đi giày bình thường, chờ đến chỗ núi sâu lại đổi sang giày da cổ cao. Ai nào ngờ, mới vừa vào núi đã bị rắn độc tấn công chứ.”

“A, thượng đế ơi, ông định làm gì vậy? Mau dừng tay, tôi sắp đau chết, sao ông còn dùng dao rạch vết thương của tôi chứ? Tôi có huyết thanh kháng độc rắn, tôi không muốn phương pháp điều trị dân gian của mấy người…” George vừa đau vừa sợ hãi, kêu la đòi đồng đội của hắn tiêm huyết thanh kháng độc rắn cho hắn.

Đồng đội của hắn lắc đầu, hơi bất đắc dĩ nói: “George à, không thể không áy náy nói cho anh biết một chuyện đáng tiếc. Rắn độc cắn anh là Agkistrodon, tương đối hiếm gặp, huyết thanh kháng độc rắn của chúng ta không trị được vết rắn cắn này. Nhưng vì an toàn của anh, chờ chuyên gia bắt rắn này điều trị cho anh xong, nếu như anh cảm thấy không ổn, bọn tôi sẽ tiêm cho anh.”

Lý Thanh Vân lạnh lùng trừng mắt liếc George, nói: “Nếu như anh không muốn chết, vậy thành thật phối hợp điều trị, chú của tôi đã nói, chú ấy rất am hiểu các vết thương do rắn độc cắn, sẽ giữ được tính mạng cho anh. Cá nhân tôi nói cho anh biết một câu, loại rắn này ở chỗ tôi gọi là rắn năm bước, cũng gọi là nham giao, độc tính cực mạnh, người bị nó cắn đưa đến bệnh viện hơn phân nửa đã chết, nhưng người đưa đến chỗ chú của tôi, trừ bỏ người bị chậm trễ rất nhiều thời gian ra, gần như chữa khỏi toàn bộ.”

“Không, tôi không tin tưởng hai người, mọi người còn chờ cái gì nữa vậy? Michelle, cô mau tiêm huyết thanh kháng độc cho tôi đi, có lẽ nên gọi điện thoại giúp tôi, kêu máy bay trực thăng đến đón tôi đi bệnh viện.” George định chống trả, nhưng mà cái chân bị thương bị người đè xuống, đành phải hắng giọng kêu lên.

Lúc này, chú Thất Thốn lấy ra một dụng cụ thủy tinh trong suốt từ trong bao, giống như ly thủy tinh dùng để giác hơi, miệng không lớn, đằng sau có một cái đuôi nhỏ, dáng vẻ cái đuôi giống như ống hút ở trên ống tiêm. Đổi một cách nói khác, tổng thể dụng cụ giống như một cái ống tiêm có miệng rộng.

Hơ dụng cụ thủy tinh này ở trên lửa một lúc, nhanh chóng đặt lên trên miệng vết thương đã rạch ra, ấn thật nhanh, nhanh chóng đã hút lấy.

Michelle không trả lời George, ngược lại ở bên cạnh nhìn xem hào hứng bừng bừng, tò mò hỏi: “Ông định dùng công cụ này để hút độc rắn ra sao? Nhưng mà miệng vết thương do rắn Agkistrodon rất sâu, độc tố khuếch tán cũng rất nhanh, biện pháp như vậy có tác dụng không lớn đúng không? Nếu như dùng miệng hút, hiệu quả sẽ tốt hơn chứ?”