Đường hẹp, một tấm lưới lớn hơi mờ chắn ở chính giữa, bên trên còn dính một nửa xác của mấy con côn trùng có cánh, hiển nhiên mới vừa bị cắn không lâu. Một con nhện lớn hai màu đỏ đen đan xen nằm sấp ở chính giữa, chân nó thật thô thật sắc nhọn, giống như đã từng hút máu.
Michelle nhìn thấy lại vô cùng vui mừng, liên tục chụp ảnh con nhện, miệng nói một loạt thuật ngữ chuyên nghiệp, Lý Thanh Vân tạm thời không nghe rõ. Chợt nghe chú Thất Thốn nói tiếp, đây là nhện tóc đỏ tương đối thông thường trong núi bản địa, bị nó bò lên người sẽ đau rát, còn có thể sưng tấy lên màu đỏ. Nếu như bị nó cắn trúng, còn có khả năng bị phát sốt run rẩy, cần phải đưa đến bệnh viện điều trị.
Một chuyên gia nước ngoài đeo kính bình thản nói một câu, giống như nói nhện độc này thật phổ thông, gạt nó ra rồi nhanh đi thôi, đừng lãng phí thời gian.
Không cần Lý Thanh Vân phiên dịch, chú Thất Thốn dùng đao chẻ củi gài bên hông gạt nó ra, con nhện độc kia cũng cảnh giác, đột nhiên nhảy vào trong bụi cỏ, hai ba phát đã không thấy tăm hơi.
Lại đi thêm một lúc nữa, ven đường có một mảng quả dâu tây dại, màu sắc đỏ tươi, quả nhỏ chừng đầu ngón tay, bên trên có thật nhiều viên bi nhỏ giống như mắt của côn trùng, ăn chua chua ngọt ngọt, vị vô cùng ngon.
Michelle rất vui mừng, vừa ăn vừa gọi mọi người, kể cả George đang giận dỗi đều hái được mấy quả, nhưng hắn hơi xui xẻo, gặp phải một con sâu lông ở trên lá cây dâu tây dại, cắn ngón tay của hắn một phát, giống như lửa thiêu, đau đến hắn kêu Thượng Đế.
“Ăn ngon thật, Vân, anh hái nhiều một chút, chúng ta ăn dọc đường. Trước kia tôi đã từng gặp dâu tây dại như thế này, nhưng mà mùi vị không ngon bằng ở đây.” Michelle bật cười, hàm răng trắng sáng chói mắt, cho dù khóe miệng dính một chút nước quả màu đỏ, vẫn động lòng người như vậy.
“Đây là quả mâm xôi, không phải là dâu tây dại bình thường. Một mảnh nhỏ này ở ven đường, bình thường đều bị thợ săn đi ngang qua ăn sạch, may mắn hôm nay chúng ta đến sớm.” Lý Thanh Vân hai ba phát đã hái hết chỗ dâu tây dại còn thừa lại, tổng cộng chỉ chừng mười mấy quả, bị mấy người kia ăn một ít, còn thừa lại vài quả.
Hái xong, Lý Thanh Vân đã nắm lấy bàn tay trắng nõn tinh tế của Michelle, đặt toàn bộ dâu tây dại mới vừa hái xong vào trong tay nàng. Bàn tay mềm mại, sờ lên vô cùng bóng loáng, hơi tiếc buông ra.
“Ha ha ha, có phải anh tiếc cho tôi tất cả không vậy?” Michelle cười trêu ghẹo Lý Thanh Vân, ngược lại không nhận ra suy nghĩ khác trong lòng đàn ông.
“Sao có thể? Phía trước còn có thật nhiều quả dại ăn ngon, quả dâu, quả anh đào dại, quả đào, quả mận, quả hạnh… hoa quả trong vườn bọn tôi có, trong núi sâu này đều có. Khôn sống mống chết, cây có thể sống sót đều hơi đặc thù, có nhiều thứ còn mạnh hơn đặc biệt gieo trồng rất nhiều, đương nhiên, cũng có quả quá chua chát, không thể ăn được.”
Trong cánh rừng rậm rạp phía trước, có không ít tre trúc và cây dâu, quả dâu màu đỏ tím treo đầy trên cành, trên đất cũng rơi từng tầng, có mấy con nhím đang trốn ở đằng sau những rễ cây nhô lên, hưởng thụ món ngon thiên nhiên ban cho.
Michelle nhìn thấy quả dâu treo đầy cành, lập tức tích cực, kêu lên: “Wow, Thượng Đế, nơi đây thật sự là vườn hoa quả thiên nhiên, tại sao có thể có nhiều quả dại như vậy chứ? Thanh Vân, anh hái giúp tôi, lát nữa tôi chia chocolate quý giá cho anh.”
Nàng sợ Lý Thanh Vân tức giận, để tỏ vẻ ngang hàng, chủ động đề nghị phục vụ có thù lao, hoặc nói là giao dịch.
“Thứ này không thể ăn nhiều, ăn nhiều rồi sẽ nóng trong, thậm chí sẽ chảy máu mũi…” Tuy rằng Lý Thanh Vân nói vậy, nhưng vẫn đi qua, chuẩn bị hái một ít quả dâu ở trên cành thấp dễ với tới.
Đột nhiên, mấy con chó kêu to lên, nhanh như tia chớp nhào về phía bụi cỏ đằng sau một gốc cây dâu. Tuy rằng Kim Tệ và Đồng Tệ còn nhỏ, nhưng tốc độ và cảnh giác lại còn mạnh hơn con chó săn già. Khoảng cách ngắn như vậy, lại bỏ rơi con chó mực ba bốn bước.
Chú Thất Thốn bị hù sợ vô thức nâng súng săn lên, nhằm vào bụi cỏ đằng sau cây dâu, nhìn thấy một con thỏ hoang béo mập nhảy ra từ đằng sau gốc cây, lúc này mới thu hồi súng về.
Lần này ông ấy vào núi vì để dẫn đường, tiện thể bảo vệ những nhân viên khảo sát này, chứ không phải vì săn thú đơn thuần. Do đó, có thể không lãng phí viên đạn thì vẫn không nên lãng phí cho thỏa đáng, một con thỏ hoang, không đáng để nổ súng.
Kim Tệ bổ nhào tới trước, thỏ hoang đột nhiên nằm sấp trên mặt đất, lăn một vòng tại chỗ, nhảy xuống hướng ngược lại. Nhưng Đồng Tệ đã sớm không nhịn được gâu một tiếng, há to miệng định cắn. Tốc độ của thỏ hoang cực nhanh, Đồng Tệ cắn vào khoảng không, chỉ tức giận đến sủa to gâu gâu, đuổi theo không ngừng, hai con chó choai choai giống như vồ bươm bướm, ở trong bụi cỏ đông bổ nhào tới trước, tây nhảy dựng lên, nhưng có vài lần cắn đến da lông màu nâu của thỏ hoang rồi, lại vẫn để cho nó chạy thoát.
Vào lúc này, con chó mực to ở bên cạnh chờ đợi cơ hội gầm lên một tiếng, lao về phía thỏ con nhảy ra, thân mình ở giữa không trung đột nhiên một phát cắn vào cổ thỏ hoang, dùng sức lắc đầu, thỏ hoang lắc lư giống như trống bỏi, hơi sức toàn thân đã bị lắc lư này đến không còn. Chờ con chó mực lớn hạ xuống, con thỏ ở trong mõm nó đã không còn sức để giãy giụa nữa, run rẩy chân sau vài cái, rồi dừng nhúc nhích.
Chuyện này đã chọc giận Kim Tệ và Đồng Tệ, sủa to gâu gâu, tức giận nhào về phía con chó mực… a, thật ra là nhào về phía con thỏ trong mõm con chó mực, mỗi con cắn một cái chân thỏ, chết không buông, ư ử gầm loạn, giống như muốn phanh thây tại chỗ con thỏ đã khiến cho chúng nó mất mặt.
Lý Thanh Vân đang định an ủi hai con chó con một phen, lại nghe thấy dụng cụ thăm dò trong tay đội trưởng Trương Triêu Dương đột nhiên vang lên. Tích tích tích, tích tích tích…
“Hả? Dụng cụ vang lên, có tín hiệu phóng xạ, gần đây có mảnh nhỏ thiên thạch, mọi người chia nhau ra tìm đi! Nhớ phải liên tục quan sát cường độ phóng xạ, nếu như cao hơn giá trị an toàn, nhất định phải lập tức dừng lại, mặc trang phục phòng phóng xạ rồi lại tới gần!”
Nghe thấy dụng cụ kêu lên, chuyên gia hai đội trong ngoài nước đồng thời mở to mắt, lên tinh thần gấp trăm lần, lại không quan tâm đến quả dại và thỏ hoang nữa, cũng không cần phiên dịch giải thích gì, lập tức tản ra bốn phương tám hướng, tìm kiếm nguồn gốc phóng xạ.
Dụng cụ thăm dò thật nhỏ, tám chuyên gia mỗi người có một cái, bọn họ giống như rất tin tưởng với tiêu chuẩn chuyên nghiệp của mình, khi làm việc, không hề để cho người khác hỗ trợ. Thợ săn và phiên dịch tự nhiên bị người coi thường, hai lái xe quân nhân cũng không có cơ hội tham dự, chỉ đi theo thành viên khảo sát trong nước, có tính chất bảo vệ.
“Không phải là tảng đá nát rơi từ trên trời xuống sao, có gì đáng để tìm kiếm chứ?” Chú Thất Thốn cảm thấy không hiểu hành vi của đội khảo sát, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, cảm thấy sắp buổi trưa rồi, nên ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, dùng đao săn lột da thỏ hoang, chuẩn bị cơm trưa.
Lý Thanh Vân trừng lớn mắt, mặc dù thị lực và cảm quan cực kỳ nhạy bén mẫn cảm, nhưng không nhìn ra được đao săn này được giấu ở đâu. Nhưng mà mỗi một thợ săn đều có kỹ năng độc đáo, Lý Thanh Vân cũng không định tìm tòi nghiên cứu quá mức.
Lột da là kỹ năng độc đáo của thợ săn, Lý Thanh Vân đành phải đi hỗ trợ, đến gần đó tìm củi, không có bao nhiêu hứng thú với cái gọi là thiên thạch kia. Trừ phi đối phương tìm được, cũng xác định không có nguy hiểm phóng xạ, bằng không hắn sẽ không quan sát ở khoảng cách gần.
Trước khi đến đội khảo sát đã nói, ăn uống bình thường của mọi người là lương khô và đồ hộp, nồi niêu mang theo có thể đun nước, hoặc đun nóng đồ ăn. Trừ đó ra, bọn họ đành chịu thua, dù sao ngày thường khi bọn họ đi dã ngoại, cũng ăn vài thứ này.
Do đó tính ra, thỏ hoang ở trong tay chú Thất Thốn xem như là món ăn thêm. Mười hai người, chắc chắn không đủ ăn, mỗi người chia một ít, xem như bổ sung dinh dưỡng.
Bên ngoài mấy trăm mét, đột nhiên có người kêu lên: “Dưới sườn núi ở bên tay phải, có dấu vết lửa thiêu, tín hiệu phóng xạ ở bên đó mạnh nhất, nhưng vẫn nằm trong phạm vi an toàn.”
Chuyên gia nước ngoài nhìn thấy phương hướng chuyên gia Trung Quốc chỉ, giống như hiểu được ý tứ trong lời nói của bọn họ, vội vàng dùng tiếng Anh kêu lên: “A, bọn tôi cũng phát hiện ra, tôi lấy danh nghĩa Thượng Đế để cam đoan. Anh xem, bọn tôi đã sử dụng dây thừng, đang chuẩn bị đi đến vị trí lửa thiêu ở giữa triền núi.”
Chú Thất Thốn đang làm cái giá nướng tạm thời nhíu mày nói: “Phúc Oa, cháu nói cho bọn họ biết, triền núi chỗ có bóng râm nhiều rắn độc nhất, trùng độc cũng nhiều, cháu bảo bọn họ trước khi đi xuống, bôi nhiều dịch phòng côn trùng một chút.”
“Vâng ạ!” Mạng người lớn bằng trời, Lý Thanh Vân cũng không muốn vừa lên núi đã xảy ra mạng người, vì thế phiên dịch nguyên văn lời chú Thất Thốn nói ra. Thành viên đội khảo sát có dịch phòng côn trùng chuyên dụng, có thể phòng muỗi, cũng có thể phòng rắn độc. Trước khi xuất phát đã đưa cho Lý Thanh Vân và chú Thất Thốn, nhưng chú Thất Thốn không muốn, ngược lại cho hắn một lọ mỡ phòng rắn tự chế, nói thuốc mỡ tổ truyền này càng có tác dụng, đáng tin cậy hơn đồ bên ngoài.
Cái gọi là triền núi nhỏ này không có gì khác vách núi đen, có từng dòng suối nhỏ phân tán thô tầm cánh tay chảy qua, độ ẩm vô cùng lớn, do đó ngoài mặt triền núi mọc đầy các loại thực vật, có bụi gai, có dây mây, có bụi cây sắc nhọn, cũng có cây quả dại màu sắc tươi đẹp.