Dọc theo đường đi, Lý Thất Thốn giống như đang tám chuyện nhà, giới thiệu các chỗ nguy hiểm trong núi lớn với thành viên đội khảo sát. Lý Thanh Vân vừa nghịch máy ảnh vừa thuận miệng phiên dịch vài câu, có vẻ rất không chuyên nghiệp.
“Vân, anh có thể tập trung nghiêm túc một chút không vậy? Ôi trời ạ, bọn tôi mời anh đảm nhận phiên dịch, anh lại chỉ lo tập trung chụp ảnh du ngoạn.” Bản thân Michelle chụp không ngừng, lại chỉ trích Lý Thanh Vân không để tâm phiên dịch.
“Quý cô Michelle thân ái, tôi rất nghiêm túc, là một phiên dịch viên, tôi chỉ cần phiên dịch các đơn giản nhanh chóng các tin tức có ích ra là được. Còn có, mấy người đừng dùng mức lương một trăm tệ mỗi ngày ra yêu cầu tôi làm chuyện năm trăm tệ mỗi ngày.” Lý Thanh Vân không hề quay đầu lại, không quá quan tâm đến chỉ trích của nàng.
“Anh…” Michelle không phản bác được, dù sao trước đó khi mời phiên dịch chuyên nghiệp, giá tiền người ta ra là năm trăm tệ một ngày.
Nhưng mà một chuyên gia nước Anh trẻ tuổi lại không chấp nhận nổi, đi đến sau lưng Lý Thanh Vân, vỗ bả vai hắn, nói: “Hi, anh bạn, tôi là George, anh làm như vậy không ga lăng chút nào, tôi cho rằng có lẽ anh nên xin lỗi Michelle! Bằng không, đến trong núi anh sẽ chịu đau khổ!”
Lý Thanh Vân kinh ngạc liếc nhìn George một lúc, trong lòng tự nhủ thằng cha này có thể kiếm ra được danh tiếng chuyên gia, ít nhất không phải là một kẻ ngu ngốc chứ? Nhưng sao hắn lại có thể nói ra lời nói thiếu đầu óc như vậy được? Ngươi một người từ nước ngoài đến, dùng lời nói như vậy để uy hϊếp một phiên dịch và người dẫn đường? Hơn nữa người phiên dịch kiêm dẫn đường này còn có một thuộc tính che giấu thần bí.
“Ha ha! Ha ha!” Lý Thanh Vân cười hai tiếng với hắn, xoay người tiếp tục chụp ảnh hai con chó con đang chơi điên. Đối đãi với thanh niên ngu ngốc như này, chỉ có thể ha ha thôi. Biết rõ ngươi thích Michelle, muốn theo đuổi người ta, nhưng ngươi không thể để cho anh đây tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung được.
George cảm thấy bị Lý Thanh Vân coi thường, tức giận đến đỏ bừng hai má, đặc biệt vào lúc phát hiện Michelle đang chú ý đến bản thân, càng máu nóng tận đầu, gần như định nhào lên quyết đấu với Lý Thanh Vân.
“Con khỉ da đỏ đáng chết này, không có một chút lễ phép nào cả, đâu thể đối đãi với bạn bè quốc tế như thế được?”
Nghe được lời mắng của hắn, Lý Thanh Vân đột nhiên xoay người lại, bất ngờ nhào qua, túm lấy cổ George, tức giận nói: “Mày đồ heo da trắng này, thiếu đù má nó sao?”
“Dừng tay! Đừng đánh…”
“Làm sao vậy? Hai người làm sao vậy? Lý Thanh Vân, bọn họ là chuyên gia nước ngoài, cậu không thể ra tay…”
Người xung quanh đã vội chạy đến khuyên can, còn không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lý Thanh Vân lực lớn vô cùng, chiều cao cũng cao hơn George một chút, hắn túm cổ đối phương, nhấc lên khỏi mặt đất, chỉ có mũi chân chạm đất.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Đội trưởng Trương Triêu Dương hơi nóng nảy, không tiện thiên vị bên nào, dù sao người dân địa phương dũng mãnh, lại là nơi núi hoang giáp ranh của ba tỉnh, thành phần dân tộc cũng vô cùng phức tạp, không thể sử dụng thủ đoạn phổ thông để xử lý được.
Lý Thanh Vân chán ghét nhất chính là sỉ nhục chủng tộc, trước kia chỉ từng gặp ở trong phim, không nghĩ tới lại sẽ xảy ra ở trên người mình, lập tức nổi giận, cứng rắn nói: “Thằng ngốc này mắng cháu là khỉ da đỏ! Cô Michelle đây ở bên cạnh, có lẽ nghe hiểu rõ nhỉ? Nếu như không xin lỗi cháu, cháu không nhận công việc này của mấy người nữa!”
“Phúc Oa, thả người xuống trước đã, bóp hỏng sẽ ầm ĩ đến quan tòa. Ừm, chú trả lời cháu, nếu như đám quỷ nước ngoài này thật sự vô cớ mắng chửi người, việc này chú không nhận nữa, ở nhà có ăn có uống, ai thiếu nợ khoản tiền bị khinh bỉ này chứ, cho núi vàng cũng mặc kệ.” Lý Thất Thốn vừa sốt ruột, lập tức gọi cả nhũ danh của hắn ra.
“Grừ grừ grừ grừ… grừ grừ!” Kim Tệ Đồng Tệ đương nhiên giúp đỡ chủ nhân của chúng nó, dáng dấp của hai đứa nó đã sắp đến đầu gối người ta, lại có năng lực công kích người. Chúng nó xé rách ống quần của George, gần như cắn nát quần hắn.
George hối hận làm sao, hắn đâu ngờ chỉ tùy tiện mắng một câu lại khiến cho Lý Thanh Vân đánh trả mãnh liệt như vậy, vào lúc này, đâm lao đành phải theo lao, bị bóp đến hô hấp khó khăn, hai chân cách mặt đất, thật sự nếu như không xin lỗi, hắn sợ bản thân sẽ bị nằm lại nơi vùng núi hoang vắng dã man này.
“Tôi nói xin lỗi, tôi không nên mắng chửi người… xin lỗi…”
Thấy hắn nói xin lỗi, Lý Thanh Vân mới thở phì phò ném hắn xuống đất, người nước ngoài gì chứ, ông đây mất hứng thì đều không hầu hạ. Dám mắng người đấy, nếu như nơi đây không có người khác, không ngại đánh hắn vài cái tát, để cho hắn tỉnh táo một chút.
“Biết rõ xin lỗi còn đường cứu vãn! Hừ!” Lý Thanh Vân vẫn chưa hết giận nói: “Chú à, chúng ta trở về đi, việc này chúng ta không nhận nữa!”
“Hiểu được rồi, nhưng ba lô của cháu còn ở trên xe, lấy ba lô về đến rồi lại đi.” Lý Thất Thốn chỉ về phía xe việt dã đã đỗ ở trước mặt nói.
Hai người lái xe là quân nhân, tuy rằng không biết đằng sau đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Lý Thanh Vân đến lấy ba lô, cũng không tiện ngăn cản.
“Đừng đi, Thanh Vân, tôi cũng muốn nhận lỗi với anh, là bởi vì tôi, George mới nói lời quá đáng, là bọn tôi đòi hỏi quá nhiều…” Michelle bị xung đột mới vừa rồi dọa sợ, hiện giờ trái tim còn đang đập thình thịch không ngừng.
Nàng chạy đến, giữ chặt lấy dây đai ba lô của Lý Thanh Vân, cố ý muốn giữ lại. Nàng vừa chạm vào ba lô của hắn mới phát hiện ra, ba lô này nặng đến chừng mười ký, vô cùng nặng nề. Nhìn Lý Thanh Vân xách lên giống như cây cỏ, còn mình vừa chạm vào thì suýt chút nữa rơi xuống đất, lúc này mới biết rõ sức lực của anh chàng Trung Quốc này lớn bao nhiêu, thảo nào có thể dễ dàng nhấc George lên.
“A, xin lỗi. Nhưng mà ba lô của anh quá nặng, lên núi có phải rất phí sức không?” Michelle khom người xuống, mới nhặt ba lô của hắn lên. Bộ ngực gốm sứ trắng giống như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, từ trong quần áo để lộ ra một chút khe rãnh, cho dù là hình dạng hay là màu sắc thì đều có đủ vốn liếng để cho đàn ông tim đập thình thịch, thảo nào George sẽ giống như đồ ngốc cố tình ra mặt thay nàng.
Lý Thanh Vân thật sự không tức giận Michelle, chính là tức giận George chửi mắng kiểu chủng tộc, mắng tất cả người Trung Quốc. Thấy người đẹp nước ngoài này xin lỗi không ngừng, cơn tức trong lòng đã sớm tiêu tan, cẩn thận ngẫm lại, ngược lại hơi ngượng ngùng, cảm thấy bản thân không đủ rộng lượng.
“Thôi bỏ đi, cho mấy người thêm một cơ hội.” Sau đó, Lý Thanh Vân nhìn mọi người ở xung quanh, trịnh trọng nói ra: “Tôi và chú của tôi gia nhập đội khảo sát của mọi người, giữa chúng ta xem như là quan hệ hợp tác, chứ không phải là người hầu hạ của mấy người. Nếu như việc bọn tôi làm không thích hợp, mấy người có thể phê bình, có thể trừ tiền lương, nhưng nếu như dám tùy tiện chửi rủa, vậy đừng trách bọn tôi không khách khí.”
Dùng tiếng Trung nói xong, lại dùng tiếng Anh lặp lại một lần. Vài chuyên gia Trung Quốc không định gây chuyện, đương nhiên đồng ý. Hai chuyên gia nước ngoài là người trung niên, tính tình còn tốt, cũng đồng ý với cách nói này của Lý Thanh Vân. Lại nói hiện giờ bọn họ không rời khỏi Lý Thanh Vân và Lý Thất Thốn được, vì có thể tiếp tục công việc khảo sát, nén giận cũng sẽ đồng ý.
Bàn xong vấn đề địa vị, lúc này mới một lần nữa đi ra, chính là không khí rõ ràng không khôi phục lại sôi động như ban đầu nữa. Chờ đến chân núi, tìm một nhà có sân lớn đỗ lại, thợ săn Lý Thất Thốn dặn dò chủ nhà này vài câu, lúc này mới chính thức lên núi.
Lái xe ban đầu biến thành khuân vác, trọng lượng mang theo trên thân gấp ba bốn lần người thường, từ trên người bọn họ có thể thấy được phong cách quân nhân vững vàng, sáng sủa, không nói nhiều, chỉ làm việc. Mấy thứ như thiết bị và nồi niêu, đồ ăn của đội khảo sát, toàn bộ do hai lái xe này mang theo.
Trừ đó ra, trên lưng mỗi người đều có ba lô của bản thân, vật phẩm riêng tư đều ở trong ba lô của mình, có nhẹ có nặng, mỗi người đều không giống nhau.
Căn cứ vào thỏa thuận trước khi lên núi, trừ bỏ vật phẩm riêng tư để cho bản thân sử dụng ra, thứ khác Lý Thanh Vân đều không cần mang theo. Nói cách khác, do đội khảo sát cung cấp ăn ở, trong hoạt động thám hiểm dã ngoại này, đã xem như là đãi ngộ cực cao.
Đường núi không rộng, có chỗ có thể để cho hai người đi song song, có chỗ chỉ có thể để một người đi qua, dưới chân thỉnh thoảng có một hai con thằn lằn nhảy lên, trong bụi cỏ bên cạnh đôi khi có chim sơn ca, chim uyên ương hoặc chim rừng không biết tên bay lên.
Sau khi ầm ĩ ra xung đột, George đã thành thật hơn, chỉ khi ngẫu nhiên nhìn về phía Lý Thanh Vân, trong mắt sẽ để lộ ra một chút ý hận.
Lý Thanh Vân không hề để ý đến chuyện này, dù sao không định làm bạn bè với ngươi, hận thì cứ hận, nếu như thật sự không thành thật, sẽ để cho hắn ghi nhớ thật lâu.
Michelle cũng không cố ý bới móc nữa, cảm thấy thanh niên Trung Quốc này tức giận lên rất có vị đàn ông. Vì thế nàng chủ động bắt chuyện, thảo luận kỹ thuật chụp ảnh với hắn, thậm chí còn chụp ảnh cho Kim Tệ Đồng Tệ, khen hai con chó đất này thông minh.
Vào lúc này, con chó mực lớn mở đường phía trước đột nhiên sủa mãi gâu gâu, trong âm thanh có một chút khẩn trương và nhắc nhở.
Lý Thanh Vân buồn bực, mới đi đến giữa sườn núi mà thôi, có thể có nguy hiểm gì chứ. Lại thấy người đi phía trước đã dừng lại, chỉ vào con đường nhỏ ở giữa, nhỏ giọng thảo luận gì đó.
“Có chuyện gì vậy, chú Thất Thốn?” Lý Thanh Vân chen tới, hỏi tình hình.
“Chuyện không lớn lắm, cháu nhìn xem ở giữa đường kia, có một con nhện độc đang kết lưới chặn đường, tìm cây gậy vén qua là được.”