Chương 39:

Bởi vì thường xuyên cho chúng nó nước suối không gian và thịt tươi, chúng nó lớn lên rất nhanh, mới hai tháng đã giống như chó đất bình thường kích cỡ nửa năm, cường tráng đến khó tin. Vô cùng ngang bướng, nhưng cũng cực kỳ thông minh, chưa từng vô cớ công kích người khác, cho dù vào ban đêm trông cửa cũng chỉ kêu vài tiếng, hù dọa một chút, không cắn thật.

Hai con chó ăn đến cái bụng phình lên thật to, mới cảm thấy mỹ mãn nằm xuống bên chân Lý Thanh Vân, nhìn xem hắn xử lý nguyên liệu nấu ăn. Đột nhiên, tiếng kêu khác thường ở trong giỏ tre đã hấp dẫn lực chú ý của hai con chó con.

Gâu gâu, hai con chó con nhào đến, định móc con chim quái dị trụi lông ở bên trong ra, cũng chính là con chim ưng ở trong miệng chủ quán.

Lý Thanh Vân không nhận ra đây là con chim gì, nhưng nó thật sự rất hung dữ, rõ ràng đã bị thiêu đến nửa chết nửa sống, trên thân đen thui, nhưng vẫn đang giãy giụa ở bên trong đó, định chiến đấu với hai con chó, trong cổ họng phát ra tiếng kêu cổ quái, chíp chíp gù gù quác quác, phối hợp lại, giống như có ý nghĩa đặc thù, nhưng tất cả đều phản ánh tức giận và bất đắc dĩ của nó.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, phượng hoàng rụng lông không bằng gà! Tóm lại, Lý Thanh Vân nghe ra ý tứ như vậy từ trong tiếng kêu của con chim này!

Lý Thanh Vân lắc đầu, bởi vì tinh lọc của linh hồn, hiện giờ hắn càng ngày càng linh tính, thậm chí đều cho rằng mình xuất hiện ảo giác. Cho dù nói như thế nào, đều không thể để cho hai con chó con bắt nạt nó, nếu như thật sự là chim ưng, dùng nước suối không gian cứu sống, sau đó hẳn là có thể một lần nữa mọc lông, thuần hóa sẽ tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Vân quát hai con chó con, nâng cái sọt lên, lấy hai miếng gan gà rừng, đặt vào trong một cái chén nhỏ, lại đổ một ít nước suối không gian, bỏ vào trong giỏ tre.

Vừa bỏ xuống, con chim quái dị bị chọc giận kia vù một tiếng, lại mổ vào cổ tay Lý Thanh Vân. Hành động nhanh như tia chớp, nhưng ở trong mắt Lý Thanh Vân, lại thật sự giống như đã sớm có dự đoán, cổ tay vừa chuyển, hai đầu ngón tay lại kẹp lấy đầu nó.

Tuy rằng bị kẹp lấy, nhưng con chim quái dị kia vẫn kêu gào giãy giụa, gần như làm đổ nghiêng gan và nước trong chén nhỏ. Lý Thanh Vân hoảng hốt, thậm chí bản thân đều không biết nên kẹp như thế nào, sau đó rất nhanh bỏ qua, không muốn để cho con chim này lãng phí thể lực nữa.

Một lần nữa đậy cái sọt kia lại, con chim quái dị kia đột nhiên bình tĩnh lại, ánh mắt sáng quắc, liếc nhìn cái chén nhỏ trước mặt, gan và nước trong đó giống như tản mát ra một loại năng lượng sinh mệnh kỳ dị, hấp dẫn nó sâu sắc.

Món ngon dân dã, cộng thêm rượu tiểu ngũ lương đã chôn mười năm, ăn đến Hồ Đại Hải nới lỏng thắt lưng, miệng bóng nhẫy, nói thẳng không đi, cứ ở đây an cư. Hai chuyên gia cũng thả bụng, nói thẳng nếu như nhà Lý Thanh Vân mở quán cơm ở trong thành, việc làm ăn nhất định sôi động.

Sau khi ăn xong, uống trà dại nơi đây, giải rượu, cũng tán gẫu mấy chuyện vặt. Thảo luận thiết kế nhà ở tương đối ổn, Hồ Đại Hải đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi chuyện về mưa thiên thạch mấy ngày hôm trước.

Ba Lý Thanh Vân nói: “À, chuyện kia hả, thật sự là có, chú sống ở đây nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy nhiều thiên thạch rơi xuống như thế. Nghe nói trên núi bị cháy, thiêu chết không ít thú hoang chim hoang. Gà rừng Thanh Vân mang về trước bữa cơm chính là bị ngọn lửa đốt bị thương, sau đó bị người nhặt được.”

Chuyên gia kiến trúc cũng nói: “Trên ti vi đều đưa tin, nghe nói chuyên gia trong nước và chuyên gia nước ngoài tạo thành một đội khảo sát, định lên núi khảo sát, nói thiên thạch lần này không đơn giản, trước đó đài thiên văn đều không quan sát được. Nhưng đủ vô căn cứ, vùng núi này vô biên vô hạn, muốn tìm được mấy hòn đá nhỏ đó, giống như mò kim đáy biển vậy!”

Lý Thanh Vân nhớ tới trên đường nhìn thấy hai chiếc xe việt dã đeo biển số nơi khác, hỏi: “Hôm nay nhìn thấy hai chiếc xe việt dã đi qua, sẽ không phải là tiền đồn của đội khảo sát chứ?”

Mẹ Lý Thanh Vân nói: “Là có chuyện này, còn có mấy người nước ngoài nữa, đều đi đến trong nhà trưởng thôn, nói là kêu trong thôn đề cử một thợ săn biết đường, một ngày trả tám mươi đồng cơ đấy. Trưởng thôn đề cử chú Thất Thốn của con, nhưng chú ấy ở trên bờ sông bắt rắn, còn chưa trở về. Thím hai con từ trên chợ về nghe được tin tức thế, vui vẻ vô cùng, nên đi ra bờ sông tìm chú ấy, không biết hiện giờ đã tìm được chưa.”

Bởi vì có người ngoài, ba mẹ Lý Thanh Vân còn chưa kịp hỏi chuyện xem mắt của hắn, càng không kịp hỏi hắn chuyện xây nhà. Chuyện lớn như vậy, không hề thương lượng gì cả, điều này khiến cho hai ông bà nôn nóng đến trợn trừng mắt.

Khi Lý Thanh Vân nhìn con chim quái dị ở trong sọt tre, mẹ hắn vội vàng đi theo, nhỏ giọng hỏi: “Phúc Oa, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao con không nói một tiếng đã xây nhà thế? Mẹ biết trong tay con có chút tiền, nhưng chỗ tiền đó phải lưu lại để cưới vợ chứ? Trong tay ông nội con cũng có ít tiền, còn có tiền bán nhân sâm trăm năm kia, ông cũng có ý bán đi, chuẩn bị thế chấp mua một căn ở trong thành phố cho con.”

“Mẹ, mẹ không cần quan tâm đến chuyện tiền bạc, chỉ sợ mẹ không vui nên con mới không nói thật cho mẹ. Ở trong thành phố rắc rối, con muốn về nhà ở vài năm. Sau khi thanh toán tiền viện, còn có một ít nợ đều trả sạch. Đã vậy, sau khi nuôi được cá bột, trong tay còn có không ít, hơn nữa trong nhà Hồ Đại Hải làm xây dựng, nhân công gần như không tốn tiền, chi phí nguyên liệu cũng tính nửa giá cho con. Tính toán ra, xây một căn nhà xinh đẹp cũng không tốn bao nhiêu tiền, tương lai cưới vợ cũng tiện.”

“Chiếm lợi của người ta không tốt lắm, lại nói tiền của nhà Hồ Đại Hải cũng không phải gió to thổi tới, nhân tình này tương lai con trả như thế nào? Đúng rồi, còn quên hỏi con, đối tượng thím hai giới thiệu cho con như thế nào?” Quan tâm đến đối tượng của con trai hiển nhiên vượt qua chuyện nhà cửa.

“Ôi giời, đừng nhắc đến, người ta chê chúng ta nghèo, không thiếu bị người ta khinh. Do đó, trước khi nhà chúng ta làm giàu thoát khỏi nghèo khó, đừng nhắc đến chuyện xem mắt với con. Con xây nhà cũng là vì bị kí©h thí©ɧ.” Vì để giảm bớt lực cản xây nhà, Lý Thanh Vân bịa chuyện một chút, tiện thể ngăn chặn luôn chuyện xem mắt sắp tới.

Bà Lý vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, chỉ nói: “Chê chúng ta nghèo? Đó là bởi vì chúng ta không đặt tiền ở vị trí đầu tiên, nếu như muốn có tiền, ông nội con bán cây nhân sâm trăm năm kia có thể được bao nhiêu tiền… Dùng vào chuyện khác ông nội con không nỡ, nhưng để lấy vợ cho cháu nội không phải lo lắng ông nội từ chối đâu?”

Lý Thanh Vân vừa thấy mẹ thật nóng nảy, vội vàng an ủi vài câu, bảo cô gái đi xem mắt hôm nay không quá thích hợp, người này rất hám giàu, cho dù cưới về cũng là tai họa, càng huống hồ cũng cảm thấy cô gái kia không phải là mối tốt, ánh mắt liếc nhìn rất khiến cho người ta hoảng sợ.

Sau khi phối mười thang thuốc cho lão hiệu trưởng Trường Trung học số Một, nửa cây nhân sâm của ông nội không còn bao nhiêu nữa, đừng nói bán không được bao nhiêu tiền, cho dù bán cả đi, bản thân cũng bị hạ giá không còn bao nhiêu. Ông cụ không chỉ có một cháu trai, Lý Thanh Vân còn có một người anh họ ruột đang đi làm thuê ở tỉnh ngoài nữa.

Con chim trụi lủi trong sọt tre uống nước suối không gian, rất tinh thần, vỗ cánh vài cái, giống như đang trách bọn họ nói chuyện ầm ĩ đến giấc ngủ của mình. Lý Thanh Vân nói con chim này nuôi trước, không dặn dò rõ ràng, hắn sợ mẹ gϊếŧ chết hầm canh.

Bà Lý thấy con trai tâm tư kiên định, xây nhà cũng không muốn mình ra tiền, cho rằng tiền trong tay hắn đủ, xây một căn nhà trệt cũng không tiêu bao nhiêu tiền. Bà nào đâu biết, căn nhà trong quy hoạch của Lý Thanh Vân là một căn biệt thự, chi phí xây dựng vượt ra khỏi tưởng tượng của bà.

Nghỉ ngơi ổn thỏa, Lý Thanh Vân mang theo Hồ Đại Hải cùng với hai vị chuyên gia đi đến Nam địa để đo đạc thêm, chi tiết số liệu. Khi lái xe đi đến ngã ba đường rẽ sang hướng Tây, vừa khéo nhìn thấy hai chiếc xe việt dã đỗ ở nơi đây, trưởng thôn mang theo một nhóm người chỉ trỏ, giống như đang giới thiệu hoàn cảnh xung quanh, thợ săn Lý Thất Thốn cũng ở trong đám người, nhưng mà không nói nhiều, có vẻ không có cảm giác tồn tại.

“Ôi vãi, có một người đẹp nước ngoài! Dáng người kia thật con mẹ nó gợi cảm!” Hồ Đại Hải đột nhiên hắng giọng kêu, két một tiếng, đỗ chiếc Land Rover ở giữa đường, chỉ vào đám người kêu lên.

Lý Thanh Vân chụp một chưởng lên trên bàn tay đang chỉ loạn của hắn, mắng: “Cậu tìm đường chết hả, nếu như ở trên đường cái đột nhiên phanh gấp, chín cái mạng đều không đủ để cho cậu dùng. Ở đâu, ở đâu, ở đâu có người đẹp?”

Nhìn theo phương hướng hắn chỉ, Lý Thanh Vân nhìn thấy người đẹp nước ngoài kia. Chỉ là một bóng lưng, cô gái kia giống với các đội viên đội khảo sát khác, mặc trang phục ngụy trang, mái tóc quăn màu nâu vàng tùy tiện buộc lên, ngực lớn eo thon mông tròn, dưới phối hợp của giày leo núi và quần ngụy trang, khiến hai chân của cô gái này có vẻ vừa thẳng lại dài, cực kỳ mê người.

Tuy rằng cách mấy trăm mét, nhưng thị lực của Lý Thanh Vân hiện giờ cực kỳ biếи ŧɦái, lại có thể nhìn thấy làn da của cô gái kia không thô ráp giống như người phương Tây bình thường, ngược lại còn trơn mịn trắng nõn hơn cả làn da của phụ nữ chỗ Xuyên Thục.