Người đưa hàng không ngốc, trấn Thanh Long là khu vực dũng mãnh nổi danh trong huyện, chỗ biên giới, thành phần dân tộc phức tạp, nếu như bọn họ làm ra chuyện thiếu cân thiếu lạng ở trong thôn, có lẽ không đi ra nổi thôn.
Mấy ký là gần trăm đồng, ông Lý rất vui mừng, còn Lý Thanh Vân hiểu được tâm tính của người đưa hàng, cũng không nói toạc ra, cảm ơn, giao tiền xong, để cho anh ta rời đi.
Sau khi thả lươn giống vào trong ao nước nhỏ, cần lập tức thêm rong, rong bỏ vào mới đầu thiếu nghiêm trọng. Khi thả rong, Lý Thanh Vân vụиɠ ŧяộʍ thêm vào không ít nước suối không gian, khiến cho những con lươn giống đang phờ phạc ỉu xìu lập tức tinh thần, có thêm vài phần sức sống.
Nhưng mà cái ao mới vừa đào ra quá nhỏ, lươn giống đông đúc đến Lý Thanh Vân đều không nhìn được. Trước kia hắn lại chưa từng nuôi lươn, đâu nghĩ đến sẽ chênh lệch lớn thế, đành phải xấu hổ cười, nói với ba hắn: “Nếu không, ngày mai chúng ta lại đào một mảnh đất trũng?”
Hồ nước ở đầu ruộng này đều là của nhà Lý Thanh Vân, giữa hồ nước và đường quốc lộ là một rừng cây ăn quả, bên trong mấp mô, có không ít chỗ đất trũng ẩm, chỉ cần đào bới một chút, dẫn nước vào, là có một cái ao mới.
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi! Nhưng mà, ba lo lắng lươn giống ở trong này không chống đỡ nổi đến ngày mai, sẽ thiếu dưỡng khí mà chết.” Lúc này ông Lý cũng mặt ủ mày chau, đề nghị: “Nếu không, trước thả một nửa vào trong hồ nước?”
Nếu như thả vào trong hồ nước lớn, thì hoàn toàn là nuôi thả, cũng chính là thuần hoang dại, hồ nước lớn như vậy, lại không có l*иg, muốn quản lý cũng có lòng mà không có sức.
Hai ba con không có kinh nghiệm nuôi dưỡng chuyên nghiệp lại thảo luận, cảm thấy tạm thời chuyển dời sang hồ nước lớn cũng là một ý kiến hay, vì thế lại vội vàng dùng túi lưới thả lươn giống vào trong hồ nước lớn.
Người trong thôn không nhìn tiếp được nữa, trình độ nghiệp dư như vậy còn định nuôi lươn? Có lẽ Hồng Kỳ nói không sai, có thể nuôi dưỡng thành công thì ăn sống trước mặt mấy con! Vì thế ào ào cười trêu ghẹo ba con Lý Thanh Vân vài câu, quay trở về nhà ăn cơm chiều.
Nhị Lăng Tử ở trong thôn không rời đi, thong dong đi đến bên cạnh ao nhỏ: “Thanh Vân, anh trông cá cho em, chờ dưa hấu nhà em trồng chín, cho anh nếm thử vài quả là được. Không cần nhiều, anh ăn bảy tám chục là được!”
Vừa nói hắn ta còn vừa bẻ ngón tay ra đếm, giống như hơi do dự, không biết nên đòi bao nhiêu quả dưa mới thích hợp.
Chỉ số thông minh của Nhị Lăng Tử hơi thấp, nhưng không đần độn, làm việc cũng rất nghiêm túc. Đinh là Đinh Mão là Mão, làm việc cứng nhắc không linh hoạt, không lừa gạt người khác, cũng chán ghét nhất bị người khác lừa gạt.
Năm nay hơn ba mươi tuổi, còn là một kẻ độc thân, cũng chính là trai ế nông thôn thường nói. Mẹ hắn ta là một người phụ nữ điên ngây dại, là ba hắn ta nhặt về khi đi ra ngoài làm thuê. Trừ bỏ Nhị Lăng Tử ra, người phụ nữ điên kia còn sinh một người con gái, đáng tiếc đã chết non, từ sau đó, cái bụng không có động tĩnh.
Trước kia khi Lý Thanh Vân còn ở nhà, từng tiếp xúc với Nhị Lăng Tử không ít, cảm thấy Nhị Lăng Tử này còn đáng yêu đáng kính đáng tin hơn rất nhiều kẻ giả dối, do đó có gì ăn, không ít lần kêu Nhị Lăng Tử thơm lây theo.
“Ha ha, cái này dễ nói, về sau khi em không ở nhà, anh hỗ trợ trông coi những ao cá này, không thể thiếu dưa hấu cho anh ăn.” Lý Thanh Vân cười nói.
“Vậy rốt cuộc em cho anh bao nhiêu dưa hấu?” Nhị Lăng Tử rất nghiêm túc hỏi.
“Ừm… trước cho anh năm quả đi, nhìn xem biểu hiện của anh lại thưởng thêm!” Lý Thanh Vân ngẫm nghĩ, cho một con số tất cả mọi người dễ tiếp nhận.
“He he, năm được đấy, năm quả đủ để anh đây ăn mấy ngày! He he, em cứ yên tâm, về sau anh ăn cơm xong không có việc gì sẽ mỗi ngày ở đây canh chừng. Nếu như Hồng Kỳ con chó kia dám giở trò xấu, anh lấy tảng đá đập chết hắn!” Nhị Lăng Tử là một người dễ thu mua, lập tức tỏ vẻ trung thành.
Lý Thanh Vân không nhẹ không nặng nói đùa vài câu với hắn ta, lại khiến ông Lý nghe được nhíu mày. Vài quả dưa hấu thì thôi, nhưng Nhị Lăng Tử này đầu óc không dùng được, coi nói đùa thành thật, đừng thật sự làm ra mạng người.
Tối rồi, miễn cưỡng chuyển một ít con lươn giống đi, còn không quá chắc chắn, ngày mai nhất định phải đào một cái ao lớn. Kêu Nhị Lăng Tử hỗ trợ vớt ít rong bỏ vào trong ao nhỏ, lúc này mới về nhà nghỉ ngơi.
Ban đêm, Lý Thanh Vân vụиɠ ŧяộʍ ra khỏi nhà, cầm đèn pin, lại đi đến đầu ruộng, kiểm tra lươn giống trong ao. Bỏ nước suối không gian vào, tỷ lệ sống của lươn giống tăng mạnh, trôi qua lâu như vậy, còn chưa thấy con nào lật ngửa bụng.
Nhưng Lý Thanh Vân vừa cẩn thận soi xuống bờ hồ, sợ tới mức khẽ run rẩy, mắng thô tục lên.
Bên trong những bụi cỏ dính nước bùn này, từng đống đỏ đỏ xanh xanh, tất cả đều là rắn, con mẹ nó, có rắn súp lơ, rắn rừng không độc, cũng có cả rắn mang kịch độc như rắn lục đầu trắng, ngũ bộ xà.
“Ghê chết bố mày, có còn để cho người ta sống không!” Lý Thanh Vân chuyển ánh sáng đèn pin xuống đến dưới chân, phát hiện bên chân cũng có mấy con rắn độc, may mà tất cả lũ rắn này đều nhằm vào trong hồ, coi nhẹ hắn người sống to lù lù này, bằng không đã sớm cắn hắn vài phát rồi.
Lý Thanh Vân dựng cả tóc gáy, lặng lẽ lùi về đằng sau, một mực lùi đến trên đường bên bờ hồ, mới thả lỏng một hơi.
Hắn không ngốc, thoáng nghĩ là biết nguyên nhân. Nước suối không gian đổ vào trong ao nhiều lắm, mật độ cao, thu hút rắn, ếch ở gần đó đến. Chẳng qua ếch, thằn lằn mới vừa đến gần đã bị rắn độc ăn, còn thừa lại đều là thứ đồ khiến Lý Thanh Vân khϊếp sợ.
“Ngày mai chờ rắn rút lui, nhưng không thể đổ nhiều nước suối không gian được nữa, thứ này còn có tác dụng hơn cả thuốc dẫn rắn.” Lý Thanh Vân bất đắc dĩ mắng vài câu, cũng không thể quan tâm đến làm hại ẩn giấu của rắn đối với lươn được nữa, lành dữ trời định, chuẩn bị buông tay mặc kệ.
Hai nhà hàng ở thành phố Vân Hoang đang thúc giục đưa hàng, nói là hàng tích trữ năm ngày đã sắp hết sạch, rau dưa trong không gian của Lý Thanh Vân không còn thừa bao nhiêu, sắp bán sạch cả rồi, bán một ký thiếu một ký. Hắn có ý không muốn bán rau dưa trong không gian nữa, định tưới nước suối không gian lên trên rau dưa hoa quả nhà mình, bán cho nhà hàng trong thành phố.
Lấy thùng nước ở trong nhà cỏ ra, xách một thùng nước dưới hồ lên, thêm chừng một ly nước suối không gian vào trong đó. Cầm một cái gáo nước làm từ quả hồ lô, hắt lung tung lên trên đất trồng rau. Trừ bỏ đất trồng rau, còn có một mảng lớn ruộng dưa hấu, bên trong đó còn trồng không ít dưa táo, cũng chính là dưa lê.
Thùng nước này không đủ để tưới, lấy nước lại quá mệt, Lý Thanh Vân suy nghĩ một lúc, nghĩ ra một biện pháp lười biếng đỡ tốn sức. Đầu tiên múc đầy một thùng nước từ trong hồ, sau đó thu vào tiểu không gian, chờ đi đến ruộng rau ở triền núi, sẽ lấy thùng nước ra, pha trộn thêm nước suối không gian, tưới vào trong rau dưa hoa quả dưới chân.
Làm như vậy, tốc độ tăng nhiều, không bao lâu sau đã được hắn dội xong một mảnh. Như này đương nhiên không tính là tưới nước chính quy, coi như một thí nghiệm nho nhỏ của hắn. Nếu như là rau dưa bình thường, dựa theo giải pháp tưới này của hắn, đã sớm chết hạn.
Trở về trong nhà, tắm một trận nước lạnh, Lý Thanh Vân nằm trên giường mình, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn. Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng làm xong chuyện mình muốn làm, còn thoải mái hơn viết một chương trình hoàn chỉnh.
Nhắm mắt lại, tiến vào trong tiểu không gian. Đây là không gian vĩnh viễn mù mịt, sức sống dồi dào, hoa quả thơm hương. Trên hai cây đào đã treo đầy quả, mấy quả đào kết quả trước đã nhiễm lên một tầng đỏ ửng, tản ra hương đào ngọt mê người.
Bên dưới tàng cây đào là hai ao nước nhỏ. Một cái nuôi con lươn có giá trị kinh tế cực cao, một cái ao để không, chỉ có một đám rong. Đám rong này vô cùng tươi tốt rậm rạp, có mùi thơm của cỏ xanh. Còn rong trong hồ nuôi cá thì không đủ ăn, đến mỗi đêm sẽ để lộ ra một mảnh tình cảnh thê thảm bị cắn sạch, nhưng bao lâu sẽ mọc ra một lần nữa.
Nhưng mà Lý Thanh Vân lại hơi nhíu mày, bởi vì mới vừa rồi dùng nước quá nhiều, nước trong ao rõ ràng không đủ, tốc độ ra nước trong con suối dưới đáy ao thong thả lạ thường. Tuy rằng đã sớm biết nước ở trong này không phải vô cùng vô tận, nhưng mới vừa tưới có vài mẫu đất trồng rau đã sắp cạn sạch, điều này khiến cho hắn có phần không tiếp nhận nổi.
“Có lẽ không nên nuôi cá ở trong này, hai cái ao chỉ để không, tối đa trồng một ít củ sen và rong, để bảo đảm trong suốt và hoạt tính của nước.”
Nghĩ đến đây, linh thể của Lý Thanh Vân bay lên rất cao, phát hiện mảnh đất của vùng không gian này lại có biến hóa, vốn là bề mặt bằng phẳng, hiện giờ có độ cong rõ ràng. Nhìn xem từ chỗ cao, hơi giống với mặt ngoài hình tròn. Nhân sâm vốn trồng mật độ dày, khoảng trống có tăng lớn, nói lên mảnh đất này đang chậm rãi trở nên rộng hơn.
Đây là một hiện tượng tốt, Lý Thanh Vân có phần lòng tham không đáy, ngại mảnh đất không gian mở rộng chậm.
“Ừm, mảnh đất hơi nhỏ, cây ăn quả cũng không nhiều, phải tiếp tục nhổ trồng, như vậy mùa thu sẽ có hoa quả hương vị cực ngon để ăn. Quả đào có rồi, lại trồng thêm mấy cây nho, táo, bưởi, quýt nữa… không biết chuối có trồng sống được không?”
Lý Thanh Vân vừa ảo tưởng tương lai giống như giấc mộng đẹp, vừa thu dọn rau dưa hơi héo rũ. Tối đa mấy ngày nữa, bãi rau này sẽ hoàn toàn héo rũ, nếu như không muốn lãng phí đất, thì phải vào núi chuyển mấy cây ăn quả mình muốn vào đây trồng. Giống cây ăn quả quá phổ thông, Lý Thanh Vân không xa lạ gì, bằng không ra khỏi thôn, có thể chuyển mấy cây ăn quả không tệ vào đây.