- 🏠 Home
- Đô Thị
- Điền Văn
- Nông Gia Tiên Điền
- Chương 28:
Nông Gia Tiên Điền
Chương 28:
Lý Thanh Vân hoàn toàn cạn lời, thầm nói trong lòng mình đυ.ng phải người gì đây? Thôi bỏ đi, nhắm mắt dưỡng thần, vào trong tiểu không gian để hái rau dưa vậy.
Trong tiểu không gian, một đám dưa hấu mới vừa chín đã giảm xuống hơn bốn mươi ký, có vài lá cây đã khô vàng, luôn luôn nhắc nhở Lý Thanh Vân rằng dưa hấu sắp ra đi, chuẩn bị gieo một đợt mới thôi.
Lý Thanh Vân lại không hề sốt ruột, dù sao còn có thật nhiều hàng tích trữ. Dưa hấu bình thường, một mẫu đất tối đa có chừng năm ngàn ký, còn dưa hấu trên một mẫu đất hắn trồng đã sớm hái đến hơn hai mươi ngàn ký, trước mắt vẫn còn đang nở hoa kết quả, sản lượng cuối cùng còn chưa biết rõ.
Lấy thu hoạch rau dưa trong không gian, thu nhập từ các loại rau dưa kém xa dưa hấu, Lý Thanh Vân đang cân nhắc, vụ tiếp theo có nên đổi sang trồng hoa quả khác không, rau dưa chỉ trồng trong hiện thực, thỉnh thoảng tưới chút nước suối không gian là được.
Hái xong các loại dưa hấu, cà chua, ớt xanh đã chín, đựng trong túi bỏ vào trong hầm rượu, lại kiểm tra rượu ở trong đó, nhìn xem có tình huống rượu rò rỉ bay hơi không. Rượu tốt như vậy, nếu như bị rò rỉ, vậy thật đáng tiếc.
Cá nước ngọt bình thường trong ao nước phát triển khả quan, con nào con nấy vô cùng tinh thần, tính hoang dã không thay đổi, thường xuyên nhảy ra khỏi mặt nước, đuổi bắt cắn xé nhau. Cá nước ngọt vốn không hung dữ, bởi vì dinh dưỡng rất tốt, cũng trở nên hiếu chiến. Hai con cá vàng nhỏ bị những con cá lớn thật nhanh này cắn đến vết thương đầy mình, nhưng vẫn kiên cường sống sót, bỏ chạy.
Con ba ba già thật lớn kia lại càng thêm yên tĩnh, khi có đàn cá tấn công đến, nó lập tức rụt đầu rụt chân, mặc cho đối phương hành động cũng không phá được lớp phòng ngự của nó. Chờ bầy cá mệt mỏi bơi đi, nó lại chậm rãi thò đầu ra, ăn rong xanh tràn đầy.
Lý Thanh Vân âm thầm thả lỏng một hơi, may mà cá chình giống được nuôi ở ao mới tách ra, bằng không nhất định sẽ bị đống cá tạp sinh sôi nảy nở quá mức này ăn sạch. Dưới tẩm bổ của nước suối không gian, cá chình phát triển vô cùng khỏe mạnh không hề có con nào chết. Bởi vì trong nước suối không có đồ ăn gì khác, chúng nó chỉ có thể ăn rong rêu, cho dù như thế, cũng phát triển cực nhanh, con lớn đã dài chừng chiếc đũa, ở trong ao nhỏ hẹp vô cùng chật chội.
“Đây đều là tiền mặt đỏ rực! Lại chờ thêm vài ngày nữa nữa sẽ đổi cho chúng mày sang ao lớn hơn.” Ánh mắt Lý Thanh Vân tỏa sáng, nhìn cá chạch khỏe mạnh trưởng thành, giống như thấy được từng xấp tiền mặt.
Vài ngày này đưa đến Phúc Mãn lâu hơn năm ngàn ký dưa hấu Thanh Long, hai trăm tệ một ký, lợi nhuận thuần hơn một triệu tệ. So sánh ra, tiền chỗ rau dưa cung cấp cho Thục Hương Các chỉ có thể coi là số lẻ. Lý Thanh Vân cũng coi như giàu có một phen, quyết định về nhà sẽ khởi công, dọn dẹp đồ đạc lộn xộn xung quanh một phen, chờ bản thiết kế của nhà thiết kế đi theo Hồ Đại Hải làm xong là khởi công toàn diện.
Xe buýt đến huyện Linh Sơn, Lý Thanh Vân mới rời khỏi tiểu không gian, một lần nữa cảm nhận âm thanh lộn xộn ở trên xe buýt. Trong khoảng thời gian hắn tiến vào trong tiểu không gian, ông cụ đen gầy đau khổ không chịu nổi, bị bà cụ oán trách suốt dọc đường đi, nói ông không biết nói chuyện, không biết tốt xấu, chọc giận chàng trai tràn ngập nhiệt tình này, hiện giờ không để ý đến cả mình luôn.
Lý Thanh Vân định mắt không thấy lòng không phiền, cố ý không chú ý đến chuyện ở trên xe buýt, do đó bà Phó bắt chuyện với hắn vài lần, đều không nhận được đáp lại.
“A a… đến huyện Linh Sơn nhanh như vậy sao, mới vừa rồi vẫn đang ngủ. Bà Phó, ông Tôn, phía trước chính là trạm xe buýt, có thể xuống xe. Nếu như ở Viện Điều dưỡng Thang Sơn buồn chán, có thể đến trấn Thanh Long tìm cháu.” Lý Thanh Vân sợ bọn họ hiểu lầm, nên giải thích một câu.
“Ngày hôm qua cháu ngủ không ngon đúng không? Đứng đều có thể ngủ được! Sớm biết vậy đã không chiếm chỗ của cháu.” Bà Phó đau lòng nói.
“Hừ, giả bộ ngủ. Lừa người khác còn được, nhưng lừa ta thì không có cửa đâu.” Tôn lão đầu dùng giọng điệu cực kỳ đáng đánh đòn lẩm bẩm.
“…” Lý Thanh Vân không có tiếp lời lão già này, xuống xe rời đi, ta không thể trêu vào chẳng lẽ không thể chuồn đi sao? Bà Phó gọi đều không ở lại.
Hôm nay người ở trạm xe huyện cũng nhiều, phần lớn đều là du khách từ bên ngoài đến, khí chất và ăn diện không tệ, có khác biệt rõ ràng với cư dân trong huyện, có lẽ đều chạy đến Viện Điều dưỡng Thang Sơn.
Lý Thanh Vân cũng từng nghe nói đến danh tiếng của Viện Điều dưỡng Thang Sơn, tên chính xác hẳn là Tiểu Viện Điều dưỡng Thang Sơn, ở góc Đông Bắc huyện thành Linh Sơn, cách trấn Thanh Long mấy ngọn núi. Nhưng bởi vì đường núi không thông, khoảng cách theo đường thẳng ở trên bản đồ chỉ hơn mười dặm, nhưng khoảng cách thực tế lại không dễ tính toán.
Trấn Thanh Long ở phía Bắc huyện thành Linh Sơn, tuy rằng rất gần, nhưng bởi vì vị trí quốc lộ quyết định, rất ít người của trấn Thanh Long chú ý đến viện điều dưỡng bản thân không hề đi ngang qua này. Nhưng từ trong lời đồn, viện điều dưỡng này do trong tỉnh xây dựng lên, thành phố Vân Hoang chỉ là đơn vị hợp tác. Về phần lãnh đạo của huyện Linh Sơn thì không có cả tư cách tham dự, càng không có quyền quản lý.
Viện Điều dưỡng Thang Sơn đã sớm đưa vào hoạt động nội bộ, tên tuổi cũng đã sớm truyền khắp toàn bộ Vân Hoang, nghe nói đều là cán bộ về hưu mới có thể được hưởng thụ, không đủ cấp bậc đều không thể tiến vào. Nhưng không biết lần này xảy ra chuyện gì, lại mở ra với bên ngoài, do đó lập tức khiến du khách tập trung đến, đều muốn biết một chút về Viện Điều dưỡng Thang Sơn trong truyền thuyết.
Ô tô chạy về trấn Thanh Long cũng ở trong trạm xe này, ô tô đường dài và ô tô đường ngắn không phân biệt được, khiến trạm xe của huyện Linh Sơn vô cùng lộn xộn, thường xuyên dẫn đến hỗn loạn. Bình thường không náo nhiệt như vậy, do đó hôm nay đặc biệt chen chúc. Người kẹt xe, xe chặn người, Lý Thanh Vân muốn tìm xe của trấn Thanh Long, hồi lâu đều không chen ra nổi một lối đi nho nhỏ.
Đúng lúc này, bất ngờ nghe thấy đằng sau truyền đến một trận hỗn loạn, còn có người trong hoảng sợ mang theo hưng phấn kêu to lên: “Đánh rồi, đánh rồi, hai lão già đánh rồi…”
Vân Hoang nhiều lực sĩ, đánh nhau ở trạm xe thuộc về bình thường không quan trọng gì, Lý Thanh Vân vốn không định vào giúp vui, nhưng vừa quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy ông cụ cao gầy họ Tôn kia đang nhảy lên đánh nhau với người ta. Đúng là một kẻ gây họa, ở đâu đều có thể gây chuyện, ông cụ này rõ ràng là người luyện võ, Lý Thanh Vân không hề lo lắng cho hắn, lúc hắn nhìn thấy bà cụ họ Phó bị ngã trên đất, bị vài nam nữ thanh niên khỏe mạnh đánh đấm thì lập tức nổi giận.
“Kể cả bà già hành động không tiện đều đánh, thật sự là lũ súc sinh!” Lý Thanh Vân gầm lên, lập tức lộn ngược lại. Lấy thể chất và tốc độ chạy của hắn, người đi đường chật chội cũng không ngăn cản được. Khoảng cách hơn một trăm mét, đảo mắt đã đến.
Một đám người đang đánh bà Phó, rõ ràng là một nhà, nam nữ già trẻ đều có, điều càng khiến cho Lý Thanh Vân giật mình là ông già Tôn có thân thủ không tầm thường lại bị cuốn lấy, tạm thời không thoát thân ra để cứu viện vợ mình được. Hiển nhiên gặp phải kẻ khó giải quyết, đánh nhau với ông già Tôn cũng là một lão giả luyện võ.
“Dừng tay!” Lý Thanh Vân mượn nhờ tốc độ, gạt hai người đàn ông vai lớn eo thô ra, nâng bà Phó từ dưới mặt đất dậy. Trong nháy mắt, trên người hắn đã trúng vài cú, trên lưng, trên đùi, trên xương sườn, không biết bị người đánh bao nhiêu cú. Hắn nhịn đau, đánh ra một con đường trong bao vây của đám người này, bảo vệ bà Phó ở trên người, hắn khom lưng, chạy ra ngoài hơn mười mét mới dừng lại.
Trên mặt bà Phó bị vài dấu đấm, khóe miệng tràn đầy máu, trên áo sơ mi màu trắng đầy dấu chân, bị thương không nhẹ. Nhưng cả nhà đối phương dứt khoát không tha, lại đuổi theo tiếp tục đánh. Ở trong nhóm người này, Lý Thanh Vân nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, chính là hắn mắng hăng hái nhất, khuôn mặt dữ tợn xông tới đầu tiên.
Người thanh niên này hơn hai mươi tuổi, tên là Hứa Tĩnh Thủ, từng đi cùng với Tần Dao, dẫn theo đội chấp pháp định niêm phong y quán Xuân Thu. Có lẽ hắn cũng nhận ra Lý Thanh Vân, trong mắt mang theo ngọn lửa thù hận khó hiểu, khiến lòng người sợ hãi.
“Chặn lại cho ông, dám đánh ba tao, không chơi chết chúng mày thì không họ Hứa!” Hứa Tĩnh Thủ xông đến đầu tiên, đổ ập xuống, một trận quyền cước về phía Lý Thanh Vân.
Trong chiêu thức của Hứa Tĩnh Thủ lại có chút kết cấu, Lý Thanh Vân chắn ở trước bà Phó, không tránh một bước, dưới dấu quyền đầy trời, trên mặt đã trúng vài quyền mạnh, đau đến hắn nhếch miệng.
Nhưng thể chất và tốc độ của Lý Thanh Vân không hề kém cỏi gì vận động viên chuyên nghiệp, khi bị đánh, đồng thời cũng đánh trả vài quyền lên trên mặt Hứa Tĩnh Thủ. Trong đó một quyền đánh trúng mắt hắn, khiến cho hắn kêu thảm một tiếng, ánh mắt lập tức sưng thành hình quả đào, khóe mắt nứt toác, máu tươi tràn ra.
“A, đau chết mất, mọi người cùng nhau xông lên, đánh chết thằng khốn này, đánh chết tôi phụ trách!” Hứa Tĩnh Thủ đau đến mất đi lý trí, trước mắt lóe lên ánh sao, trong tai vang lên ong ong, muốn ngất đi đều không được.
Năng lực chịu đòn của hắn còn kém hơn Lý Thanh Vân rất nhiều. Dưới tẩm bổ của nước suối không gian và rau dưa hoa quả, so năng lực chịu đòn, Lý Thanh Vân còn thể tàn bạo chết hắn.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Điền Văn
- Nông Gia Tiên Điền
- Chương 28: