Khi Lý Thanh Vân nhìn thấy dưa hấu Thanh Long lấy cái giá trên trời mỗi một phần chín trăm chín mươi tám tệ để xuất hiện, cuối cùng biết Phúc Mãn Lâu đen tối bao nhiêu, so với thương nhân chân chính người ta, mình hồn nhiên cỡ nào.
Khay đựng hoa quả này, tối đa chỉ nửa ký, trong đó còn trộn lẫn rất nhiều loại hoa quả bình thường khác làm đường viền hoa, giá vốn chưa đến một trăm, nhưng bây giờ bán ra chín trăm chín mươi tám tệ, lợi nhuận gấp mười lần, chỉ cần sang tay là có thể kiếm được.
“Ta quá lương thiện.” Nặng nề thở dài một tiếng, Lý Thanh Vân bắt đầu tập trung ca hát, không hề để ý đến giá dưa hấu đã định ra. Cũng không để ý đến những người khác điên cuồng ca ngợi vị ngon của dưa hấu.
Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, hiệu suất làm việc rất cao. Buổi chiều ngày hôm sau, Hồ Đại Hải đã gửi hình ảnh phối cảnh 3D biệt thự cho Lý Thanh Vân. Tuy rằng trước đó chụp thật nhiều hình ảnh hiện trường, nhưng hiệu quả thiết kế ra vẫn có chút chênh lệch với hiện thực, Lý Thanh Vân không hài lòng lắm. Cuối cùng hai người lại thảo luận, đợi xử lý xong công việc giai đoạn đầu của cải tạo công viên, Hồ Đại Hải dẫn nhà thiết kế đến Lý gia trại, đích thân đến hiện trường, làm tiếp bản sửa đổi sau cùng.
Sau khi Lý Thanh Vân giao hàng rau dưa hoa quả cho Thục Hương Các, Phúc Mãn Lâu, công việc trong một ngày đã hoàn thành, thời gian còn lại có thể ngủ, cũng có thể kiếm tiền, có thể vừa ngủ vừa kiếm tiền. Nhưng hắn không nhàm chán như vậy, tranh thủ thời gian quay trở về trong tiểu không gian, thống kê số lượng rau dưa hoa quả hiện có còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Sức sống của rau dưa hoa quả trong không gian tràn đầy, nhưng dù sao không thoát khỏi bản tính của thực vật, trải qua thời kỳ dồi dào năng suất cao, hiện giờ đã hơi yếu đi, sản lượng rõ ràng không đủ. May mà có hàng tồn kho đầy đủ, có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian.
Nhân sâm sinh trưởng đáng mừng, xanh um tươi tốt, lấy tốc độ kinh người, đã mọc lá nở hoa. Có lẽ chất dinh dưỡng có trong chất đất rất cao, hoặc là hoàn cảnh nơi đây thích hợp cho nhân sâm trưởng thành, bên ngoài thời gian trôi qua hơn mười ngày, bên trong không gian thời gian đã hơn một trăm ngày, đã mọc ra ba lá kép, nở vài đóa hoa nhỏ vàng xanh đan xen.
Sinh trưởng điên cuồng như vậy khiến cho Lý Thanh Vân hơi lo lắng, bởi vì mọc quá nhanh, hắn sợ ảnh hưởng đến chất lượng của nhân sâm. Mọc lên một cái lá tương đương với nhân sâm được một năm tuổi, lấy tình hình sinh trưởng của thực vật ở trong không gian, như vậy không khoa học.
Nhưng mà hiện giờ Lý Thanh Vân sớm không tin tưởng khoa học, bằng không hắn đã phát điên.
Đất đen trong không gian vẫn còn đang thong thả mở rộng, nhiều ngày như vậy, tổng diện tích đất đã mở rộng có thể trồng bốn gốc nhân sâm, hơn nữa cũng chỉ có thể trồng ở bốn góc. Nhưng hắn phát hiện bầu trời mông lung có chút ánh sáng kỳ lạ, không giống ánh nắng, cũng không giống với ánh trăng, nguồn sáng cụ thể không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hoặc sáng bóng giống như đá quý, hoặc sáng nhạt giống như đom đóm.
Ít nhất, cả không gian có một nguồn sáng, không trầm lặng âm u giống như trước kia, giống như chín tầng địa ngục.
Lý Thanh Vân còn chưa đi ra khỏi vui vẻ vì không gian biến hóa, đã bị tiếng chuông điện thoại ở bên ngoài làm phiền. Hôm nay Hồ Đại Hải và Tạ Khang đã thúc giục mấy lần, muốn hắn đi đến công viên Nhân Dân để khảo sát hiện trường, còn cấp tốc thành lập một trang web tiến độ công trình.
Em họ Dương Ngọc Nô cũng có mặt, đây là nguyên nhân hắn muốn trốn tránh. Con gái mười tám thay đổi, càng thay đổi càng dễ coi, cô em họ trước kia từng bắt nạt hiện giờ biến thành một người đẹp, hắn ngược lại không biết nên chung đυ.ng như thế nào.
Có vài việc làm là cầm thú, không làm là không bằng cầm thú. Đàn ông khó làm!
Lý Thanh Vân chạy xe bán tải thuê, khi đến cổng công viên Nhân Dân đã là mười giờ sáng. Tới gần hè, ánh nắng thật độc, nhưng người đẹp trên đường thật đẹp mắt, áo ngắn váy ngắn, da trắng chân dài, bóng lưng có thể gϊếŧ chết đàn ông, trước mặt hắn là có thể miểu sát người ta. Nhưng rất nhiều đàn ông vẫn vui vẻ khi tăng tỷ lệ quay đầu của các nàng.
Vừa đỗ xe lại, đã ngửi thấy từng trận tanh tưởi bốc ra từ trong dòng sông nhỏ vòng quanh công viên, đến gần nhìn xem, trong nước sông đen thui mang theo màu xanh thẫm, bên trên nổi bồng bềnh các thứ như túi đồ ăn rải rác, bình nước uống. Một vài vi sinh vật xấu xí vặn vẹo ở trong nước, dáng vẻ khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Công viên Nhân Dân thành lập tức thời điểm cách mạng đã sớm giống như cụ già gần đất xa trời, mục nát không chịu nổi, không nói đến kiến trúc u ám không trọn vẹn, chỉ riêng con sông nhỏ vòng quanh công viên này thôi, đã khiến cho không ít công ty môi trường đau đầu không thôi. Trong công viên còn có một hồ nước nhỏ, tên là hồ Duyệt Tâm, hiện giờ tanh tưởi khó ngửi, tôm cá không sống nổi.
Tạ Khang tiếp nhận xây dựng cải tạo lại công viên Nhân Dân, đúng là một công trình lớn, độ khó cũng lớn siêu cấp.
Công viên đã đóng cửa, dán bố cáo đỏ tươi, có nhân viên an ninh chuyên môn canh gác, không để cho người ngoài đi vào nữa. Lý Thanh Vân đi đến cửa, đang định nói rõ mục đích đến đây, Tạ Khang và Hồ Đại Hải đã ra cổng nghênh đón.
Bỏ qua tình hữu nghị giữa bạn bè, chỉ riêng phần coi trọng này thôi đã đủ để khiến cho Lý Thanh Vân cảm động.
“Kỹ sư Lý, cuối cùng đã trông mong thấy cậu.”
“Ha ha, tiểu Vân tử, cậu còn không đến, tôi sẽ bắt cóc cô em họ của cậu, ép cậu đến.”
Lý Thanh Vân cười bắt tay với Tạ Khang, lại mắng Hồ Đại Hải: “Xê ra đi! Cậu định bắt cóc em họ tôi, đã mưu tính từ lâu ở trong lòng rồi đúng không? Tôi nói cho cậu biết, về sau an toàn của em họ tôi sẽ giao cho cậu. Nếu như cô ấy xảy ra vấn đề gì, cho dù có phải do cậu làm ra hay không, tôi đều sẽ tìm cậu tính sổ.”
“Ôi má ơi, cậu định đổ vấy lên đầu tôi đấy hả?” Hồ Đại Hải kêu khổ kêu oan.
Mấy người nói đùa xong, ngồi trên xe điện tham quan công viên, mang Lý Thanh Vân đi khảo sát một vài khu vực điều chỉnh và cải cách trọng điểm. Trước kia Lý Thanh Vân đã từng đến công viên Nhân Dân, số lần còn không ít, tương đối quen thuộc với nơi đây.
Là công viên cũ, diện tích rộng lớn, ở nơi trung tâm thành phố Vân Hoang, nếu như san lấp biến thành tòa nhà thương mại, chắc chắn tấc đất tấc vàng. Không phải không có lãnh đạo thành phố đưa ra đề nghị như vậy, chẳng qua bị bên trên bác bỏ, nghe nói là một đại lão nào đó ở trung ương từng sinh sống ở thành phố Vân Hoang đã tự mình lên tiếng.
Có sông có núi có mặt cỏ, có rừng cây nhỏ, có biển hoa, có hồ nước nhỏ… Nếu như không phải lâu năm thiếu tu sửa, hoàn cảnh bị phá hư nghiêm trọng, danh lam thắng cảnh của công viên này vẫn là đứng hàng đầu trong tất cả công viên ở thành phố Vân Hoang.
Hồ Đại Hải đã sớm chuẩn bị camera SLR, làm quay chụp trọng điểm đối với một vài nơi đổ nát của khu vực cải tạo chính.
Khảo sát một vòng đơn giản, Lý Thanh Vân phát hiện chỗ khó lớn nhất vẫn là khu vực mặt nước. Cho dù là dòng sông vây quanh công viên hay là hồ Duyệt Tâm, đều là khó trong khó, tất cả tài nguyên sửa chữa cũng dốc hết vào hai nơi này.
Dạo quanh một vòng bên ngoài, xe tham quan cuối cùng dừng lại ở bên cạnh một hồ nước nhỏ ở chính giữa công viên, vài nhân viên của Công ty Môi trường Thiên Khiết đang ở bên bờ hồ lấy mẫu khảo sát.
Tổng giám đốc Vương Khiết của Công ty Môi trường Thiên Khiết tự mình dẫn đội, vài nhân viên như Dương Ngọc Nô đang ở xung quanh làm công việc hỗ trợ. Từ nơi xa liếc nhìn về phía hồ Duyệt Tâm, toàn bộ hồ nhỏ giống như một tấm vải rách màu xanh lá, có mùi hôi chua nhàn nhạt, mặt hồ không có một cọng rong rêu, lại càng không nhìn thấy con cá nào lộ diện.
Ở nơi xa, Dương Ngọc Nô chạy đến chào hỏi: “Anh họ, anh tới rồi hả. Nước này thật bẩn, tổng giám đốc của bọn em nói, nước này muốn làm sạch sẽ vô cùng khó. Haizzz, nếu như dẫn được nước của sông Tiêu Đới chúng ta vào đây là được rồi.”
Lý Thanh Vân cười nói: “Đừng ngốc nghếch như thế chứ, đường núi cách vài trăm dặm, chi phí đưa vào còn cao hơn làm sạch bình thường mấy lần. em đi mau đi, đừng để ý đến anh, anh đến chụp mấy tấm hình, để xây dựng trang web.”
Mắt đẹp của Dương Ngọc Nô sáng ngời lên, hé miệng cười nói: “Xây dựng trang web? Không bằng anh cũng xây dựng giúp công ty em một trang web tuyên truyền đi. Ngày hôm qua tổng giám đốc của bọn em còn oán giận, nói không có trang web công ty, đều ngượng ngùng đưa danh thϊếp.”
“Tổng giám đốc của các em không phí công thương em đâu, coi anh họ thành cu li để sai sử cơ đấy? Để sau đưa tư liệu của công ty cho anh.” Lý Thanh Vân trêu đùa một câu, xem như đồng ý.
Một trang web tuyên truyền công ty đơn giản vô cùng dễ làm, chỉ cần có tư liệu tương ứng, trong vài tiếng là có thể hoàn thành. Nếu như có mẫu thích hợp, trong một giờ làm xong cũng thuộc về tốc độ bình thường. Có thể làm miễn phí, nhưng thuê không gian web cần một ít tiền, không chạy theo tốc độ, không có áp lực về khách thăm, không gian nhỏ một hai trăm tệ một năm có thể thỏa mãn. Do đó, sau khi đồng ý, cũng không nhắc đến chuyện tiền nong với nàng.
“Cảm ơn anh.” Ánh mắt của Dương Ngọc Nô cười thành hình vầng trăng lưỡi liềm, vô cùng hạnh phúc lắc cánh tay Lý Thanh Vân.
Tập hợp xong hình ảnh tư liệu của công viên Nhân Dân, lại hỏi kỹ càng yêu cầu của Tạ Khang, Lý Thanh Vân tạm biệt rời đi. Hai người lại tiễn Lý Thanh Vân ra khỏi công viên, khi rời đi, hắn nói ngày kia sẽ trở về thôn trong núi, trước khi về trong thôn sẽ thiết kế xong trang web.
Trang web đương nhiên càng hoàn thành nhanh càng tốt, tuy rằng Lý Thanh Vân không đồng ý giúp bọn họ bảo trì đổi mới trang web, nhưng hai người đều không hề trách tội, dù sao lý do của Lý Thanh Vân quá chân thực, chân thực đến khiến cho người ta không sinh ra oán trách được.
Bởi vì, thôn trong núi không thông internet!
Hồ Đại Hải cũng cam đoan ngay tại chỗ, sẽ mau chóng dẫn nhà thiết kế kiến trúc đến Lý gia trại, giúp đỡ Lý Thanh Vân làm xong chuyện xây dựng biệt thự nhỏ. Đương nhiên, ý chính của Hồ Đại Hải không nói ra lời, có thể mượn quan hệ của Lý Thanh Vân để bắc cầu lên Ngô Tiêu Vũ mới là mục đích thật sự của hắn.
Tốc độ của Lý Thanh Vân rất nhanh, đối với loại trang web nhỏ không có hàm lượng kỹ thuật này, chỉ tốn thời gian nửa ngày đã hoàn thành xong. Đồng thời cũng nhận được tư liệu của công ty chỗ Dương Ngọc Nô, mượn một mẫu phổ biến tuyên truyền công ty, giúp nàng hoàn thành thiết kế trang web.
Khi đăng ký tên miền đã trao đổi với bọn họ, chọn rất nhanh, cũng đăng ký nộp hồ sơ. Trước khi có kết quả đăng ký, đã có thể mở trang web làm ra ở trên internet. Trải qua thí nghiệm đơn giản, tất cả bình thường, chỗ tiện lợi của mẫu hoàn thiện chính là ở đây.
Một lần chuyển hàng năm ngày cho Thục Hương Các và Phúc Mãn Lâu, cũng nói cho bọn họ biết, lần sau cần hàng, phải tự vận chuyển từ trấn Thanh Long huyện Linh Sơn. Về phần nguyên nhân, Lý Thanh Vân không giải thích.
Nhà cung cấp hàng hóa lợi hại không cần phải giải thích. Không đợi người của Thục Hương Các và Phúc Mãn Lâu phản ứng lại kịp, Lý Thanh Vân đã giải quyết xong việc vặt ở thành phố Vân Hoang này, ngồi lên xe buýt chạy thẳng đến huyện Linh Sơn.
Bình thường người đi huyện Linh Sơn không nhiều, từ điểm xuất phát, chỗ ngồi thường xuyên trống không hơn phân nửa. Hôm nay lại hơi kỳ quái, hơi chật chội, phần lớn hành khách là các cụ già, còn chưa đến thời gian xe xuất phát, đã không có chỗ ngồi.
Bến xe có quy định, xe buýt đi các huyện nửa giờ một chuyến, không được đến trễ, người vi phạm sẽ bị phạt nặng. Bởi vì thường xuyên xảy ra tình huống bất mãn, không kiểm tra nghiêm túc tình trạng quá tải. Do đó đến khi xe xuất bến, kể cả dọc theo lối đi cũng đứng đầy người.
Khi sắp đóng cửa xe, lại nghe thấy một cụ già kêu to ở ngoài cửa xe: “Lái xe, chờ một chút.”
Lý Thanh Vân ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía trước, nghe giọng cụ già này hơi cổ quái, giống như âm rung phát ra từ đan điền, tuy rằng không lớn, nhưng cửa sổ thủy tinh lại phát ra âm thanh rung động ong ong, có hiệu quả rất giống với khi ông nội lớn tiếng quát to sinh ra.
Đưa mắt nhìn xem, đã thấy một ông cụ cao gầy chừng sáu bảy mươi tuổi đỡ một bà cụ tuổi tác tương đương, bước nhanh đến đây. Trên người ông cụ cầm theo túi hành lý không lớn, so với nói là đỡ bà cụ, còn không bằng nói là ôm. Bởi vì Lý Thanh Vân phát hiện, trong quá trình chạy vội, mũi chân của bà cụ được ông cụ đỡ rời khỏi mặt đất, người có thị lực không tốt hoàn toàn không phát hiện ra.
“Chậm một chút, chậm một chút, ông ấy chính là tính cách nóng nảy, chuyến này không kịp thì chúng ta đi chuyến sau. Ôi, cục xương già này của tôi đều bị ông xách lên tan rã.” Khi sắp đến cửa xe, còn nghe thấy lời nói oán trách của bà cụ
“Bà già à, hôm nay là lần đầu tiên Viện Điều dưỡng Thang Sơn mở cửa ra với bên ngoài, đi trễ không hay lắm, thứ gì đều bị người dùng qua, lấy tính tình yêu sạch sẽ của bà, không khó chịu sao?” Giọng ông cụ vang dội, phương thức phát âm đã trở thành thói quen, không phát hiện ra cửa sổ thủy tinh trên chiếc xe buýt mới một nửa này đã rung loạn lên ong ong.
Làn da của ông cụ trong đen lộ đỏ, động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ, chân cẳng của bà cụ không tốt lắm, thật vất vả mới được ông cụ ôm lên xe. Khó nhọc chen lên xe xong, mới phát hiện kể cả lối đi đều bị người đứng đầy, ông cụ lập tức ngẩn người ra.
“Sao nhiều người như vậy chứ? Kể cả chỗ ngồi đều không có. Bà à, chân cẳng bà không linh hoạt, tôi ngồi cửa xe, bà ngồi trên lưng tôi đi.”
“Không ngồi, quá thẹn thùng.”
Trên xe rất chen chúc, hàng trước cũng chủ yếu là người già, không có ai định nhường chỗ.
Lý Thanh Vân ngồi không yên, vội vàng nói với bà cụ: “Bà ơi, bà ngồi chỗ cháu này. Con đường này không dễ đi, nhìn xem chân cẳng bà không linh hoạt, đừng chen chúc va chạm.”
“Không cần…” Bà cụ còn chưa nói xong, lại bị ông cụ gầy đen cắt ngang.
Ông cụ tỏ vẻ bị sỉ nhục: “Có ta ở đây, sẽ để cho bà ấy bị chen chúc va chạm? Nhóc con, cậu quá coi thường ta.”
Lý Thanh Vân lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, nghĩ rằng người này là ai chứ, lời nói tốt xấu đều nghe không hiểu. Nếu như không phải thấy hai người lớn tuổi, chân cẳng bà cụ lại không tiện, ai không biết ngồi thoải mái chứ.
Bà cụ thấy Lý Thanh Vân lúng túng, lại đột nhiên nói cảm ơn: “Cảm ơn nhé cậu bé, đừng nghe lão già này nói, toàn tính con lừa, dắt không đi đánh lùi lại. Rất lâu rồi không đi xe buýt, hôm nay hưởng thụ đãi ngộ của người già một phen.”
Nói xong, bà gạt nâng đỡ của ông cụ ra, tiến lên trước hai bước, định nhận ý tốt của Lý Thanh Vân.
Nếu như ở trong truyện tranh, Lý Thanh Vân có thể tưởng tượng trên đầu mình nhất định hiện đầy vạch đen. Hai cụ già này đều thuộc về lừa hả.
Ông cụ đen gầy nhếch miệng cười, để lộ ra một hàm răng chỉnh tề trắng sáng, người sáu bảy mươi tuổi, hàm răng không thiếu một cái, cũng không có dấu hiệu bị lỏng. Ông cũng không cảm thấy xấu hổ, lại đi theo tới trước, đỡ lấy cánh tay bà cụ.
Đây là ghế đôi, Lý Thanh Vân ở trong, vị khách trung niên ở bên ngoài ngại phiền toái, yêu cầu đổi ghế ngồi vào bên trong. Lý Thanh Vân không ngồi nữa, đương nhiên không có ý kiến, bà cụ cũng rất dễ nói chuyện, nên thuận thế ngồi ở ghế ngoài.
Ông cụ đen gầy và Lý Thanh Vân không có chỗ đứng, đành phải bám lấy lưng ghế tựa bà cụ ngồi. Lúc này xe buýt đã rời bến, tiến vào đường cao tốc, tốc độ xe bắt đầu tăng nhanh. Mặc dù là đường cao tốc, nhưng đường núi mấp mô không bằng phẳng, vẫn lắc lư kịch liệt.
Trong xe khó có được yên tĩnh một phen, ông cụ đen gầy kia đột nhiên khẽ vỗ bả vai Lý Thanh Vân, cười nói: “Ha ha, con đường này quả nhiên không dễ đi, nhóc này không tệ.”
Hơi sức trên tay ông cụ vô cùng lớn, còn chưa chụp trúng, Lý Thanh Vân đã cảm nhận được một luồng gió mạnh đánh úp về phía mình, theo bản năng co rụt bả vai lại, giảm bớt hơn phân nửa sức mạnh. Cho dù như thế, hắn vẫn đau đến nhếch miệng, may mà hắn luôn uống nước suối không gian, ăn rau dưa, cá trong không gian, tố chất vóc người càng ngày càng mạnh, chút đau đớn ấy vẫn chưa tổn thương đến hắn, nhưng vẫn đau nhức đến khó chịu.