Chương 24: Lại gặp em họ

Sau khi định ra hợp tác với Phúc Mãn Lâu, Lý Thanh Vân thoải mái toàn thân, tiền xây nhà không cần phải lo lắng nữa. Dưa hấu Thanh Long đang chất đống như ngọn núi nhỏ ở trong hầm rượu kia, đều là tiền cả.

Buổi chiều, Lý Thanh Vân không cần bày quầy bán dưa hấu nữa, có thời gian, hắn đến tiệm net gần đó nghịch máy tính.

Đầu tiên đánh giá khen ngợi năm sao cho cửa hàng bán hạt giống nhân sâm trên Taobao, sau đó tìm một diễn đàn thủy sản, đăng ký một tài khoản, tên là Thanh Long Thái Bảo. Đăng một bài post lên, giới thiệu kỹ càng về phong cảnh núi sông của trấn Thanh Long cùng với mùi vị ngon lành của cá hoang dã, mời đội bán sỉ thủy sản đến khảo sát, bao ăn ở. Ở trong bài post, hắn có để lại số điện thoại.

Làm xong chuyện chính, mở game ra, một ván DOTA đánh không xong đã nhận được điện thoại của Hồ Đại Hải, nói là bạn bè gặp mặt, mời Lý Thanh Vân đi mở mang kiến thức, cũng nhắc nhở hắn ăn mặc thể diện một chút. Địa điểm cụ thể, đợi đến khoảng năm giờ chiều sẽ lại gọi điện thoại thông báo.

Lý Thanh Vân vốn định hai ngày sau sẽ đến tìm Hồ Đại Hải, mời công ty kiến trúc của hắn hỗ trợ thiết kế một tiểu biệt thự, tiện xây dựng thì xây, không tiện xây dựng thì mời công ty kiến trúc của huyện Linh Sơn địa phương. Nếu như hôm nay Hồ Đại Hải đã mời, vậy giảm bớt một việc.

Ra khỏi tiệm net, Lý Thanh Vân đến nhà tắm công cộng tắm rửa một phen, sau đó ra cửa hàng cắt tóc, đổi kiểu tóc. Tuy rằng vẫn là tóc dài, nhưng trải qua chỉnh sửa của nhà tạo mẫu tóc, hiệu quả vô cùng rõ ràng, cô em hợp mốt gội đầu giúp hắn nhìn chằm chằm vào, cứ lôi kéo làm quen, muốn số di động của hắn.

Lý Thanh Vân nói tiếng địa phương mình, nói mình vừa vào thành tìm việc, còn chưa có số di động. Vốn tưởng rằng như vậy là có thể dọa chạy cô em gội đầu, thật sự không ngờ người ta càng nhiệt tình, nói muốn giới thiệu công việc cho hắn, Lý Thanh Vân sợ tới mức thanh toán tiền xong bỏ chạy luôn.

Về phần quần áo, Lý Thanh Vân không định thay đổi. Nhưng áo sơ mi hơi bẩn, mặc quần áo như vậy đi tham gia gặp mặt thì hơi thất lễ. Vì thế tùy tiện vào một cửa hàng chuyên kinh doanh trang phục của nam, chọn một áo sơ mi cộc tay màu đen sọc trắng nhỏ khiêm tốn, khi tính tiền mới phát hiện, giá niêm yết là tám trăm tám, một nhãn hiệu nước ngoài trước kia chưa bao giờ chú ý đến, hắn đau lòng đến nhếch miệng.

“Price gì chứ, chưa từng nghe nói đến, một cái áo sơ mi mấy trăm tệ, chơi xỏ nhau hả? Thôi bỏ đi, chờ ta bán rau dưa seri Thanh Long ra nước ngoài, lại hung hăng làm thịt bọn họ, báo thù rửa hận giúp nhân dân Trung Quốc.” Lý Thanh Vân trả tiền, kêu người hướng dẫn mua cắt sạch nhãn hiệu, mặc luôn lên người. Áo sơ mi năm mươi tệ bị bẩn ban đầu kia không nỡ vứt đi, bỏ vào trong xe bán tải, chuẩn bị mang về mặc khi làm việc nhà nông.

Quần và giày không đổi, vẫn là quần jeans, giày vải. Nhưng sau khi thay áo sơ mi có chất liệu cao cấp, hiệu quả thật rõ ràng, tóc dài khuôn mặt tuấn tú, dáng người thon dài mạnh mẽ giống như báo, cơ bắp không khoa trương, nhưng tuyệt đối sẽ không bị khinh thường, giống như một thanh bảo kiếm để lộ mũi nhọn.

Người dựa vào ăn mặc Phật dựa vào kim trang, lời ấy không sai, dựa vào quay đầu của các cô em ở trên đường, Lý Thanh Vân có thể cảm nhận được. Vào lúc này, hắn mới hiểu được vì sao Hồ Đại Hải lại cả ngày thay quần áo nhãn hiệu nổi tiếng mới, thay đồng hồ mới. Chính là vì như thế, phụ nữ bên người Hồ Đại Hải giống như quần áo mới, đổi đi đổi lại.

“Thế giới này sẽ không thực tế như vậy đấy chứ? Hôm nay mới lĩnh ngộ một điểm này, có tính là quá muộn không?” Lý Thanh Vân cười khổ một tiếng, lại nghĩ đến từng dạo bước trên con phố đi bộ này với Tần Dao bạn gái mối tình đầu. Nếu như lúc đó bản thân thay đổi nhiều chút, hai người cũng sẽ không thể đi đến một bước hôm nay.

Vào lúc này, điện thoại của Hồ Đại Hải lại gọi tới, hưng phấn kêu lên: “Người anh em, tin tức tốt, đêm nay bọn tớ đặt chỗ ở Thục Hương Các. Cậu chắc chắn không biết, gần đây Thục Hương Các đẩy ra một loại món ăn đặc sắc cực phẩm, chấn động toàn bộ thành phố Vân Hoang, nghe nói đặt trước một bữa đã xếp đến tận tháng sau. Hôm nay may nhờ phúc một người bạn rất có bối cảnh, mới cứng rắn cướp được một chỗ. Mau đến đây đi, đêm nay có không ít người đẹp, hẳn là có thể giải quyết vấn đề độc thân của cậu.”

“Đi Thục Hương Các à? Được, tôi sẽ đến đúng giờ.” Đã ăn quen đặc sản trong không gian, lại đến nhà hàng bình thường, hương vị khó có thể khiến cho hắn hài lòng, nhưng mà đi đến Thục Hương Các còn tốt, chí ít có vài món đồ ăn có thể để cho hắn yên tâm hưởng thụ.

Sau khi đi vào Thục Hương Các, người đầu tiên nhận ra Lý Thanh Vân là quản lý sảnh lớn Mã Tinh Tinh, một người phụ nữ vô cùng hàm súc, chưa nói đến đẹp bao nhiêu, nhưng cách xử sự vô cùng lão luyện, đã từng thấy tổng giám đốc Chu Lệ Văn gặp mặt Lý Thanh Vân vài lần, nàng lập tức để ý đến, từng hỏi thăm lai lịch của hắn. Mặc dù là nhà cung cấp rau dưa, nhưng hiện giờ toàn bộ Thục Hương Các ai dám xem thường hắn chút nào.

“Anh Lý, hoan nghênh đến đây, anh đến dùng cơm hay tìm tổng giám đốc Chu vậy?” Mã Tinh Tinh đầy nhiệt tình đến chào đón, dùng lễ nghi tiếp đãi khách quý, không hề dám chậm trễ chút nào.

“Quản lý Mã à, chào cô. Đêm nay có bạn mời khách, ở phòng Liên Hoa tầng hai.” Lý Thanh Vân cười nói.

“Là phòng do Tạ thiếu của Công ty Xây dựng Lâm Viên đặt sao?” Quản lý Mã nghi ngờ hỏi một câu. Chính bởi vì nàng biết Lý Thanh Vân là người cung cấp rau dưa, cho nên mới nghi ngờ vì sao hắn và Tạ thiếu lại có quen biết.

“Ừm, hình như là họ Tạ.” Lý Thanh Vân đã nghe Hồ Đại Hải nhắc đến một câu, nói là phòng do Tạ thiếu dùng thủ đoạn mới cướp được.

Sau khi quản lý Mã được xác nhận, càng nhiệt tình hơn, định đích thân dẫn đường cho Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân đang định chối từ, đã thấy Hồ Đại Hải chạy từ cầu thang xuống, thở hổn hển nói: “Người anh em, cậu vào đây nhanh lên, anh cậu còn phải ra cửa đón cậu cơ đấy.”

“A, anh Đại Hải, cậu càng ngày càng phúc khí, cái bụng này lại mập thêm một vòng rồi này?” Lý Thanh Vân tiến lên vỗ cái bụng của hắn cười nói.

“Xê ra, vừa gặp mặt đã tổn thương anh đây, hôm nay quan tâm cậu uổng công. Nhưng lòng dạ anh đây rộng lớn như biển khơi, không so đo với cậu. Nào, chúng ta đi lên tầng trên, giới thiệu các lão đại cho cậu, đặc biệt nghĩa khí, chuyên môn làm thiết kế sân vườn, có lui tới trên nghề nghiệp với công ty của ba tôi. Hôm nay anh ấy gặp phải vấn đề khó, mời tổng giám đốc Công ty Môi trường ăn cơm, cần mấy trai đẹp đến để sinh động bầu không khí, anh đây nghĩ ngay đến cậu, thế nào, đủ nghĩa khí chứ?”

Hồ Đại Hải và Lý Thanh Vân kề vai sát cánh đi lên trên cầu thang, thân thiết vô cùng, quản lý Mã luôn đi theo đằng sau, không thể nói lời nào. Vì thế cắn răng một cái, hai ba bước đuổi tới đi trước bọn họ, tự mình dẫn đường cho hai người.

Lý Thanh Vân cảm thấy không thích hợp, vội hỏi: “Đợi chút, để cho tôi lý giải mạch suy nghĩ của cậu. Mời tổng giám đốc Công ty Môi trường, sao cần đến trai đẹp làm sinh động bầu không khí chứ?”

Hồ Đại Hải hận sắt không thành thép dạy dỗ: “Tổng giám đốc Công ty Môi trường là phụ nữ! Chỉ có vậy mà nghĩ mãi không ra, mấy năm nay cậu lăn lộn toi công rồi! Càng quan trọng hơn là, công ty môi trường mới vừa tuyển một nhóm nữ nhân viên chuyên nghiệp, mỗi người như hoa như ngọc, nói là sẽ đi cùng tổng giám đốc, sẽ tham dự ba bốn người.”

“Được rồi được rồi, Đại Hải cậu lòng dạ rộng lớn, cậu mắt sáng như đuốc, anh dũng hơn người… Nhưng mà, cậu bảo tôi một trạch nam lập trình viên ra sân làm gì? Cậu cho rằng tôi thích hợp để bồi rượu sao? Tôi ứng phó được sao? Còn có, cậu thật sự là trai đẹp ý hả?” Lý Thanh Vân thích nhất nói thật, nói ra là sảng khoái.

“Tổ sư nhà cậu chứ! Nỡ tổn thương anh zai cậu như vậy sao? Mặc dù Hồ Đại Hải tôi lòng dạ rộng lớn như biển khơi, nhưng cũng sẽ tức giận đấy!” Hồ Đại Hải nghiến răng nghiến lợi, đùa giỡn qua lại với Lý Thanh Vân. Trong lúc đùa giỡn, đã đến phòng Liên Hoa ở tầng hai.

Vào lúc này, hai người đàn ông tập trung vào tán gẫu mới phát hiện ra quản lý sảnh lớn Mã Tinh Tinh vẫn luôn dẫn đường cho mình.

Suy nghĩ của Hồ Đại Hải hơi chậm lụt, không rõ ràng vì sao thể hiện của mình lại lớn nhiều đến như thế, chẳng lẽ nhờ dính ánh sáng của Tạ thiếu? Hắn chỉ có thể lý giải như vậy.

“Hai vị, mời vào bên trong. Tôi kêu nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp phục vụ mọi người, sau khi gọi thức ăn xong, tôi sẽ tự mình đến chào hỏi, sẽ để đầu bếp trưởng dưới kia nhanh chóng sắp xếp mang thức ăn lên.”

“Cảm ơn quản lý Mã.” Lý Thanh Vân không định nhiều lời, chỉ đành nhận ý tốt của nàng.

Một nam thanh niên gầy yếu đang gửi tin nhắn ở bên trong phòng, nhìn thấy Hồ Đại Hải dẫn Lý Thanh Vân vào đây, lập tức đứng lên cười nói: “Đại Hải, người này chính là Lý Thanh Vân bạn học đại học của cậu sao? Không hổ là sinh viên tài cao, khí chất diện mạo này đều là hạng nhất. Trăm nghe không bằng mắt thấy, không phụ công Đại Hải vẫn luôn thường xuyên nhắc đến cậu ở bên tai tôi. Nào, làm quen một chút, tôi tên Tạ Khang, dựa vào mối quan hệ trong nhà mới miễn cưỡng kinh doanh một Công ty Xây dựng Lâm Viên.”

Lý Thanh Vân bắt tay hắn, càng thêm khiêm tốn nói: “Tạ thiếu đừng khen tôi, khen đến tôi không tìm thấy Nam Bắc. Tôi là Lý Thanh Vân, trước kia là lập trình viên chuyên nghiệp, hiện giờ thất nghiệp, ở nhà làm nông dân, trồng rau nuôi cá, chưa từng thấy tình cảnh lớn, sợ hôm nay làm mất mặt người anh em.”

“Tạ thiếu cái gì chứ, gọi thẳng tên tôi Tạ Khang. Tôi lớn hơn cậu hai tuổi, gọi anh Tạ hoặc anh Khang đều có thể khiến tôi vui vẻ.” Tạ Khang chỉ cao chừng một mét bảy, thân hình gầy yếu, nhưng đối nhân xử lý vô cùng phóng khoáng, hai ba câu đã kéo gần mối quan hệ ở đây.

Sau khi ba người ngồi xuống, rất nhanh đã nói chuyện đến trời Nam đất Bắc, trong mây trong sương, gần như trở thành bạn thân không chuyện gì không nói, không có gì giấu giếm nhau. Nhưng mà Lý Thanh Vân lại mang theo cảnh giác, không có chuyện gì mà nịnh bợ, không phải phường gian trá cũng là phường trộm cắp, người ta một thiếu gia nhà giàu có, tại sao phải để mắt ngươi như vậy?

Tạ Khang dựa vào mối quan hệ trong nhà, kinh doanh một công ty tên là Công ty Xây dựng Lâm Viên Mộng Ảo, tập trung xây dựng, thiết kế làm một thể. Trước kia làm mấy vụ nhỏ, nhận đều là việc nhỏ, lần này trong thành phố điều chỉnh và cải cách cũng mở rộng một công viên cũ ở trung tâm thành phố. Tuy rằng trong thành phố làm đấu thầu, để tỏ vẻ công bằng chính trực, nhưng cuối cùng lại bị một công ty nhỏ chưa từng nghe tên thấy mặt trúng thầu, công ty này đúng là Công ty Xây dựng Lâm Viên Mộng Ảo của Tạ Khang.

Nhưng sau khi nhận lấy công trình lớn này, với thực lực của công ty Tạ Khang thì vốn không nuốt được, nhưng hắn lại không đồng ý ký hợp đồng thầu phụ công trình. Rơi vào đường cùng, đành phải tìm Hồ Đại Hải hợp tác, chia cho hắn một ít công trình xây dựng mặt đường và lầu các hoài cổ. Hồ nước và con sông trong công viên cũ lại bị ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng, chỉ có thể mượn dùng mối quan hệ của Hồ Đại Hải, mời một công ty môi trường danh tiếng không lớn, nhưng thực lực mạnh mẽ gia nhập, cùng nhau hoàn thành công trình này.

Nhưng nhìn xem từ tình huống Lý Thanh Vân nghe được, cho dù ba công ty này hợp tác, muốn hoàn thành cải tạo xây dựng thêm công trình công viên này cũng là rắn nuốt voi, có nguy hiểm bị căng chết.

Trên đời này người thông minh thật nhiều, kể từ khi Tạ Khang thầu trúng công trình này, đã bị một số người âm thầm công kích, tin đồn cũng không ít, khiến nhân vật lớn sau lưng Tạ Khang phiền muộn không thôi. Do đó Hồ Đại Hải cho hắn một biện pháp, nói là tìm người bạn tinh thông thiết kế trang web, thành lập một trang web tiến triển công trình, mỗi ngày công bố tiến triển xây dựng với tất cả mọi người, chặn miệng của những người khác.

Do đó, mới có chuyện Lý Thanh Vân ra sân. Tất cả mọi người đều thực tế, không thể vô duyên vô cớ gọi một người không có liên quan gia nhập vào trong phe cánh của mình được.

Thành lập một trang web nhỏ chức năng đơn giản, chỉ là một bữa ăn sáng đối với Lý Thanh Vân, không có gì khó khăn cả. Đương nhiên, độ khó chân chính là kêu hắn làm tuyên truyền giả dối trên web, làm một vài hình ảnh làm giả như thật.

Lý Thanh Vân hơi nghi ngờ, không lập tức đồng ý, chỉ nói đến lúc đó sẽ dốc sức giúp bọn họ sáng tạo trang web này. Về phần quản lý hàng ngày thật đơn giản, chỉ cần người biết gõ chữ, biết post hình ảnh là có thể đảm nhiệm.

Vào lúc này, có người gõ cửa, Tạ Khang liếc nhìn đồng hồ, lập tức nhảy dựng lên, tương đối trịnh trọng chỉnh sửa lại quần áo một chút, nói: “Người của Công ty Môi trường Thiên Khiết đã đến, chúng ta đi nghênh đón nào.”

Vừa mở cửa, Lý Thanh Vân phát hiện trong số các cô gái đang đứng bên ngoài lại có một người quen, chính là cô em họ trong vụ tai tiếng Dương Ngọc Nô.