Chạy mấy ngàn mét không đổ mồ hôi, đào hai gốc đào lại mệt đến mồ hôi ướt đẫm. Địa chất đất đá hỗn hợp, đào lên quá khó khăn. May mà thể chất của hắn mạnh hơn trước mấy lần, mới có thể sử dụng một tay, chuyển hai gốc đào vào trong không gian.
Cây đào không có chỗ trồng, đành phải miễn cưỡng chen chúc vào hai chỗ, trồng xuống. Vì thế còn nhổ mấy cây cà tím và ớt.
Hai gốc đào này có cành còn đang nở hoa, có cành đã kết ra quả đào cỡ ngón tay, thân cành nhỏ bé yếu ớt, vừa nhìn đã biết dinh dưỡng thiếu thốn. Sợ nó chết, một gốc Lý Thanh Vân tưới hai chậu nước suối không gian.
Ý thức đi ra từ trong không gian, phát hiện hai con chó con đang công kích một con thằn lằn ở trong bụi cỏ bên chân. Con thằn lằn này có màu nâu xám, lưng có vài vệt màu xanh lá, thuộc về thằn lằn không độc thông thường gần đây.
Hai con chó con kêu lên tiếng uy hϊếp gừ gừ, cấp tốc vây quanh nó, khi vây quanh đồng thời móng vuốt nhỏ không ngừng chụp, cào lên trên người nó.
Tốc độ của thằn lằn rất nhanh, nhưng dù thế nào đều không thể tránh thoát được vòng vây của hai con chó, vừa định trốn vào trong khe hở, một con chó khác xuất hiện ở trước mặt, chụp một móng tới, lập tức chụp nó choáng váng, khẽ lật cái bụng lên lại trốn, công kích của một con chó khác đã lại đến. Không được mấy lần, thằn lằn đã bị đánh đến thương tích đầy mình, hấp hối.
Cuối cùng, Kim Tệ cắn đầu, Đồng Tệ cắn đuôi, dùng sức xé, xé thằn lằn ra thành hai nửa.
Lý Thanh Vân vốn tưởng rằng chúng nó sẽ chia nhau ăn thằn lằn, không ngờ hai con chó gần như đồng thời phun ra, phát ra tiếng phụt phụt giống như nhổ nước miếng, như rất không thích mùi đất trên thân thằn lằn.
Miệng hai con chó bị nước suối không gian nuôi đến xảo quyệt, thứ bình thường có mùi lạ chúng nó đều không ăn. Là chó săn, vì bồi dưỡng dã tính của chúng nó, thỉnh thoảng đút chút thịt tươi, có hỗ trợ cho trưởng thành của chúng.
Lý Thanh Vân tiện tay nhỏ một chút nước suối không gian lên trên xác con thằn lằn, cũng ra lệnh: “Ăn!”
Hai con chó nhỏ lập tức nhào lên, hai ba miếng đã nuốt thằn lằn vào.
Có hương vị của nước suối không gian, lại có mệnh lệnh của Lý Thanh Vân, chúng nó không hề chống lại việc ăn thú hoang.
“Ngoan! Ăn no thì về nhà! Xông lên!” Nói xong, hắn đã xông lên khỏi bờ hồ.
Mục tiêu đã định lúc sáng sớm đạt thành, sau khi hắn mang công cụ đào cây về nhà, tự hỏi kế hoạch tiếp theo.
Nhất định phải vào thành một chuyến mới được, bán rau dưa hoa quả trong không gian đi một phần. Nếu như để lâu, hắn sợ để hư mất. Về phần rau dưa lớn như vậy có gây nên xôn xao không, tạm thời không để ý nhiều như vậy, cứ nói là sản phẩm mới, sau khi nếm được vị ngon, thì không tin không có người mua.
Điểm tâm đã làm xong, cháo bột ngô, bắp cải hấp, hầm thêm một phần canh cá trích đậu hũ, rắc rau thơm thái nhỏ lên, vừa thấy thèm ăn tăng nhiều. Hai quả cà chua lớn Lý Thanh Vân ăn lúc sáng đã tiêu hóa hết từ lúc chạy bộ, lúc này thấy món ngon, đâu thể không động lòng?
“Ăn từ từ, lại không có ai cướp của con. A đúng rồi, chị gái con gọi điện thoại về, nói giữa trưa sang đây thăm con đấy, còn mang theo cả Mao Mao đến nữa, con lên thị trấn trên đón chị con nhé, tránh cho đến lúc đó không tìm thấy xe ba bánh.” Trần Tú Chi vừa cuộn bánh moo shu cho Lý Thanh Vân vừa nói chuyện với hắn.
Lý Thừa Văn khẽ nhíu mày, hơi bất mãn nói: “Chỉ có Thanh Hà mang theo con trai đến thôi à? Con rể không đến sao?”
Trần Tú Chi khuyên nhủ: “Người ta mở nhà hàng ở huyện thành Linh Sơn, việc làm ăn bận rộn, không đi được cũng là chuyện bình thường. Ông lão già này đừng có nhăn mặt, đến hay không chúng ta làm gì được chứ? Người ta đối xử tốt với Thanh Hà là được.”
“Ăn cơm ăn cơm thôi, không đến thì thôi, chúng ta còn tiết kiệm tiền cơm rượu đấy.” Nhắc đến người anh rể này, Lý Thanh Vân cũng một bụng tức.
Anh rể hắn tên là La Kiến Đông, là bạn học cấp ba với chị gái, sau khi tốt nghiệp yêu đương hai năm rồi kết hôn. Ba của La Kiến Đông trước khi về hưu đã làm việc ở Cục Lao động huyện, có chút biện pháp ở trong thành, mở một nhà hàng nhỏ ở gần chính phủ huyện, tên nhà hàng là Hương Mãn Viên.
Nhà anh rể cách đây không xa, nhưng hàng năm tối đa chỉ về quê một hai lần, Tết âm lịch không tránh khỏi được, tết Trung thu có khi đến có khi không. Về đến đây, nói chỗ này bẩn chỗ kia bẩn, cái này kém cái kia kém, dáng vẻ người trong thành phố cao cao tại thượng. Nếu như không phải hắn đối xử tốt với chị gái, Lý Thanh Vân đều muốn chuốc say hắn rồi đánh cho một trận.
Chính bởi vì có chuyện này, lần trước hắn cùng với mẹ trở về từ thành phố Vân Hoang, khi đến huyện thành Linh Sơn, thà rằng lần mò ngồi xe về nhà cũng không làm phiền bọn họ. Nhưng mẹ hắn nói đúng, vợ chồng người ta có tình cảm tốt là được, chuyện khác không hề quan trọng gì. Vì không ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợ chồng bọn họ, hắn cũng ít khi đến nhà chị gái.
Trên đời việc không như ý tám chín phần mười, đâu có chuyện nào thập toàn thập mỹ.
Còn may, tình cảm giữa hai chị em vẫn luôn tốt, chính là sau khi lớn lên, liên lạc không thường xuyên.
Cơm nước xong, Lý Thanh Vân gọi điện thoại cho chị gái, hỏi rõ nàng đi đến đâu rồi, để tính toán thời gian lên trấn tên đón nàng. Thời gian dư dả, thạch cao trên cánh tay trái của Lý Thanh Vân còn chưa tháo, không chạy xe máy được, quyết định đi bộ.
Kim Tệ và Đồng Tệ đi đến đâu đều đi theo hắn, để ở nhà hắn không yên lòng. Trước đây trong nhà có nuôi một con chó mực lớn, nuôi thả, không xích lại, có khi một hai ngày không về nhà. Nhưng kể từ khi nuôi Kim Tệ và Đồng Tệ, con chó mực lớn này gặp xui xẻo, bị xích ở đằng sau nhà trông vườn rau. Như vậy còn chưa thảm lắm, thảm nhất là hai con chó con này không biết sống chết cả ngày đi đùa giỡn chó mực lớn. Ngày đến nhà ông Năm chuyển rượu, không dẫn theo chúng nó, trên thân chúng nó bị chó mực cắn toàn thân đều là máu, may mắn có nước suối không gian, ngày hôm sau lại hoạt bát, chắc nịch đến khiến người ta ngạc nhiên.
Anh đào trên sườn núi dọc đường đi sắp đỏ, Lý Thanh Vân thèm thuồng, hái vài quả đỏ một nửa, chua như giấm, ăn không hề ngon. Ăn quen rau dưa hoa quả trồng ra từ trong tiểu không gian, lại đổi sang ăn hoa quả phổ thông, thật sự là chịu tội.
Vào lúc này, đằng sau truyền đến tiếng xe máy, két một tiếng, một chiếc xe máy ba bánh màu lam đã dừng lại ở trước người hắn, suýt chút nữa đè lên Kim Tệ. Kim Tệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sủa gâu gâu.
Một anh mập chừng hai mươi tuổi quay đầu lại lớn tiếng nói: “Ha ha, Phúc Oa, cánh tay còn chưa khỏi sao? Có phải đi lên trấn trên không? Anh vừa kéo thức ăn cho cá, tiện thể cho em đi ké một đoạn đường.”
“Wow, Tráng Tráng phát tài nha, xe máy ba bánh vừa mới mua hả, hôm kia ở trên bàn rượu có nghe cha anh nhắc đến.” Lý Thanh Vân thấy anh mập này hơi khoe khoang, nên không thèm gọi anh, vẫn là hồi nhỏ bị đánh quá ít, thiếu trừng phạt. Khoe khoang cóc khỉ gì, khi lên năm hai anh mày đây đã có bằng lái ô tô, còn mạnh hơn ba bánh rách này của ngươi nhiều, ừm, sau này có tiền rồi, nhất định phải làm một chiếc xe.
Anh mập này là con trai của trưởng thôn, tên là Lý Tráng Tráng, khi còn nhỏ nghịch ngợm thường xuyên bị Lý Thanh Vân đánh, nghe nói mấy năm trước đã học được hai chiêu công phu quyền cước, ở trong thôn vô cùng lợi hại. Nhận thầu một hồ nước lớn ở Bắc địa thôn, chuyên môn nuôi cá, khác với nuôi nhỏ lẻ của các hộ nông dân khác, hắn cho ăn thức ăn chăn nuôi, muốn học thủ đoạn nuôi dưỡng chuyên nghiệp ở bên ngoài.
“Hì hì, tạm được, Zongshen 150cc, mạnh mẽ tốc độ nhanh, hơn bốn ngàn tệ, nuôi mấy thùng cá bột là có.” Lý Tráng Tráng tiếp tục khoác lác, giống như chạy xe máy ba bánh là chuyện thật có mặt mũi.
“Hồ nước của anh có tầm tám chín mẫu đấy nhỉ, coi như lớn nhất trong thôn.” Lý Thanh Vân không hề khách khí với anh mập này, ôm hai con chó con nhảy lên, trên xe có mảnh vải rách, lót dưới mông là có thể ngồi.
“Đó là đương nhiên, không phải lớn nhất anh đây cũng không nhận thầu đâu, anh thanh toán tiền rồi.” Lý Tráng Tráng đắc ý nói, thấy hắn lên xe, một lần nữa khởi động, nhanh chóng chạy tới trước.
Lý Thanh Vân đã nghe ông Tư của hắn nói đến chuyện này, hàng năm trả cho trong thôn mấy trăm tệ, không khác nào tặng không. Nhưng hồ nước trong thôn không phải thứ hiếm lạ gì, có vài người kể cả ao nhỏ ở trước nhà mình đều không định nuôi, chỉ thả vài con cá trích cá chép linh tinh gì đó để nhà ăn.
Dọc theo đường đi nghe anh mập lải nhải khoác lác, nếu như không phải đã đến thị trấn, Lý Thanh Vân chắc chắn không nhịn được cho hắn vài bạt tai, để cho hắn ngậm miệng.
Kể cả cảm ơn đều không nói, ôm hai con chó con, nhảy xuống xe bước đi. Anh mập còn chưa thỏa mãn kêu lên: “Phúc Oa, khi về nhà không tìm thấy xe thì có thể tới cửa hàng thức ăn chăn nuôi tìm anh!”
Lý Thanh Vân giả bộ như không nghe thấy, không để ý đến thằng ngốc này. Hắn âm thầm thề trong lòng, lần sau dù thế nào cũng không ngồi nhờ xe này nữa, thật sự là hành hạ trái tim hành hạ lỗ tai hành hạ tất cả!
Hiện đang ngày mùa, người đi trên đường không nhiều, hắn tìm được một góc hẻo lánh, lấy rau dưa trong không gian đã sớm chuẩn bị sẵn cho ông bà nội ra. Một túi ni lông cà chua, một túi ni lông đậu đũa. Còn mấy thứ khác, không tiện lấy ra.
Đau khổ lớn nhất trong cuộc đời cùng lắm chỉ là vậy mà thôi, có đồ cực tốt, lại không thể để cho người thân của mình dùng. Sau này phải tìm một cớ hợp lý, đưa rau dưa hoa quả sản xuất trong không gian cho ba mẹ nếm thử.
“Đồ do nhà khoa học mới đào tạo ra? Tên là gì đây? Dưa hấu tên là… dưa hấu Lý ký? Dưa hấu Vân Hoang? Dưa hấu Linh Sơn? Dưa hấu Thanh Vân? Giống như đều được, lại giống như đều không được, tên quá dài, không xuôi tai. Ừm, tên lại ngắn một chút là được, gọi là long dưa? Ớt gọi là long tiêu? Đậu đũa gọi là long giác? Chậc… cái tên long giác này thật bá đạo, nhưng mà đậu đũa giống như roi da thật sự giống với cái sừng của rồng bay trong truyền thuyết, thật to thật lớn thật dài!”
Trong miên man suy nghĩ, hắn đã đi đến y quán Xuân Thu, đặt cà chua và đậu đũa ở trên quầy của ông nội.
“Phúc Oa hả, ủa? Cái gì đây?” Ông nội vốn đang lật xem sách thuốc đột nhiên ngẩn ra, cầm lấy một quả cà chua đặt dưới mũi ngửi thử, ngạc nhiên nói: “Quả lớn như thế, nhưng mùi lại nồng đậm đến vậy, không giống như cà chua do phân hóa học kí©h thí©ɧ ra?”
Lý Thanh Vân gãi đầu, cười nói: “Ha ha, mới vừa rồi gặp một nhân viên Phát triển Kỹ thuật Khoa học trong thành phố ở góc đường, nói là mới đào tạo ra một vài rau dưa kích cỡ đặc biệt lớn, chẳng những to lớn, hương vị cũng vô cùng tốt. Nhưng không ai dám mua, cũng ngại quá đắt, cháu nếm thử một quả. Không nếm không biết rõ, vừa nếm đã không thể quên được, vì thế nên mua một ít, để hiếu kính ông.”
Chưa nói xong, phát hiện ông nội đã ôm một quả cà chua đỏ rực gặm một miếng, sau khi gặm một miếng, miệng cuối cùng không hề rời ra, một hơi hút mạnh chất lỏng chua ngọt ở bên trong cà chua, dáng vẻ hưởng thụ kia, không hề thua kém gì nhìn thấy một củ nhân sâm trăm năm.
Bà nội Lý Thanh Vân từ trong viện đi ra, nhìn dáng vẻ này cười nói: “Lão già, làm gì vậy, sao giống như trẻ con thế, cà chua không rửa đã ăn? Thật đúng là càng già càng trẻ con!”
“Bà già, mau đến đây nếm thử xem, đời này chưa từng được ăn cà chua nào ngon đến như vậy.” Nói xong, hắn lại lấy ra một quả, tùy tiện xoa, đã há to miệng ra cắn.
Bà nội của Lý Thanh Vân ngây ngẩn cả người, nửa tin nửa ngờ cầm lấy một quả, lau hồi lâu mới cắn một miếng nhỏ, sau đó ánh mắt sáng lên, kêu: “Này, này… chuyện này sao có thể chứ? Ăn quá ngon rồi! Phúc Oa, cháu đừng đứng đấy, cũng mau nếm thử đi!”
Nói xong, bà nội của Lý Thanh Vân lại đưa cho hắn một quả, mới ăn từng miếng lớn quả cà chua vừa rồi.
Lý Thanh Vân cầm lấy cà chua, cảm khái trong lòng, vẫn là bà nội thương mình, đâu giống như ông nội, haizzz… chỉ lo ăn của mình. Ừm, quyết định, về sau có thể vụиɠ ŧяộʍ đưa hoa quả không gian cho bà nội, chỉ cho ông nội uống nước suối không gian. Hừ, ai bảo ông không truyền võ công cho cháu, ai bảo ông không săn sóc cháu nội?