Vào đêm hôm đó, Lý Thanh Vân vất vả chín trâu hai hổ, cất sáu mươi vò rượu này vào trong không gian, đào một cái hầm rượu siêu lớn ở chỗ sâu mười mét bên dưới đất trồng rau. May mà hắn có thể tùy ý khống chế đồ bên trong không gian, bằng không chỉ đào hầm rượu này thôi đã tốn vài năm.
Khối không gian này vô cùng kỳ lạ, chỗ có nước chính là một đầm nước nhỏ kia. Những nơi khác, cho dù làm thế nào đều sẽ không ra nước, nhiều nhất là hơi ẩm ướt. Cũng không biết dày bao nhiêu, Lý Thanh Vân đã dùng linh hồn thăm dò, nhưng bên dưới lớp đen tuyền giống như vĩnh viễn là đất, sau khi vượt qua phạm vi dò xét của linh hồn, đành phải bỏ ngang.
Sáu mươi vò rượu này mới chiếm một góc của hầm rượu to như vậy, Lý Thanh Vân âm thầm thề, quyết không thể lãng phí không gian, do đó đợi có tiền, sẽ tiếp tục mua rượu lương thực tự ủ của nhà ông Năm.
Từ sau khi trồng rau dưa, thế giới hiện thực mới trôi qua vài ngày, nhưng thời gian trong không gian đã gấp mười lần trong thế giới hiện thực. Nói trắng ra, rau cỏ trong không gian dưa hấu chín, cà chua chín, đậu đũa đến vụ, cà tím lớn, ớt sắp đỏ, vòng dưa chuột đầu tiên sắp già…
Tiền trong thẻ vừa bị rút hết, Lý Thanh Vân đang lo lắng kiếm tiền như thế nào, rau dưa đột nhiên chín muồi khiến cho hắn hưng phấn không thôi. Ngay đêm hôm đó, sau khi ngủ trên giường, linh hồn bắt đầu tiến vào không gian, hái quả đã chín.
Quét nhìn một vòng dưa hấu, hoa văn nẩy nở, hai ba sợi râu trước sau cuống dưa khô héo, không cần chần chừ, chắc chắn đã đỏ! Ủa, không đúng… Vì sao lại lớn đến như thế? Seri Số Năm đã lựa chọn nhiều nhất không vượt qua hơn bốn mươi ký, dưa hấu bình thường chỉ có mười đến mười lăm ký, nhưng mà dưa hấu trồng trong không gian, Seri Số Năm lại toàn bộ đều hơn một trăm ký.
Chơi lớn! Dưa hấu như vậy, kêu ta bán như thế nào đây?
Lý Thanh Vân trợn tròn mắt! May mắn, còn có dưa hấu giống khác nữa, ví dụ như dưa Kỳ Lân thật nhỏ. Hái một quả chín, thoáng ước chừng, Lý Thanh Vân gần như chửi má nó, lại có chừng hai mươi đến hai mươi lăm ký. Dưa hấu cỡ trung khác càng khỏi phải nói, nhẹ thì ba mươi đến ba mươi lăm ký, nặng thì hơn năm mươi ký.
“Như này bán làm sao đây?” Đau khổ lẫn vui vẻ xong, Lý Thanh Vân hái toàn bộ dưa hấu đã chín đi, nhóm dưa chín đầu tiên chỉ có hơn hai trăm, không có chỗ để, chỉ đành phải tạm thời đặt ở trong hầm rượu dưới đất.
Hơn hai trăm quả dưa hấu chất đống thành một ngọn núi nhỏ, tính toán cẩn thận, lại có đến hơn mười ngàn ký. Đây vẫn là nhóm dưa hấu đầu tiên, dây dưa hấu đang kỳ ra trái, xanh mượt, tràn đầy sức sống. Trên dây mây nở đầy hoa nhỏ, còn có một vài quả dưa hấu to chừng nắm tay vẫn chưa rụng hoa thì càng nhiều không đếm xuể.
“Không chơi giỡn người ta như vậy đâu nhé? Tuy rằng dưa hấu tốt đấy, nhưng cũng đừng quá lớn vậy chứ!” Lý Thanh Vân oán trách, suy nghĩ xem nên bán đống dưa hấu này đi như thế nào, để đổi thành tiền mặt thông dụng.
Cà chua cũng rơi vào tình huống tương tự, mỗi quả có kích cỡ như đầu trẻ con, đỏ rực, sáng rọi lóng lánh lóa mắt. Cà tím giống như chày gỗ… đậu đũa giống roi… ớt thì như sừng trâu… dưa chuột có kích cỡ giống như măng tre… Lý Thanh Vân đau khổ muốn chết, cảm thấy bản thân phạm phải chuyện ngu xuẩn, đất đai phì nhiêu như vậy không thích hợp để trồng rau dưa đâu! Có lẽ nên trồng cây ăn quả, cây ăn quả dù lớn nữa, hoa quả kết ra sẽ không quá biếи ŧɦái đâu nhỉ? Ừm, ngày mai ra ngoài thôn đi dạo một vòng xem sao, tìm một gốc cây đào, trực tiếp nhổ lên trồng vào, nhìn xem nó có thể mọc ra dáng vẻ gì.
Mùa này đúng là mùa hoa đào đua nở, vốn không thích hợp di dời trồng cây, nhưng chất đất trong không gian đặc thù, lại có nước suối không gian, giữ được cây đào sống có lẽ không thành vấn đề gì.
Năm ngày trong không gian, trong hiện thực mới trôi qua một đêm, Lý Thanh Vân ngâm nước suối tắm, khôi phục một chút sức mạnh linh hồn rồi mới từ không gian quay về. Khi quay về, lấy ra hai quả cà chua từ trong không gian, không nếm thử mùi vị hắn không yên tâm.
Ở trong không gian còn chưa lộ ra, vừa lấy đến thế giới hiện thực, lập tức ngửi thấy mùi thơm chỉ thuộc về cà chua. Trong chua có ngọt, trong ngọt có chua, mùi dung hợp vô cùng hoàn mỹ. Chỉ dùng mũi ngửi thôi đã có thể nhận thấy rõ ràng như vậy, nếu như ăn vào miệng, không biết là hưởng thụ đến cỡ nào?
Không rửa, tùy tiện lấy tay lau sơ, Lý Thanh Vân đã cắn một miếng.
“Ừm…” Lý Thanh Vân gần như rêи ɾỉ thành tiếng, lỗ chân lông trên thân đều mở ra, miệng hoàn toàn không thể rời khỏi cà chua được, vẫn ở đó hút. Tuyệt đối là mùi vị tuyệt vời trên nhân gian, cũng tuyệt đối là một quả cà chua ngon nhất mà hắn được ăn từ nhỏ đến giờ.
Một quả nặng hơn nửa ký, ăn một quả đã no, nhưng mà Lý Thanh Vân vẫn thèm thuồng, một quả khác đã dăm ba miếng bị ăn nuốt vào. Ợ một cái no nê, toàn thân thoải mái, nhắm mắt lại dư vị năm sáu phút mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy, rửa mặt đánh răng, chuẩn bị chạy bộ.
Mới vừa đi ra đến cửa, hai con chó con nằm bên cạnh cửa đã tỉnh, lắc đầu vẫy đuôi, nhào về phía Lý Thanh Vân, cắn ống quần hắn kêu lên ư ử.
Lý Thanh Vân vừa thấy, hơi tức giận, mỗi ngày mệnh lệnh cho chúng nó không được cắn ống quần của mình, chúng nó đều không nhớ được. Mệnh lệnh khác thì không có vấn đề gì.
“Nằm! Nhả ra!” Phát ra mệnh lệnh đơn giản, hai con chó nó lập tức nằm yên, nhưng miệng lại không buông, mỗi con kêu lên ư ử đáng yêu, giống như đang cầu xin.
“Đù má nó chứ, về sau trưởng thành còn thế nào đây, chẳng phải quần của tao bị chúng mày xé nát mỗi ngày sao?” Lý Thanh Vân không hề động lòng vì cầu xin của chúng nó, tiếp tục nghiêm khắc khiển trách: “Không nhả ra không cho chúng mày uống nước.”
Gâu gâu! Gâu gâu! Hai con chó nhỏ lập tức phát ra tiếng phản đối bất mãn, đồng thời buông miệng.
“Còn non lắm con ạ, không nghiêm túc với chúng mày, chúng mày không biết Diêm Vương gia có bao nhiêu mắt!” Nói xong, Lý Thanh Vân xuống phòng bếp cầm hai cái bánh bao lên, kẹp mấy miếng thịt còn thừa tối qua vào trong, dùng nước suối không gian ngâm, đây là món ngon nhất dành cho Kim Tệ và Đồng Tệ.
Hai con chó con vui sướиɠ kêu loạn lên, nhào vào trong chậu cơm, gừ gừ kêu loạn tranh đoạt đồ ăn. Lý Thanh Vân thừa dịp này tìm xẻng sắt và rìu ở trong phòng xép, chuẩn bị đi đào cây đào.
Đào cây nhà người ta không đạo đức, nhớ ra bờ hồ Nam địa có hai cây đào lai, thật sự không lớn, nhưng màu sắc và hương vị vô cùng tốt. Hiện giờ Lý Thanh Vân thích nhất là bản thân quả không lớn, bằng không trải qua tăng thêm của chất đất không gian, sẽ dọa hư người khác mất.
Ném công cụ vào trong không gian, mang theo hai con chó con ra cửa, rèn luyện chạy bộ theo lệ thường mỗi ngày. Kể từ khi uống nước suối không gian, thân thể mạnh hơn từng ngày, cơ bắp càng cứng rắn hơn, làn da mềm nhắn như trẻ sơ sinh, nếu như không phải đặc thù của phái nam càng ngày càng cường tráng, gương mặt thanh tú cũng càng ngày càng cương vị, có vị đàn ông, hắn đều hoài nghi có phải nước suối có hoóc môn sinh dục giống cái hay không.
Hiện giờ mỗi ngày chạy hai ba ngàn mét hoàn toàn sẽ không thở hổn hển, chảy mồ hôi đều ít, cảm giác thân thể có hơi sức không dùng hết. Hiện giờ hắn vẫn kiên trì uống nước suối, mỗi ngày hai chén, ba mẹ và hắn uống lượng giống nhau. Đoán chừng bình nước bên chỗ ông nội cũng sắp uống hết, lần sau phải đưa thêm chút, để cho bà nội cũng kiên trì uống.
Nhưng trong lòng hắn có một cảm giác, chỗ tốt của nước suối không gian đối với thân thể kém xa chỗ tốt đối với linh hồn, chỗ tốt cụ thể là gì thì không nói rõ được, lại khiến cho trên người hắn nhiều thêm một loại khí chất khó hiểu, tự nhiên tinh thuần, khiến cho lòng người sinh ấn tượng tốt, không sinh ra lòng đề phòng quá lớn với hắn. Hiện giờ chó ở trong thôn nhìn thấy hắn đều không sủa không cắn, nhưng Kim Tệ và Đồng Tệ vừa nhìn thấy chó lớn thì không nhịn được muốn trêu đùa người ta, có vài lần gần như bị chó lớn cắn đứt chân, ngày hôm sau lại vui vẻ đi ra ngoài chạy bộ theo Lý Thanh Vân.
Sáng sớm có không ít người trong thôn rèn luyện, thường xuyên nhìn thấy người trẻ tuổi đánh quyền ở trên bãi đất trống. Trấn Thanh Long từ xưa chú trọng võ nghệ, quyền thuật nhỏ tạp nham nhiều không đếm hết, được một số người xưng là võ thuật gia truyền.
Trước kia người vào núi săn thú không biết quyền cước, chẳng những bị dã thú bắt nạt, còn có thể bị đồng loại cướp mất con mồi, thậm chí bị gϊếŧ chết. Sau giải phóng, tình huống gϊếŧ người lung tung mới có chuyển biến tốt đẹp, nhưng thợ săn dám một mình vào núi săn thú, công phu thuộc hạ đều rất tốt.
Khi tuổi còn nhỏ, Lý Thanh Vân muốn học tập Hành Ý quyền với ông nội, nhưng ông nội nói khi ông bái sư đã từng thề, tuyệt đối không truyền cho người khác, cho dù là con trai, cháu trai mình. Do đó, bác cả, ba, cô út của Lý Thanh Vân đều là người bình thường, kể cả y thuật đều không nghiêm túc học tập.
Trước kia cũng từng oán hận ông nội, nhưng bây giờ lại vô cùng bội phúc đức tính tốt đẹp một lời hứa đáng giá ngàn vàng của ông.
Quyền thuật của Trần gia câu lấy Thái Cực làm chủ, nghe nói truyền nhân Thái Cực một hệ này là từ Trần gia câu ở Hà Nam di cư đến, đi theo còn có mấy hộ gia đình họ Dương.
Quy củ của Trần gia câu là truyền nam không truyền nữ, do đó mẹ của Lý Thanh Vân chỉ học được vỏ ngoài, tinh túy Thái Cực không học được tí gì.
Lý Thanh Vân là người khác họ càng không có tư cách học tập tinh túy Trần Thức Thái Cực, khi tuổi còn nhỏ ở Trần gia câu hai năm, ông ngoại, bà ngoại đối xử với hắn vô cùng tốt, nhưng không hề truyền cho hắn một chiêu nửa thức.
Vì vậy đã dỗi, còn chọc em họ Bạch Ny khóc. Em họ Bạch Ny không phải họ Trần, là họ Dương, không có liên hệ máu mủ gì với Lý Thanh Vân.
Dương Thức Thái Cực không có quy định chết tiệt truyền nam không truyền nữ, lúc đó Lý Thanh Vân không biết, thấy Bạch Ny cả ngày được cha ông chỉ điểm võ thuật, bản thân lại không được học gì, nên nghĩ cách bắt nạt nàng.
Thái Cực mười năm không ra cửa, vừa ra một năm đánh chết người.
Lúc đó Bạch Ny vẫn là bé gái không phải là đối thủ của Lý Thanh Vân, bị Lý Thanh Vân tìm chỗ hẻo lánh đánh mông. Còn nói muốn cởi đồ ra xem chỗ nào của nàng trắng, chỗ nào không trắng, vì sao lại gọi là Bạch Ny.
Khi làm chuyện xấu, Lý Thanh Vân đã lập ra kế hoạch chu đáo, cũng tìm người hầu nhỏ Miêu Đản canh chừng ở nơi bí mật. Ai ngờ Miêu Đản trong lén lút bị người lớn trong thôn phát hiện ra, thẩm vấn hù dọa vài câu, lại khai ra Lý Thanh Vân.
Chuyện này bị người lớn ở Trần gia câu coi thành câu chuyện cười, lan truyền thật nhiều năm, Lý Thanh Vân mắc cỡ không đi nhà ông bà ngoại cũng bởi vì chuyện này.
Có người nói khi người lớn phát hiện, Lý Thanh Vân đã lột quần Bạch Ny đánh mông nàng, cũng có người nói không lột, nhưng thật sự có đánh mông Bạch Ny. Về phần có lột quần ra hay không, đến nay vẫn còn có tranh luận. Có đề tài tranh luận, thường không dễ dàng quên mất, bây giờ còn có ông bà già lúc nhàm chán coi chuyện này thành chuyện cười để kể lại.
Chính bởi vì cái bóng thời thơ ấu, Lý Thanh Vân mới coi chạy bộ là thủ đoạn duy nhất để rèn luyện dáng người. Ý tưởng lúc đó là, các ngươi không dạy ta võ thuật, ta đành luyện tập chạy bộ. Đánh không lại các ngươi, ta sẽ chạy, luôn luôn chạy, chạy đến mệt chết các ngươi.
Kỹ năng chạy bộ này thật sự không tệ, bốn năm đại học, chạy cự ly dài chục ngàn dặm của đại hội thể dục thể thao hàng năm đều đạt được hạng nhất. A, chạy cự ly dài một ngàn mét cũng là hạng nhất.
Hiện giờ chạy bộ đã không có tính chất rèn luyện đối với hắn, mỗi ngày mấy ngàn mét kể cả mồ hôi đều không ra, còn chạy cái gì? Giấc mộng công phu yên lặng vài năm lại lặng lẽ nảy sinh ở dưới đáy lòng, lan tràn.