Chương 145: Thăm người thân

Sáng sớm ăn bánh chưng, ngày mai là Tết Đoan Ngọ, đồ nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị đầy đủ. Hiện giờ không khí ăn Tết ở trong thôn không nồng đậm, không giống như trước kia, người trẻ tuổi đều ở nhà, thi đấu thuyền rồng, đi hội làng mua đồ, ăn bánh chưng nghe tuồng… Hiện giờ tập tục truyền thống dần dần thay đổi, lao động trẻ khỏe của nông thôn đều đi ra ngoài làm thuê, ai còn thi đấu thuyền rồng? Nào có ai mời gánh hát nữa?

Hiện giờ ăn Tết Đoan Ngọ thật đơn giản, đi thăm người thân, đến mùng năm tháng năm ăn bánh chưng, nấu trứng vịt muối, gài một ít lá ngải cứu ngoài cửa… Hiện giờ người uống rượu hùng hoàng đều ít, nghe nói rượu hùng hoàng có độc, bà con bình thường đều biết, vì thế nên không uống, chỉ có một vài cụ già thói quen khó sửa, vẫn sẽ uống một ít.

Ăn xong bữa sáng, chị gái và cháu ngoại của Lý Thanh Vân phải trở về thành phố, Lý Thanh Vân đến nhà ông Năm kéo một xe rượu, tiện thể đưa chị gái về. Nếu như nói ông chủ trong thành phố thu rượu thì mình cũng phải giả bộ một chút.

Một xe rượu này hắn chỉ chở 5000 ký, bỏ vào trong mười vò rượu. Bởi vì rượu cao lương và rượu tiểu ngũ lương bán khác nhau, do đó giá tiền trả lần này là 30 tệ/1 ký, giá này xem như là thấp đối với người trong thành phố, nhưng đối với người trong thôn thì đã xem như là rượu giá cao.

Lý Thanh Vân hứa hẹn, về sau tiểu ngũ lương thiêu ủ ra, lấy giá ổn định 40 tệ/1 ký thu mua. Một nhà ông Năm vì thế vui mừng hồi lâu, nói là có khoản tiền này, tiền mua một bộ thiết bị nồi hơi mới không cần phải lo nữa, có thể yên tâm mở rộng.

Thay đổi vùng quê lạc hậu nghèo nàn cần phải từng bước một, nếu như định một ngụm ăn thành mập, sợ rằng sẽ hù đến bà con bạn bè.

Trước khi lái xe lên đường, ba mẹ Lý Thanh Vân kêu hắn trở về sớm một chút, giữa trưa còn đi đến nhà ông ngoại. Tết Đoan Ngọ, Trần Tú Chi cũng định về nhà mẹ đẻ thăm người thân, cho dù đồ đưa tặng bao nhiêu, lễ này không thể thiếu.

Lý Thanh Vân đưa rượu chỉ là giả bộ, sau khi đưa chị về nhà, cũng chưa hề vào ngồi chơi, chỉ nói phải về nhà thăm người thân, nên vội vàng rời đi.

Tìm được một chỗ không người, hắn cất mười vò rượu ở trên thùng xe vào tiểu không gian, dời vào trong hầm rượu, không quan tâm đến con trăn lớn đang ngủ đã rời đi.

Khi trở về Lý gia trại là hơn mười giờ, may mà ba mẹ của Lý Thanh Vân đã sớm chuẩn bị xong lễ vật, để lên xe là có thể xuất phát.

Hiện giờ trong nhà có tiền, Trần Tú Chi về nhà mẹ cũng không tiếc, bỏ hai chai rượu ngũ lương lần trước Bí thư Hoàng đưa đến lên, lại ôm mấy hộp sản phẩm dinh dưỡng đóng gói không tệ, cắt mười mấy ký thịt heo, hai con gà, tràn đầy, đống lễ vật này mang đến đâu đều không mất mặt.

Ngồi phà qua sông Tiên Đới, hướng Bắc có một con đường núi, ô tô miễn cưỡng có thể đi qua, chạy chừng ba bốn dặm đường chính là Trần gia câu. Thôn xóm này còn lớn hơn Lý gia trại, hồ nước quanh thôn rất nhiều, nhưng làm ruộng không nhiều, do đó về kinh tế còn nghèo hơn Lý gia trại một chút.

Nhà ông ngoại ở phía Bắc thôn, chỗ ngả về Tây, nơi đó có một đại viện, nhà thật cũ, nhưng là ba bốn căn. Sau khi hai cậu lấy vợ cũng ở trong đại viện. Anh họ của Lý Thanh Vân cưới vợ ở lại trong đại viện, anh họ cả đã có con, một nhà xem như tứ đại đồng đường, cực kỳ náo nhiệt.

Lý Thanh Vân lái xe vào thôn lập tức gây ồn ào Trần gia câu, một vài người hay tám chuyện chỉ trỏ xe, cho đến khi Lý Thanh Vân kéo cửa xe xuống, mẹ hắn thân thiết chào hỏi với người trong thôn, những người này mới biết rõ, hóa ra Trần Tú Chi về nhà mẹ đẻ thăm người thân.

Phen này người đi lên nói chuyện nhiều hơn, có người khen ngợi đời này Trần Tú Chi chịu đựng đáng giá, con trai đã có tiền đồ. Khi học đại học còn phải vay tiền nhà mẹ đẻ đóng học phí, hiện giờ giỏi giang, tốt nghiệp chưa được hai năm đã xây nhà lầu mua xe.

Đương nhiên còn có một vài người tin tức nhanh nhạy, nghe nói nhà Trần Tú Chi trồng rau phát tài, rau dưa nhà người ta gần như không bán được, nhưng rau dưa nhà bà ấy thì 20 tệ/1 ký, còn có ông chủ lớn trong thành phố định cướp.

Lý Thanh Vân thấy người đến vây xem quá nhiều, dứt khoát kêu mẹ đi xuống nói chuyện, bằng không gầm xe này rất cao, lỡ sơ ý có đứa trẻ nào chui vào gầm xe, vậy phiền toái.

Cứ như vậy, vào thôn ngược lại đi chậm, cứ đi lại dừng, thật vất vả mới lái đến nhà ông ngoại.

Ông ngoại là trưởng thôn, cũng là tộc trưởng một thế hệ này của nhà họ Trần, quyền lực lớn. Xe vào đại viện, nhìn thấy ông ngoại đang ngồi ở dưới tàng cây hóng mát, híp mắt lại, quan sát cậu cả dạy bọn nhỏ trong tộc luyện quyền.

Hồi nhỏ Lý Thanh Vân vô cùng hâm mộ những bạn nhỏ có thể luyện quyền ở trong sân này, tuy rằng khi còn bé hắn thường xuyên chơi với trẻ con ở đây, nhưng mỗi khi người lớn dạy luyện quyền, bà ngoại lại sẽ lấy đủ mọi cớ để mang hắn đi.

Suy nghĩ lại là tràn đầy nước mắt xót xa. Do đó, về thôn lâu như vậy rồi nhưng hôm nay mới đến nhà ông ngoại cũng có chút liên quan đến chuyện khi còn nhỏ.

“Ông ngoại, cậu cả, không làm phiền hai người dạy luyện quyền đấy chứ?” Lý Thanh Vân dừng xe, cười hỏi.

Lý Thừa Văn ở đằng sau đẩy con trai một cái, không để cho hắn oán thán, đây là quy củ của Trần thị, vài lời nói mát chỉ làm cứng quan hệ. Lại nói, trừ bỏ không dạy hắn luyện quyền ra, ở phương diện khác, một nhà ông ngoại bà ngoại không thể chê.

Ông ngoại của Lý Thanh Vân mập mạp, dáng người không cao, nhưng lại cho người khác cảm giác cực kỳ khôi ngô, cẩn thận nhìn thịt ở trên thân ông cụ, lại không cảm thấy có cơ bắp, không khác nào mỡ mập bình thường.

“Là Phúc Oa đến rồi sao, nói lời bậy bạ gì thế hả, trước kia cháu cũng không ít lần làm chậm trễ nhỉ? Ha ha, thằng cháu có năng lực đấy, mua xe lúc nào vậy?”

Ông cụ vẫn rất thích thằng cháu ngoại này, bởi vì thi trúng đại học Tứ Xuyên, khiến ông cụ tương đối có thể diện. Nhìn thấy Lý Thanh Vân xuống xe, lập tức cười lớn nghênh đón, nhận lấy lễ vật.

Không đợi Lý Thanh Vân nói gì, ông già nheo ánh mắt phù thũng lại, mừng rỡ kêu lên: “Thứ tốt, thằng nhóc này thật sự phát tài, lại mua hai chai rượu ngũ lương cho ông ngoại, buổi trưa hôm nay có lộc ăn.”

“Ha ha, về sau rượu ngon sẽ càng nhiều.” Lý Thanh Vân cười, lại lên tiếng chào cậu cả.

Cậu cả gần năm mươi tuổi, thân thể cực kỳ cường tráng, mang nụ cười hàm hậu của nông dân, nhận lấy đồ trong tay Lý Thừa Văn, nói: “Sao mang nhiều vậy? Cho dù có tiền cũng không thể mua loạn.”

Nói xong còn hắng giọng gầm về phía sau vườn: “Trần Thắng, mau ra đây đón một nhà dượng, cả ngày buồn bực trong phòng, quyền cũng không luyện, hoa màu không trồng, chỉ lo nghiên cứu trồng nấm, nghiên cứu hai năm không ra chút thành tích nào. Haizzz, nếu như con có một nửa năng lực như Phúc Oa, ba cũng không cần sầu lo cho con.”

Lý Thanh Vân vội vàng khuyên giải: “Cậu cả, cậu đang đánh mặt cháu đấy à, cháu có năng lực gì chứ? Tiền học đại học còn mượn cả chỗ cậu. Sau khi tốt nghiệp cũng không tìm được công việc gì, không có cách nào nên mới về thôn làm ruộng. Những ngày qua không dám sang đây là vì sợ mọi người chê cười. Anh Trần Thắng nghiên cứu trồng nấm như thế nào? Nếu như thành công, một năm có thể phát tài.”

Cậu cả oán giận: “Cháu không biết chứ, hắn định trồng nấm tre, thứ đồ kia đâu giống với nấm bình thường, rất dễ hỏng. Nghịch hai năm rồi, còn không bằng trồng ít nấm bình thường.”

Đang nói, Trần Thắng đeo dép lê, chạy ra từ sau viện, đầu tóc rối bời, trên mặt râu ria xồm xoàm, tơ máu trong mắt vô cùng rõ ràng. Nhìn thấy Lý Thanh Vân, hắn nặn ra nụ cười: “Phúc Oa, em tới rồi à. Vừa vặn, anh có mấy chuyện cần em cố vấn, khi anh đọc tư liệu trồng nấm, có vài thuật ngữ không rõ lắm, nghe nói máy tính có thể lên mạng, trên mạng có thể tra được bất cứ cái gì, em có thể giúp đỡ anh tra một ít không…”

Còn chưa nói xong đã chợt nghe ông ngoại Lý Thanh Vân ho khan, rất bá đạo nói: “Hôm nay khách tới, chỉ ăn cơm uống rượu nói chuyện, tất cả chuyện khác buông bỏ xuống, cho dù có chuyện lớn bằng trời, sau khi ăn xong lại nói.”

“Dạ vâng, ông nội.” Nghe thấy tiếng ho khan không kiên nhẫn của ông nội, Trần Thắng bị hù sợ đến khẽ run rẩy, hồi nhỏ hắn đã từng bị đánh không ít. Hiện giờ nếu như không nghe lời, cũng sẽ dẫn đến một trận quyền cước của ông nội.

Đây là tộc trưởng của Trần thị, không cho tùy tiện la quát, quyền lực còn lớn hơn cả trưởng thôn, cả thôn đều người họ Trần, đều nghe theo tộc trưởng. May mà ông cụ vừa là tộc trưởng vừa là trưởng thôn, bằng không người khác làm trưởng thôn thật sự không có ý tứ gì, không chỉ huy được người khác.

Ông ngoại của Lý Thanh Vân tên là Trần Tam Tư, nhưng khi ông cụ đánh người, cho đến bây giờ đều chưa từng suy tính cẩn thận. Luyện Thái Cực cả đời, chẳng những không luyện được tính khí, ngược lại càng ngày càng táo bạo, người lớn trẻ nhỏ trong thôn đều sợ ông cụ, người lớn trẻ nhỏ trong nhà càng sợ ông cụ.

(*) tam tư = suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ kỹ càng

Lý Thanh Vân nghe ông nội nói, khi còn trẻ tuổi, hai người bọn họ không ít lần so chiêu, thậm chí đánh đến nóng nảy, còn động cả dao. Hai người không ai nghĩ tới, đánh nửa đời người, cuối cùng lại thành thông gia.

Chẳng những Trần Thắng sợ ông cụ, cả Lý Thanh Vân cũng khϊếp sợ ông cụ, về phần Lý Thừa Văn, thấy ba vợ không dám nói gì.