Chương 100: Thiết bì thạch hộc Xuyên Thục

Vào trong lều dưa, Lý Thanh Vân cắt dưa hấu, hôm kia Tưởng Cần Cần và Dương Ngọc Nô đã được thưởng thức hương vị của dưa hấu rồi, lúc này ăn tiếp, vẫn hưng phấn kêu ầm lên, giống như con heo con, rột rột, cướp hút thịt dưa, nhiều nước nhiều dịch, ngọt lành thơm miệng, hương thơm ngát đặc thù hóa thành linh khí nhàn nhạt, làm thoải mái thân thể người ăn.

“Không tìm thấy từ nào thích hợp để khen ngợi dưa hấu này nữa, chỉ có thể dùng ngôn ngữ giản dị nhất để khen ngợi thôi, ăn quá ngon.” Thư ký Chu là người chú ý như vậy, cũng ăn đến mặt đầy nước, hoàn toàn không để ý hình tượng.

“Ha ha, Thư ký Chu thích thì tốt.” Lý Thanh Vân chỉ ăn một miếng dưa hấu, không cướp với bọn họ, dưa hấu ở trong tiểu không gian của mình còn ăn ngon hơn dưa hấu này mấy lần, muốn ăn khi nào thì ăn.

Nhìn bọn họ ăn, Lý Thanh Vân cũng vô cùng có cảm giác thành tựu, trong tay không rảnh rỗi, cất sáu quả dưa hấu mới vừa hái vào trong một túi dệt khác. Vài quả dưa hấu này thật nặng, mỗi quả chừng mười ký, sáu quả dưa hấu đựng đầy một túi dệt lớn.

Bầu trời hơi âm u, mơ hồ có tiếng sấm, Thư ký Chu thấy thời gian không còn sớm, thời tiết cũng không thích hợp lắm, nên vội vã từ biệt. Cái gọi là từ biệt này chính là kêu Lý Thanh Vân đưa hắn về, hắn không vác nổi hai túi to dưa này lên thị trấn được.

Lý Thanh Vân biết thời gian của hắn chính là thời gian của lãnh đạo, nên khách khí giữ lại vài câu, rồi giúp hắn xách xuống ruộng bậc thang, đi đến trước mặt xe bán tải Dodge Ram Longhorn của mình, nhẹ hều bỏ hai túi dưa to vào thùng xe.

Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần dùng khăn giấy lau miệng, reo lên ầm ĩ từ đằng sau: “Chờ bọn em với, bọn em cũng muốn ngồi xe.”

Xe bán tải Dodge Ram Longhorn là xe hai cửa năm chỗ ngồi, trang trí ở bên trong buồng xe không hề thua kém gì xe việt dã chuyên nghiệp, Thư ký Chu chủ động ngồi ở vị trí ghế phụ, nhường hàng ghế sau cho hai người đẹp.

Khi mở rộng đường quốc lộ, tảng đá rải ở trên mặt đường, vô cùng khó dọn sạch. Bởi vì thuê dùng rất nhiều thôn dân hỗ trợ, công trình có tiến triển rất nhanh, hiện giờ đã mở rộng đến phía Nam Lý gia trại, công việc mở rộng giai đoạn đầu tiên, rất nhanh có thể hoàn thành.

Lý Thanh Vân nghe em họ nói như vậy, rất quyết đoán lựa chọn con đường cũ lúc về, qua bến đò, vòng lên trên đường núi lồi lõm không bằng phẳng, lại trải qua một phen việt dã đã ghiền. Hai cô gái không có gì không thích ứng, hưng phấn đến líu ríu, quá đã ghiền, kí©h thí©ɧ giống như đi cáp treo.

Người duy nhất không thích ứng vẫn là Thư ký Chu, nhưng tốt hơn lúc đến đây nhiều, chỉ hơi đổ mồ hôi, không có tình trạng choáng váng đầu nôn mửa.

Chờ khi Lý Thanh Vân đưa Thư ký Chu đến bên cạnh Audi A8, Tưởng Cần Cần mới giật mình kinh ngạc che miệng lại, cô bé kiến thức rộng rãi này giống như biết được Thư ký Chu là thần thánh phương nào. Mới vừa rồi khi ở trên xe, nàng đã không ít lần giễu cợt Thư ký Chu.

Sau khi bỏ hai túi dưa to vào trong xe Audi, Thư ký Chu và Lý Thanh Vân bắt tay, nói lời cảm ơn, còn định trả tiền cho hắn, Lý Thanh Vân từ chối. Không phải hắn hào phóng khảng khái, mà Thư ký Chu không rõ giá cả chân chính của dưa, nếu như đưa cho hắn ba trăm năm trăm, còn chưa đủ tiền của một quả dưa hấu, nhận làm gì? Còn không bằng để lại một nhân tình.

Nhìn theo Thư ký Chu rời đi, Lý Thanh Vân lên xe, đưa Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần đến hồ nước đằng sau xưởng da lông. Khi đi ngang qua xưởng da lông, phát hiện cửa sắt lớn khóa chặt, bên ngoài có dán giấy niêm phong màu trắng.

Trừ bỏ ao nhỏ đen thui trực tiếp xả thải kia, ba hồ nước này ô nhiễm khá nhẹ, bên bờ các hồ nước đều có người đang vớt cá chết. Những người vớt cá này vừa nhìn thấy hai cô gái xuất hiện, lập tức tỏ vẻ sốt ruột chạy tới, hỏi khi nào các nàng sẽ xử lý nước ô nhiễm.

Tưởng Cần Cần nói cho bọn họ biết, ngày mai hoặc ngày kia tiến hành, chỉ cần công ty và Ủy ban thị trấn ký xong hợp đồng, các nàng sẽ ra tay xử lý. Còn chưa giải thích xong, chợt nghe di động của Dương Ngọc Nô vang lên, thư ký trưởng trấn gọi điện thoại tới, kêu các nàng rảnh rỗi đi đến văn phòng của trưởng trấn Ngô một chuyến, nói là người của công ty môi trường đến, chuẩn bị ký kết hợp đồng xử lý nước ô nhiễm.

Lý Thanh Vân vốn định nhân cơ hội thả một ít rong trong không gian vào trong vài hồ nước này, nhưng không có cơ hội xuống tay, Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần phải đi Ủy ban thị trấn, đành phải tìm cơ hội khác thí nghiệm năng lực trị ô nhiễm của rong không gian.

Sau khi đưa các nàng đến Ủy ban thị trấn, Lý Thanh Vân rảnh rỗi nhàm chán, đột nhiên nhớ tới vợ chồng Tôn Đại Kỳ vẫn còn đang ở nhà ông nội, đã nói sẽ đi thăm bọn họ, nhưng vẫn luôn không đến.

Quay trở về trên xe, Lý Thanh Vân lấy một ít rau dưa, mười mấy quả đào từ trong tiểu không gian ra, đựng ở trong túi ni lông, làm lễ vật. Ngẫm nghĩ, lại lấy hai quả dưa hấu cất giữ ra, dưa hấu ở trong tiểu không gian đầy đủ linh khí, để người già ăn, tốt cho thân thể.

Lý Thanh Vân đỗ xe ở cửa y quán Xuân Thu, không có bệnh nhân, hai ông già đang chơi cờ vua ở trong sảnh lớn hiệu thuốc, đang gϊếŧ đến khó phân thắng bại, từ xa có thể nghe thấy Tôn Đại Kỳ hắng giọng yêu cầu đi lại, nói không thấy rõ, còn ông nội Lý Xuân Thu thì khinh thường hừ lạnh, nói ông ta đường đường tổng huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng mà lại ánh mắt không tốt, lừa quỷ hả.

Hai người không hổ là đối thủ một mất một còn, không ai nhường ai, làm đến mặt đỏ tai hồng, khó phân thắng bại, hai bà già ngồi ở bên cạnh cắn hạt dưa uống trà tám chuyện, còn thường giễu cợt đôi câu, nói chưa đến nửa giờ mà Tôn Đại Kỳ đã đi lại hai ba lần, còn chơi như vậy nữa, cờ này không đánh được.

“A, náo nhiệt như vậy! Ông nội, bà nội, đợt này có người làm bạn với hai người, sẽ không tịch mịch nữa đâu nhỉ?” Lý Thanh Vân cười nói, mang theo vài túi ni lông, ôm một quả dưa hấu xuống xe. Một quả khác quá lớn, thật sự không ôm nổi.

“Cháu ngoan của bà, đường đi khó như vậy, sao cháu lái xe tới? Cháu mượn xe của ai à?” Bà nội của Lý Thanh Vân hơi lo lắng, chuẩn bị đón lấy đồ ở trong tay cháu nội.

Bà Phó cũng đứng lên, hiền hòa cười nói: “Có khách tới, hai ông đừng chơi nữa, cứ tranh giành, khiến người chê cười.”

Tôn Đại Kỳ nương theo câu chuyện, nhảy lên nói: “Không chơi không chơi, chơi cờ với ông không thú vị gì cả, đi lại vài nước đều không chịu. Ha ha, có đồ ăn ngon đến, tôi thích ăn cà chua cháu trai ông mang tới nhất.”

“Đồ cháu trai tôi mang tới, ông người không biết chơi cờ này không cho ăn.” Lý Xuân Thu không phải người hẹp hòi, lúc này lại tính toán chi li, xem ra ông cụ và Tôn Đại Kỳ đã kết thù sâu nặng.

Dưa hấu trong lòng quá lớn, cũng chỉ giao cho ông nội cao thủ võ công này mới yên tâm được, quả dưa hấu nặng chừng năm mươi ký, quá biếи ŧɦái. Ông nội nhận dưa hấu, rau dưa hoa quả trong túi ni lông được hai bà cụ nhận lấy, Lý Thanh Vân mới quay trở lại ô tô, lấy một quả dưa hấu khác.

Lý Thanh Vân hàn huyên một lúc với mấy ông bà, rửa sạch đào cho họ, hương vị cực phẩm giống như đào tiên khiến cho các ông bà tán thưởng không ngớt, hỏi thứ này ở đâu ra, Lý Thanh Vân thành thật trả lời, nói nhà mình trồng được, kêu ông bà không có việc gì thì về trong thôn nhìn xem.

Ông bà nội của Lý Thanh Vân lập tức đồng ý, nói chờ rảnh rỗi sẽ về thôn. Còn Tôn Đại Kỳ và bà Phó thì không nói chuyện, chỉ nhắc đến miếu Tiên Nữ, muốn vào núi nhìn xem nơi từng có chuyện xưa này. Nhưng chân bà Phó không tốt, cần phải điều trị, cho nên mới trì hoãn ở đây.

Miếu Tiên Nữ có ý nghĩa đặc thù đối với bà Phó, nhưng miếu kia đã sớm chỉ còn là một đống đổ nát. Nghĩ đến đường vào miếu Tiêu Nữ không giống với lần trước, phải đi theo đường núi từ phía Tây thôn trấn, thôn Trương Kiều hộ đi săn ở chân núi con đường này.

Cũng chính bởi vì sự tồn tại của thôn Trương Kiều cho nên mới khiến cho con đường này tương đối an toàn, bởi vì dã thú hung dữ ở mấy đỉnh núi gần đó đều bị bọn họ gϊếŧ chết, chỉ có một số lượng rất nhiều các loại động vật nhỏ như thỏ hoang, gà rừng, ếch, rắn độc, con nhím, chuột trúc, thằn lằn, kể cả khỉ đều hiếm thấy.

Lý Xuân Thu nói: “Bởi vì tật ở trên đùi Chiêu Văn đã mười mấy năm, không phải trong chốc lát là có thể chữa khỏi được. Hiện giờ tôi đang kê cho bà ấy rượu thuốc bôi bào chế từ ô đầu và phụ tử, mỗi ngày bôi lên, chừng một tháng mới tính là một đợt điều trị. Còn rượu thuốc để uống tôi dùng là tam xà tửu, trong ngoài giáp công, sẽ có công hiệu.”

Nhắc đến chuyện này, Tôn Đại Kỳ lại một bụng hờn dỗi, kêu lên: “Hiệu quả kỳ diệu chó má ấy, không kê một đơn thuốc bắc, toàn bộ đều là rượu thuốc, ông tính là thần y gì chứ. Có phải ông sợ Tôn Đại Kỳ tôi không trả tiền không?”

Lý Xuân Thu tức giận nói: “Ông không hiểu thì đừng nói chen vào! Lấy thân thể của Chiêu Văn, suy yếu đến mức độ nào rồi, có thể dùng thuốc sao? Sâm núi hoang dã trăm năm tôi trân quý nhiều năm đều đã lấy ra, nhưng bà ấy hư nhược không chịu nổi bổ, chứ không phải tôi luyến tiếc cho bà ấy dùng? Ông nói ông có nhiều đệ tử, kêu ông tìm một chút thiết bì phong đấu hoang dại để bồi bổ tinh khí cho bà ấy, ông lại cứ ậm ậm ừ ừ, mấy ngày không liên lạc được, còn có mặt mũi nói tôi sao?”